Anh muốn rời đi, hay là ở lại?
Nghe Thủy Triều hỏi như vậy, Hạ Liên cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó liền lập tức đáp lại.
- Đương nhiên là tôi muốn rời đi. Cảm ơn hai người đã cứu tôi, nhưng tôi cũng có cuộc sống của riêng mình. Tôi không thể ở lại làm phiền hai người được.
Tiểu Mộc che miệng cười khẽ, nói.
- Đừng có gấp nào. Cậu nghe bọn tôi nói hết đã.
Nghe thấy lời này, Hạ Liên liền bình tĩnh lại, chờ hai người nói tiếp. Thủy Triều lúc này mới tiếp tục nói.
- Đầu tiên, nếu như anh chọn rời đi, cá nhân tôi sẽ tặng anh một số tiền nhỏ để anh cầm cự tới khi tìm được công việc. Dù sao anh mất tích hơn chín tháng, sớm đã bị sa thải.
Nghe nàng nói như vậy, Hạ Liên liền thở dài. Hắn đương nhiên biết mình bị sa thải a... Lúc đầu hắn còn dự định về cô nhi viện ở tạm một thời gian, không nghĩ tới vị này lại muốn đưa tiền để hắn cầm cự tới khi tìm được việc làm.
Thật sự là người tốt a...
Thủy Triều hồn nhiên không biết mình đã bị Hạ Liên âm thầm phát thẻ người tốt. Nàng tiếp tục nói.
- Nhưng mà anh phải hiểu, bây giờ ngoài kia đều biết chuyện anh thành Yểm Thú... Nói đúng hơn là, Yểm Thú hoá thành anh rồi. Anh đi tìm việc cũng chưa chắc có người nhận, tìm chỗ ở cũng chưa chắc có người cho anh vào... Chưa kể đến việc có khả năng tổ chức kia sẽ lại bắt anh về để nghiên cứu lần hai.
Nghe tới đây, Hạ Liên trầm mặc, sau đó liền là thở dài. Hắn lộ ra một mặt mệt mỏi ngã người về sau, nói.
- Còn nếu tôi ở lại?
- Nếu ở lại, anh phải để bọn tôi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với anh, đồng thời hiệp trợ bọn tôi điều tra tổ chức kia. Đổi lại là bọn tôi sẽ phát lương, bao ăn, bao ở, có bảo hiểm. Khuyết điểm duy nhất chính là anh không thể rời đi chỗ này quá xa.
Hạ Liên lần nữa trầm mặc. Bao ăn, bao ở, có bảo hiểm, còn có lương...
- Tôi chọn ở lại.
- Được. Vậy từ nay đây sẽ là phòng của anh. Có cần cái gì thì dùng cái này gọi cho tôi, ở trong có lưu số cá nhân của tôi rồi.
Hạ Liên ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đời mới nhất Thủy Triều đưa cho mình, trong hai mắt tràn đầy chấn kinh.
Vừa vào chức liền đưa điện thoại!? Thiếu nữ phép thuật giàu vậy sao!?
Sau khi Hạ Liên nhận điện thoại, Thủy Triều mới nói tiếp.
- Giờ tôi có chút chuyện nên sẽ để Tiểu Mộc dẫn anh đi làm quen với căn biệt thự này nhé.
Nói xong, nàng liền quay sang Tiểu Mộc, cảnh cáo nói.
- Đừng có mà doạ người ta, biết chưa?
Thủy Triều nói xong câu đó liền quay người rời đi. Tiểu Mộc nghe thấy nàng nói vậy liền bĩu môi, đáp.
- Biết rồi mà... Thật là, người ta nào có doạ người a...
Nói xong, Tiểu Mộc chép miệng một cái, quay sang nói với Hạ Liên.
- Đi nào anh trai. Để tôi dẫn anh làm quen với nơi này. Cẩn thận đi lạc đấy nhé!
Hạ Liên không có suy nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đuổi theo Tiểu Mộc. Sau đó, hắn liền được Tiểu Mộc giới thiệu từng nơi một trong căn biệt thự.
Không thể không nói, căn biệt thự này tuy là không quá lớn, nhưng mà cái gì cần có đều có, thậm chí còn có một cái hồ bơi ở sân sau!
Sau khi đi dạo một vòng, Tiểu Mộc liền để Hạ Liên quay lại phòng mình, đồng thời căn dặn hắn đừng rời khỏi chỗ này, sau đó rời đi.
Có lẽ là đi chiến đấu với Yểm Thú?
Hạ Liên không biết. Hắn nghe đồn là thiếu nữ phép thuật có thể cảm nhận được vị trí của Yểm Thú nếu chúng xuất hiện, nhưng mà hắn cảm thấy cái này không hẳn là đúng. Dù sao trước đó hắn đều thành Yểm Thú lâu như vậy, lại không có thiếu nữ phép thuật nào tới đánh hắn.
