Nhược Thủy lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ.” Dứt lời ngón cái cùng ngón trỏ tay phải vân vê ngân châm, nhẹ nhàng vung, mọi người hoa mắt nhìn theo, thậm chí không thấy rõ Nhược Thủy làm như thế nào , ngân châm cũng đã đâm tới chỗ giữa hai lông mày Trương Tiểu QuyênSau khi ngân châm đâm tới chỗ giữa hai lông mày Trương Tiểu Quyên, Nhược Thủy nhắm hai mắt, tay trái nàng đem dây tơ hồng quấn quanh đàn hương , tay phải nâng lên, đàn hương chậm rãi cháy , ngọn khói bốc lên lượn lờ quanh nàng , khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.Nàng chỉ cần nhẹ nhàng vung tay , không cần dùng lửa, đàn hương liền tự cháy, điều này khiến mọi người không thể tưởng tượng được.
Họ nhìn về phía Nhược Thủy ,ánh mắt không tự chủ có thêm phần kính sợ , quá thần kỳ.Nhược Thủy che chở đàn hương, nhìn giống như không làm gì cả.
Nhưng Trương Kiến Quốc và Lý Thục Phân đứng ở gần lại phát hiện không khí xung quanh bỗng trở lạnh, trên trán Nhược Thủy lấm tấm những hạt mồ hôi.
Lúc này họ mới hiểu được Nhược Thủy đang tiêu hao pháp lực , hai người trở nên khẩn trương.Qua một khắc,Nhược Thủy vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nhưng mọi người xung quanh lại phát hiện ra đàn hương trong tay Nhược Thủy dù đã cháy một lúc lại không hề có tro hương rơi xuống,nhánh hương cháy xong vẫn đứng thẳng tắp khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Hương cháy còn một đoạn cuối cùng, Nhược Thủy mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay nhẹ nhàng vung lên đem tro hương hướng đến giữa hai đầu lông mày Trương Tiểu Quyên.Hương tro chạm đến giữa hai đầu lông mày, con ngươi Trương Tiểu Quyên xuất hiện dao động.
Trương Tiểu Quyên nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc của người phụ nữ đứng trước mặt, chần chừ và do dự mãi mới dám nói: “Mẹ”“Tiểu Quyên….” Lý Thục Phân nghe thấy nữ nhi gọi mình nháy mắt rơi lệ đầy mặt.Trương Kiến Quốc chứng kiến toàn bộ diễn biến, vẻ mặt kích động, quỳ xuống muốn dập đầu với Nhược Thủy nhưng bị nàng ngăn cản.
Trong viện mọi người vây quanh xem náo nhiệt khi nhìn về phía Nhược Thủy ánh mắt đã thay đổi.
Có mấy người mạnh dạn tiến lên hỏi Nhược Thủy có thể hay không giúp họ tính vận mệnh.
Nhược Thủy chỉ cười cười, cũng không đáp ứng.Nói giỡn, ngày thường muốn nàng tính một quẻ giá cũng chục vạn trở lên.
Mặc dù đã thay đổi thân phận, cũng không thể tính không như vậy, ai muốn tính liền tính cho a.
Sư phụ đã dạy nàng, đoán mệnh không thể ra giá quá rẻ nếu không người khác sẽ không coi trọng bản lĩnh của ngươi.Chu gia bên trong náo nhiệt, bên ngoài Lý lão bản thôn bên dẫn thao mấy tráng hán từ ngoài bước vào.Lý lão bản đưa tiền cho bà mối Vương để bà ta mua lại Nhược Thủy, hai người đã thống nhất kế hoạch là hôm nay bà mối Vương sẽ đem người đến.Lý lão bản ngày nhớ đêm mong gương mặt xinh đẹp của Nhược Thủy, tâm tư ngứa ngáy khó chịu.
Hắn chờ cả nửa ngày vẫn không thấy bà mối Vương mang người tới, nhớ lại cách đây mấy ngày bà mối Vương có nói nương Nhược Thủy không muốn bán nữ nhi.
