Thiếu Nữ Tiết Sữa


Editor: Uniirr

Đến buổi tối, Hà Cửu Vi còn có huấn luyện, mặc đồng phục huấn luyện quân sự an vị trên ghế.

Phòng ngủ chỉ còn mỗi mình cô, lưu lại còn có một người.

“Cậu cũng không đi nghe giảng tọa sao?”

Hà Cửu Vi vẻ mặt nghi hoặc.

“Cái gì toạ đàm?”

“Hôm nay sĩ quan huấn luyện nói, buổi tối tám giờ YF lầu, lầu một lễ đường bên kia có toạ đàm, sẽ không huấn luyện.

Hai người kia tắm rửa xong liền đi, tôi xin nghỉ, cậu xin không?”

“…” Hà Cửu Vi căn bản không hiểu biết toạ đàm gì, lúc ấy thái dương rất đau, có thể nghe được mới là lạ.

“Tôi không nghe được, bây giờ đi.”

Cách lúc toạ đàm bắt đầu còn mười phút, Hà Cửu Vi dùng sức chạy.

Đợi cô chạy đến lễ đường, trực tiếp bị cảnh tượng phía trước lấp kín người làm hoảng sợ.

Một cái toạ đàm sao có nhiều người như vậy?

Thật vất vả chen vào, thấy được hai bạn cùng phòng hướng cô vẫy vẫy.

“Nơi này nơi này!”

Hà Cửu Vi nhẹ nhàng thở ra, đi đến ngồi xuống, mới nghe được các cô nói.

“Còn nghĩ rằng cậu không tới, gọi điện thoại không được."

Cô gật gật đầu.

“Hôm nay người thật nhiều.”

“Đó là khẳng định, hôm nay người đến diễn thuyết người là Tô Nhượng! Ôi chao, cậu có biết Tô Nhượng không? Kim cương vương lão ngũ a!”

Hà Cửu Vi “…”

Cô đã biết Tô Nhượng đưa cái kinh hỉ gì.


Hà Cửu Vi vẻ mặt lạnh nhạt xem người xung quanh, nhìn trên đài cao Tô Nhượng hào quang bắn ra bốn phía, lại nghe chung quanh một đám nữ sinh háo sắc, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Tô Nhượng là của cô.

Đợi Tô Nhượng nói xong, Hà Cửu Vi đứng dậy.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Có việc phải về nhà trước, đêm nay các cậu không cần để cửa .”

Hà Cửu Vi đương nhiên không có về nhà, mà lẻn đến hậu trường, đi trong chốc lát, mới nhìn thấy một phòng nghỉ trên cửa có bảng tên “Tô Nhượng” hai chữ.

Cho cô kinh hỉ sao? Cũng không biết là ai cho ai kinh hỉ!

Hà Cửu Vi ngồi trên sofa chơi di động, mười phút sau chợt nghe đến ngoài cửa truyền đến động tĩnh, cô đứng phía sau cửa, vừa vặn cửa bị mở.

Chỉ có Tô Nhượng một mình vào đây.

Đây là Hà Cửu Vi có thể đoán được, Tô Nhượng không thích cùng người khác thân thiết.

Hắn cũng không nhìn thấy Hà Cửu Vi đứng phía sau cửa, khi cởϊ áσ khoác thì dừng lại, ngửi ngửi một cái, đột nhiên quay đầu, Hà Cửu Vi đang muốn hù dọa hắn hoảng sợ.

“Cửu Vi.”

Hà Cửu Vi không biết mình làm lỗi gì.

“Anh làm sao mà biết… Ngô…”

Cô bị một cái đánh bất ngờ đánh lên cửa, mạnh mẽ bị ngăn chặn, hô hấp không khí giống như đều thiếu.

Chậc chậc tiếng nước ở phòng nghỉ truyền đến, một phút đồng hồ mới dừng lại.

“Có nhớ anh không?” Tô Nhượng liếʍ một ngụm, tay đến bên hông bắt đầu cởi đai lưng.