Chín tháng... Không biết mọi người ở cô nhi viện thế nào rồi ta... Hy vọng bọn họ vẫn khoẻ...
Lại nói... Nếu như bản thân biến thành Yểm Thú một lần... Liệu có thể biến thành Yểm Thú lần nữa không nhỉ?
Thôi được rồi, vẫn là đừng chơi ngu. Trời mới biết bản thân lại thành Yểm Thú thì có quay lại làm người được không.
...
Thật sự là chán quá a...
Hạ Liên nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Bình thường hắn phải bận trước bận sau đi lo cơm áo gạo tiền, nào có nhàn nhã như bây giờ?
Hồi đó hắn có thể ngủ đủ 6 tiếng đều xem như là tương đối nhàn...
Kỳ thực hắn làm ra lương cũng đủ sống, dù sao hắn một thân một mình, căn bản không cần phải quá lo lắng về tiền bạc.
Nhưng mà mỗi tháng hắn đều gửi về cho cô nhi viện một nửa thu nhập tháng của hắn.
Ngày xưa cũng là nhờ cô nhi viện mà hắn mới có thể được đi học. Mặc dù hắn học hết cấp 3 liền đi tìm việc làm...
Hắn học không hề giỏi - hắn khó khăn lắm mới có thể thành công tốt nghiệp. Hắn cũng không giỏi ăn nói, vô pháp đi bán hàng.
Cho nên, con đường duy nhất hắn đi được, liền là đi làm công nhân.
Vất vả một chút, nhưng được ở chỗ thu nhập ổn định, hơn nữa không có yêu cầu quá cao.
Nhưng dù là hắn không làm được bao nhiêu tiền, hắn vẫn là muốn trả ơn cô nhi viện. Cũng là vì cái này, hắn mới chủ động đi tìm thêm việc làm bán thời gian.
Quay lại với hiện tại. Sau khi suy nghĩ linh tinh một hồi, Hạ Liên bắt đầu công tác dọn dẹp nhà cửa. Chỉ qua ba mươi phút, căn biệt thự đã bị hắn dọn sạch đến không một hạt bụi, sàn nhà cũng là vô cùng sạch sẽ, cảm giác vô cùng mát chân.
Lại quay đầu nhìn đồng hồ, Hạ Liên liền phát hiện đã sắp đến giờ cơm trưa. Hắn lục tủ lạnh nhìn xem còn lại những gì, lại chỉ nhìn thấy mấy quả trứng, vài cọng hành lá, cùng với một củ hành tây.
Thấy cái này, Hạ Liên liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra không cần đặt thức ăn ngoài. Nếu là trong tủ lạnh không có đồ để hắn nấu, hắn liền phải gọi điện cho Thủy Triều xin ứng trước một chút tiền...
Trên người hắn hiện tại ngay cả ví tiền đều không có, đừng nói là tiền để bên trong. Người khác là nghèo rớt mồng tơi, hắn đều không có mồng tơi để mà rớt....
Ặc... Lại nói, ở đây có gạo sao...?
Sau khi kiểm tra, Hạ Liên mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy được có một thùng gạo nhỏ ở trong góc. Hắn lấy một chút gạo cho vào nồi, vo sạch, sau đó bắt lên nấu.
Tiếp đó, hắn liền rửa dao thớt, cắt nửa củ hành tây, rửa sạch, sau đó lại cắt hành tây thành nhiều sợi nhỏ, nhân tiện hắn còn rửa sạch hành lá, cắt nhỏ bỏ vào trong một cái chén.
Về phần trứng, Hạ Liên đập trứng bỏ vào trong chén đựng hành lá, sau đó thêm một chút nước mắm, hạt nêm, tiêu xay nhuyễn, cuối cùng là dùng đũa khuấy lên đến khi nó nổi bọt.
Sau khi đã xào sơ qua hành tây bằng một cái chảo, hắn liền đổ phần trứng đã được khuấy lên kia vào trong. Chờ mặt dưới chín, Hạ Liên liền lật mặt lại.
Rất nhanh, món trứng chiên liền làm xong. Hạ Liên thong thả chuyển phần trứng ra dĩa, chuẩn bị ăn cơm.
Ừm, bởi vì nấu rất ít cơm, cho nên rất nhanh liền chín. Cũng không phải hắn dùng gạo người khác nên không nỡ nấu nhiều, mà là bản thân hắn thật ăn rất ít.
Ăn xong, hắn liền rửa bát. Đợi đến khi về tới phòng mình, hắn mới nhận ra được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng...
Đó là hắn muốn đi tắm, nhưng mà chiếc tủ quần áo trong phòng hắn... chỉ có đồ con gái...