Hắn liền chuẩn bị mang vài người đến nhà uy hiếp một chút.
Dù sao đối phương cũng đã thu tiền, hắn không sợ nhà các nàng đổi ý.
Ai ngờ trong Chu gia lại đầy ắp người, cảm tưởng như phân nửa cái thôn đều tụ tập ở đây.
Vội dẫn người vào đòi người.Mọi người thấy người dẫn đầu là Lý lão bản thôn bên tự giác tránh ra nhường đường cho hắn.
Họ không biết tại sao Lý lão bản lại đến đây nhưng thời buổi này người trong thôn đều làm nông suy nghĩ chân thật, chất phác.
Đối với họ, Lý lão bản là người có địa vị cao, khẳng định là có chính sự.Bà mối Vương nhìn thấy Lý lão bản toàn thân run lên, cẩn thận nhìn Nhược Thủy, cười mỉa nói: “Lý lão bản, sao ngài lại tới đây”Lý lão bản mặt liền đen xuống, thầm nghĩ ta sao phải đến đây ngươi còn giả bộ không biết?Hắn hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Ta đợi ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không mang người đến, ta còn không phải tự mình tới sao?”Bà mối Vương thân mình càng run rẩy lợi hại hơn, Nhược Thủy kia chính là thần tiên sống a, bà ta hiện tại nào dám bán nàng.
Vả lại, nữ nhi Trương gia bị như thế kia hầu hết là do bà ta, Trương gia khẳng định không tha cho bà ta.
Bà ta còn muốn nhờ Nhược Thủy nói giúp mấy câu do đó càng không thể đắc tội Nhược Thủy, cắn răng nói: “Lý lão bản, ta sẽ trả ngài gấp đôi số tiền, ngài xem chuyện này có thể hay không xí xóa?”Lý lão bản trừng to mắt giận dữ quát: “Ngươi nói cái gì?”Từ trước đến giờ Lý Đức Phúc không phải là loại người sẵn sàng đem miếng thịt đã ngậm vào miệng nhả ra, trong lòng hắn lửa giận ngút trời,nhưng ngại ở đây nhiều người không thể mạnh mẽ đoạt người.
Ánh mắt âm ngoan nhìn về phía bà mối Vương.Bà mối Vương biết tính tình của Lý Đức Phúc, đắc tội với hắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Tuy thế , bà mối Vương vẫn hiểu đạo lý chọn cái ít có hại với mình.
Đối mặt với sự tức giận của Lý Đức Phức chỉ có thể căng da đầu nói: “Lý lão bản, nhị nha bây giờ hết ngốc, nương nàng lại không đồng ý bán nàng.
Hay là tiền thu lúc trước , ta trả ngài gấp đôi, sau này tìm cho ngài người tốt hơn.”Mọi người xung quanh đều đã minh bạch , hóa ra Lý lão bản muốn mua Chu gia nhị nha đầu.
Ánh nhìn khinh thường bắn về phía Lý lão bản.
Khắp làng trên xóm dưới ai mà không biết Lý lão bản đã có vợ hơn nữa còn là một người vô cùng hung hãn.
Hắn đem nhi nha đầu mua chở về, vui vẻ nhiều nhất được dăm bữa nửa tháng.
Nếu bị vợ hắn phát hiện, nhị nha bị đánh chết là nhẹ.Bán nhị nha cho hắn chẳng khác nào giết nàng a!!Nhớ đến nhị nha suýt chút nữa bị Trịnh thái thái đánh chết, đối với Trịnh thái thái càng thêm chán ghét.
Muốn tiền đến mức bán cả mạng cháu gái mình, bà ta còn là người sao?Lý lão bản trầm mặt nói: “ Vương thẩm ,các ngươi đã thu tiền nào có chuyện nói không bán là không bán?Hừ,nhị nha này, ta hôm nay nhất định phải mang nàng đi?”.