“Nhìn thấy anh có vui không? Mặc đồng phục này tới đây là muốn chơi dụ hoặc?”

Hà Cửu Vi ngửa đầu làm hắn liếʍ láp cổ, hai gò má đỏ hồng.

“Gặp đồng phục thô như vậy dụ hoặc sao? Đều là mồ hôi.”

“Sữa đường làm sao hôi? Thơm đến anh đều không thể xem nhẹ.”

Đai lưng rơi xuống , Tô Nhượng kéo khóa áo khoác, lộ ra áσ ɭóŧ mê sắc bên trong, hắn theo vạt áo đồng phục mà tham nhập, cách nội y đυ.ng đến bộ ngực hắn suy nghĩ đã lâu, xoa bóp núʍ ѵú.


“Nơi này có chảy sữa không? Không có người nào hút có phải rất khó chịu?”

Đem nội y kéo lên, năm ngón tay bóp véo nhũ hoa mềm mại, rất nhanh liền đứng thẳng.

“Có, a… thời điểm nhớ anh sữa sẽ toát ra… Trọng điểm niết a…”

Lực đạo tăng thêm, Hà Cửu Vi bị chọc đến động tình, tốc độ tay nhanh hơn cởϊ qυầи, quần rộng thùng thình rơi xuống, thân dưới chỉ còn lại có một cái qυầи ɭóŧ màu trắng.

“Gấp như vậy?” Tô Nhượng cũng không trong quan tâm qυầи ɭóŧ tồn tại, ngón tay trực tiếp nhắm vào nhục phùng mà chọc.

Loạn huyệt chảy ra mật nước thấm ướt qυầи ɭóŧ mỏng manh, ẩm ướt trong suốt, hắn rút ngón tay cười.

“Sờ sờ bộ ngực có thể ẩm ướt, cục cưng không nên gọi là sữa đường mà phải là sữa bò mới đúng.”

“Ân…” Vài ngày tiểu huyệt không được dễ chịu bị một ngón tay ra vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, Hà Cửu Vi đặt tay lên vai Tô Nhượng.

“Cởϊ qυầи lót, cắm vào a.”

Tô Nhượng nghe được gậy thịt đều nhanh trướng, xoay người dùng lực đem cô ôm lấy hướng lên bàn trang điểm.

“Cắm vào chẳng phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn?”

Nói xong đem qυầи ɭóŧ lôi xuống, qυầи ɭóŧ lẻ loi dưới mắt cá chân.

Sau lưng Hà Cửu Vi kề dán mặt kính lạnh lẽo, chung quanh đều là gương.

Cô mị hoặc cười, chen chân vào, vòng qua thắt lưng Tô Nhượng vừa vặn lộ ra gậy thịt.

Tô Nhượng bị câu đi, qυყ đầυ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đánh lên hộ khẩu no đủ, cô thoải mái mà yêu kiều một tiếng.

“A… Thật thoải mái…”

Người nào còn có thể chịu được dụ hoặc? Tô Nhượng không hề vô nghĩa nắm gậy thịt thẳng lưng, cực đại lề mề ở hai cánh hoa mở ra, xông vào thịt huyệt!

Chươg 52: [Phòng Nghỉ Gương Play] Em Cũng Thật Rối Loạn.
Editor: Uniirr

“A…” Hai phiến âm thần giống nụ hoa bị qυყ đầυ xâm nhập, Hà Cửu Vi không tự giác dịch dịch mông ra phía trước.

“Lại đi vào… Ân… Là như vậy…”


“A… Loạn huyệt của sữa đường thật nóng, tất cả đều là nước!”

Gậy thịt thô to theo dòng nước trơn tiến vào u huyệt càng sâu, tiếp theo lại mạnh mẽ rút gậy thịt ra.

Hà Cửu Vi bị động tác của gậy thịt tra tấn ứa ra mồ hôi, hoa tâm trong chỗ sâu rất ngứa, cô đành phải tiến về phía trước thêm một bước, làm cho hoa huyệt kề sát phân thân, gậy thịt toàn căn cắm vào cổ tử ©υиɠ.

“A hảo sâu… Đừng đi ra ngoài… Dùng ....!dùng sức a…”

Tô Nhượng vuốt ve hai cánh mông, chuyển động thắt lưng bắt đầu ba nhẹ một sâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai người thở dốc tăng thêm thanh âm “Phùn phụt phùn phụt” đánh lên bàn trang điểm còn mang theo tiếng “Chi nha” vang lên.

Bộ ρᏂậи iиɧ ɖụ© bị túi tinh hoàn đâm cho đỏ bừng, bắp đùi cũng không thể may mắn thoát khỏi, bộ ngực bị kịch liệt đánh sâu, trên dưới đong đưa, núʍ ѵú hồng mai thường thường cùng nhũ hoa của Tô Nhượng lẫn nhau nghiền nát, kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng trận.

Đùi ngọc thon dài trắng nõn vắt trên lưng, mỗi lần chọc sâu đều đυ.ng đến đoạn xương sống của Tô Nhượng, mông cũng cùng nhau đi phía trước chuyển động đưa gậy thịt đến địa phương sâu hơn.

“Tô Nhượng… A… Thật lớn… A thoải mái a…”

Phía sau mặt kính đã sớm bị mồ hôi bao trùm, Hà Cửu Vi tinh tường thấy được hình ảnh trong gương.

Thân thể trần trụi của cô tràn ngập tìиɧ ɖu͙© mà phấn hồng, tứ chi quấn quanh trên thân thể cường tráng của Tô Nhượng.

Bất đồng thì Tô Nhượng trừ bỏ đem gậy thịt lấy ra thao cô còn quần áo thì chỉnh chu, cô đã sớm không còn gì.

Khó bỏ qua bộ ngực có chút đυ.ng phải ngực hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy sữa màu trắng ngà.

Gậy thịt tím hồng trướng căng ẩm ướt ở trong hoa huyệt đỏ sẫm điên cuồng chọc, tiểu trân châu cứng rắn đến phát run, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, cảm giác có thể nhìn đến nơi bị ma sát ân ái tỏa ra nhiệt khí.

Tô Nhượng cảm nhận được Hà Cửu Vi phân tâm, theo ánh mắt nhìn qua.

“Thì ra bảo bối thích xem? Vậy cho em xem đủ!”

“A…” Hà Cửu Vi còn chưa phục hồi được tinh thần lại đã bị hắn kéo xuống bàn, giống cho trẻ nhỏ đi tiểu một dạng đem chân cô vắt lên khuỷu tay, dưới thân gậy thịt như diều gặp gió, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, hoa huyệt hoàn toàn hiện ra trong gương.

Trong gương Hà Cửu Vi cả mặt đỏ bừng, tóc, mồ hôi ẩm ướt.

Đổ mồ hôi đầm đìa, bộ ngực đong đưa, tầng tầng lớp lớp huyệt thịt lăn lộn bên ngoài, gậy thịt thô dài, không chút lưu tình đánh thẳng về phía trước, hai chân bị bẻ ra đến cực hạn, Hà Cửu Vi theo bản năng nhón mũi chân, thừa nhận động tác trầm trọng này.

Tô Nhượng ở sau tai cô cắn một ngụm.

“Bảo bối nhìn xem, em cũng thật dâʍ ɭσạи.”

Hà Cửu Vi nghe xong càng xem càng hưng phấn.

Tô Nhượng đột nhiên cong đầu gối, dùng sức lêи đỉиɦ tử ©υиɠ.

“A a a a!”

Thân thể không ngừng co rút, bụng hở ra đựng dâʍ ŧᏂủy̠.

Núʍ ѵú cứng rắn sưng thành đậu đỏ phun ra sữa, “Thử lưu thử lưu” ở trên mặt kính bắn tung tóe.

Tô Nhượng đem gậy thịt sưng đại dâng trào từ trong hoa huyệt rút ra, trong chốc lát dâʍ ŧᏂủy̠ rơi xuống từng chút một.


Du͙© vọиɠ của hắn còn chưa được giải quyết, dùng tư thế công chúa ôm cả người Hà Cửu Vi đến trước cửa, kêu cô chống đỡ vào ván cửa, nâng một chân, cao cao nhếch lên gậy thịt thuận thế theo vào.

Tiểu huyệt ấm áp có từng đợt luồng điện tê dại, miệng nhỏ mở ra chảy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hắn mới thao hơn mười lần, Hà Cửu Vi cũng không rõ mình rốt cuộc ở nơi này làm cái gì, chỉ không ngừng tiếng rêи ɾỉ.

Đột nhiên, cách một cái cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Hà Cửu Vi lập tức cắn môi dưới, ý đồ nhẫn xuống hơi thở gấp.

Cô nghe được âm thanh của tài xế —— “Tô tổng, bên ngoài đã chuẩn bị xong, ngài hiện tại liền rời đi sao?”

Hà Cửu Vi thấy khi mình ân ái lại có người ngoài đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu, chỉ có thể nhận mệnh bưng kín môi, Tô Nhượng không vì âm thanh ngoài cửa ảnh hưởng vẫn cứ rút chọc.

Tô Nhượng cúi người ở bên tai cô khe khẽ hỏi.

“Em nói anh muốn trả lời như thế nào?”

Dưới thân dùng sức, Hà Cửu Vi “Phanh” một tiếng đυ.ng vào cửa, người ngoài cửa dường như hoảng sợ, gõ cửa thăm dò.

“Tô tổng? Bên trong phát sinh chuyện gì !”

Hà Cửu Vi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mở to mắt ngập nước không tiếng động cầu xin tha thứ, Tô Nhượng bại trận, đề cao decibel hồi đáp.

“Không có việc gì, đυ.ng vào cái bàn, cậu đi trước bên ngoài chờ tôi.”

“Vâng, Tô tổng.”

Nghe ngoài cửa tiếng bước chân dần dần rời đi, Hà Cửu Vi mới yên tâm mà đem mình cho Tô Nhượng toàn quyền xử trí.

Tô Nhượng thay đổi một phương hướng, làm Hà Cửu Vi dựa lưng vào tường.

Hai người dưới thân cuồn cuộn không ngừng, theo vị trí biến hóa, trên đất dâʍ ŧᏂủy̠ cũng là tươi mới ra lò.

Cô chỉ có thể càng thêm dùng sức, giàu có dồi dào lực đàn hồi mềm mại mị huyệt kịch liệt vận động, làm cho toàn thân cô đều hơi rung động, mười ngón tay cuộn lại, rốt cục đem du͙© vọиɠ của Tô Nhượng cùng mình lấy ra!

“A a a! ! ! Đến đây a “

“Ách…” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra ngoài!

Chân Hà Cửu Vi bởi vì cao trào run rẩy mà không khống chế được trượt, có gậy thịt chống đỡ, cho dù hai chân hơi cách mặt đất cũng không ngã xuống.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giao hòa va chạm chỗ ân ái, sữa nhiễm ẩm ướt thân thể hai người, mồ hôi đầm đìa, ái tình làm cho cảm giác của hai người thoải mái.

Hà Cửu Vi nằm trong lòng Tô Nhượng đơn giản dùng áo khoác của âu phục bao bọc cô, đem cô ôm ngang đi ra ngoài.

Cô biết người khác nhìn không thấy gì, vẫn xấu hổ đem cả mặt chôn ở trong áo khoác đến khi bị ôm vào trong xe mới ló đầu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng .

Ngồi ở đằng trước tài xế sửng sốt, lập tức ngầm hiểu, kéo tấm ngăn, khởi động xe.

Động tác liền mạch lưu loát, Hà Cửu Vi mặt không luyến tiếc —— mất mặt, tìиɧ ɖu͙© quá độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận