Thiếu Nữ Tiết Sữa


Hà Cửu Vi rất đói bụng, bị ép cả một ngày, cô không bị đói đến ngất xỉu cũng đã rất may mắn.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, không gian tối như mực mang đến cảm giác trống rỗng.

Muốn có người bên cạnh.

Rõ ràng rất đói, lại không muốn nhúc nhích, cô mê mang.

Làm cùng bạn trai, lại cùng quản gia xảy ra quan hệ không thể nói rõ, mà cô không có chút phản cảm.

Chẳng lẽ cô là nữ nhân dâm đãng?

Trước kia, cô vẫn luôn giữ gìn thân thể Bích Ngọc, Mạnh Kinh Huy tôn trọng cô, hai người tuy rằng không có đâm đến tấm màng, nhưng còn cái gì chưa làm đâu?

Lời nói khó nghe đều bị dỗ dành mà nói ra miệng, ở trên giường cô chính là người bị nắm mũi, đối với người chiếm hữu tuyệt đối tuân theo.

Vì tiết sữa mà phá thân cũng chỉ là cô tìm một cái cớ.

Chính mình ngoài miệng kháng cự, nhưng trong lòng đã sớm hy vọng Mạnh Kinh Huy không để ý cảm thụ của cô trực tiếp đem súng ra trận.

Không muốn suy nghĩ, hất chăn, xuống giường, Hà Cửu Vi lại thấy cái khay được đặt ở cửa.

Trong nồi là canh bổ sung.

Cô đi qua đi lại, không bật đèn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đem khay đặt trên bàn trà.

Mở ra, thế nhưng vẫn ấm áp, không rõ bên trong là cái gì, lại toả ra hương vị làm cô thèm ăn.

Hà Cửu Vi nhấp một ngụm nhỏ, là móng giò hầm.

Không hổ là quản gia nhiều năm chiếu cố cô, cố tình cũng là cái nhã nhặn biến chất!

Giống như biết cô sẽ ăn, mà canh đúng lúc cô sắp dậy.

Có cảm giác chắc bụng, Hà Cửu Vi mới ngừng ăn, đi vào phòng tắm rửa mặt, tiến vào phòng tắm mặt lại đỏ lên.

Phòng tắm không có cái gì khác thường, Trình Nghị đã đem hết vật dụng trở về vị trí, duy nhất không giống chính là nhiều giờ trước bọn họ từng .....!Không nghĩ .

Hà Cửu Vi lắc đầu, không chút để ý đánh răng rửa mặt, lại hoảng hốt nằm trở về giường.

Hai ngày cuối tuần, cao trung rất nhân tính hóa, không có vì trung học phổ thông mà bóc lột sức lao động của học sinh.

Vừa vặn Hà Cửu Vi cần nghỉ ngơi, cũng rất thích thú.

Bất quá cô vẫn bị di động đánh thức vào buổi sáng tinh mơ.

"Alo..."

Âm thanh vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ, Hà Cửu Vi dựa theo bản năng tiếp lấy điện thoại.

"Bảo bối em còn chưa dậy sao? Hôm nay nghỉ ngơi thế nào?"

Mạnh Kinh Huy phấn khởi, mà Hà Cửu Vi lười nhác đến vô lực hình thành sự tương phản rõ ràng.

"Không sao, hai ngày này em muốn ngủ một giấc...!A! ! !"

Hà Cửu Vi xoay người, vừa nói vừa mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn thấy một người cao lớn đứng bên giường của cô!

"Sao vậy? Cửu Vi? !"

Âm thanh của điện thoại bên kia đột nhiên khẩn trương, Hà Cửu Vi trừng mắt về phía nam nhân, khôi phục ngữ khí của mình.

"Thiếu chút nữa bị té, không có việc gì, em tắt máy trước."

Hà Cửu Vi nhìn Trình Nghị đầy khinh bỉ.

"Chú càng ngày càng không quy củ ."

Trình Nghị mặt không thay đổi, ngữ khí cung kính.

"Tiểu thư nên rửa mặt dùng điểm tâm ."

Vẻ mặt không biểu cảm, Hà Cửu Vi sẽ tin tưởng hắn mới là lạ!

Cô xoay người xuống giường.

"Về sau không được tôi cho phép chú không được vào phòng của tôi.

Nghe rõ?"

Hà Cửu Vi cũng không quan tâm.

Cô nhẹ cúi đầu, đi ngang qua Trình Nghị, không nghĩ bị hắn một phen dắt mũi!

Trình Nghị kéo cánh tay của cô hướng trong lòng của mình mà ôm, cánh tay hữu lực đem cô ôm gắt gao.

Hà Cửu Vi nháy mắt nổi giận, Trình Nghị siết chặt ngực của cô ! Rất đau!

"Chú buông tay ra!"

"Tiểu thư đã quên sự việc ngày hôm qua sao?"

Trình Nghị áp sát tai của Hà Cửu Vi, ấm áp mà ướt át làm cho Hà Cửu Vi mềm thân mình.

"Chú buông tay ra trước!"

Gia hỏa này sao lại ôm càng chặt? Đau a!

"Tiểu thư trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã."

Trình Nghị cảm thụ được trước ngực hai luống mềm mại, như một sâu thanh tuyền phiêu đãng gợn sóng, thật sự là rất mất hồn .

"Tôi không quên! Chú làm đau tôi , chú buông ra!"


Trình Nghị lúc này mới nghe lời mà buông tay, không cho Hà Cửu Vi cơ hội chạy thoát, làm cô đến đối diện với chính mình.

"Tiểu thư thẹn thùng sao?"

"Tôi mới không thẹn thùng!"

Hà Cửu Vi bị chọc giận tới đỏ mắt, căm tức nhìn Trình Nghị.

"Chúng ta có thể coi chuyện ngày hôm qua không có xảy ra, được không? !"

Vừa nghe Hà Cửu Vi cùng chính mình phân rõ quan hệ, đồng tử của Trình Nghị co rụt lại, nguyên bản có dục vọng muốn đùa giỡn cùng cô, trong nháy mắt biến mất không thấy, cúi đầu cắn xé môi của cô.

Hà Cửu Vi bắt đầu điên cuồng giãy dụa, thân thể không có quy luật vặn vẹo.

Cho dù có như vậy, Trình Nghị cũng cứng rắn không buông.

Cảm nhận được gậy thịt đứng vững như phiến lửa nóng, Hà Cửu Vi mới ngưng giãy dụa.

Hôn hôn liền nếm được hương vị ẩm ướt, mặn chát mà nóng bỏng, Trình Nghị sửng sốt, công chúa của hắn đang khóc.

"Được, tôi không khi dễ em, em đừng khóc ..."

Hôn những giọt nước mắt, Trình Nghị hành động như vậy cùng lời hắn nói đi ngược lại!

Hà Cửu Vi khó thở cũng không quản nhiều như vậy, liền ở trong lòng hắn khóc lớn.

"Chú siêu cấp chán ghét! Chú khi dễ tôi! Chú là vương bát đản!"

"Đúng đúng đúng, tôi là vương bát đản, sự tình phát sinh tối hôm qua là bởi vì tôi yêu em!"

"..."

Hà Cửu Vi dừng lại .

Trình Nghị thấy cô bình tĩnh trở lại, chậm rãi buông lỏng tay ôm chặt cô, quả nhiên không có chạy trốn.

Hà Cửu Vi hốc mắt hồng hồng.

"Chú có biết không?...!Tôi đã có bạn trai ? Chú yêu tôi? Chú yêu tôi là như thế? Bức tôi thành người dâm đãng chú mới vừa lòng sao!"

"Tôi thầm nghĩ chỉ cần ở bên cạnh em, cho dù tôi rất khổ sở, khi em ở trong ngực nam nhân khác, tôi thầm nghĩ cho em nhớ rõ bên cạnh em thủy chung chỉ có tôi! Tôi chỉ có yêu cầu này!"

"A! Nói thực dễ nghe, không phải là muốn làm tôi hả? Chú đi ra ngoài, tôi muốn một mình trong phòng."

"Tiểu thư..."

"Tôi nói đi ra!"

Trình Nghị thâm trầm nhìn cô một cái, xoay người rời khỏi.

Hà Cửu Vi ngây người ngồi bên giường, nhìn ngoài cửa sổ.

Mùa thu đến.

Ngồi hồi lâu, thân thể cứng ngắc, Hà Cửu Vi mới giật giật bả vai, cô mới phản ứng, thân dưới của cô đã không đau.

Xem ra ngày hôm qua...!Thuốc mỡ hiệu quả.

Tâm lại bắt đầu mềm.

Nghĩ đến đây, Hà Cửu Vi cười lạnh một tiếng, dễ dàng mềm lòng như vậy, chính mình lúc nào cũng bị người bài bố cũng không kì lạ.
Chương Thưởng: Bác Sĩ X Bệnh Nhân (1)
Hà Cửu Vi gần đây cảm thấy ngực trướng đau, vốn nghĩ rằng qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên, nhưng đau đớn lại càng táo tợn, không giảm bớt.

Lên mạng tra xét chứng bệnh, đáp án cuối cùng đều là nên đến bệnh viện.

Kỳ thực nếu không có câu này, Hà Cửu Vi cũng dự tính đến bệnh viện, bởi vì trên mạng phân tích làm cô thấy mình cách tử vong đã không xa, cô sợ nha!!!...

Hôm nay là thứ Ba, người xem bệnh cũng không nhiều, Hà Cửu Vi cầm tờ giấy, không đợi lâu liền nghe được số thứ tự của mình.

Hà Cửu Vi đứng dậy đi qua, y tá vừa thấy cô, đầu tiên là kinh diễm, sau lại bĩu môi, vẻ mặt coi thường, tùy tiện chỉ.

"Hà Cửu Vi.

Vào đi."

Khi cửa khép lại, Hà Cửu Vi mơ mơ màng màng nghe được một câu -

"Lại có một sắc nữ muốn thông đồng với bác sĩ!"

Hà Cửu Vi không hiểu, đi đến bàn công tác, ngồi xuống liền nghe được giọng nói làm cho người nghe xong quả thực muốn mang thai.

Hình dung không chút khoa trương, ít nhất sau khi nghe được cô lập tức đỏ mặt.

"Hà Cửu Vi? Thân thể có vấn đề gì?"

Cô thấy được trên bàn có biển hiệu.

" Vượt Minh - Chủ nhiệm nhũ tuyến ngoại khoa"

Tên cũng thật dễ nghe, Hà Cửu Vi chậm rãi nghiêng đầu, muốn nhìn thấy khuôn mặt bị che đằng sau máy tính...

"Hà Cửu Vi?"

"Dạ?"

Hà Cửu Vi bị hoảng sợ, lập tức ngồi ngay ngắn.

"Thân thể có vấn đề gì?"

"Ách...!Tôi ngực...!Ngực đau..."


Nói thật là rất khó để mở miệng , Hà Cửu Vi dừng một chút.

"Đau thật nhiều ngày ..."

Nói xong cô cúi đầu càng thấp, hai tai dần đỏ lên.

"Đem y phục cởi ra."

Trước mặt đột nhiên có cái bóng thoáng qua, là Vượt Minh đứng lên, Hà Cửu Vi chưa kịp nghĩ nhiều, bị lời nói của bác sĩ trực tiếp làm sợ tới mức mạnh mẽ ngẩng đầu.

"A?"

Rốt cục nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Hà Cửu Vi nghĩ trong lòng.

Đó là khuôn mặt như thế nào?

Những tia sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ cũng không chói mắt như hắn, mi mục như họa, mũi cao thẳng, đôi môi mím lại, thân thể tỷ lệ hoàn mỹ.

Khó trách cô y tá ngoài cửa lại hiểu lầm cô là cố ý đến xem bệnh ...

"Đem y phục cởi ra, kể cả nội y."

Những lời này đem Hà Cửu Vi kéo về hiện thực, cô giương mắt nhìn Vượt Minh một cái, ở trong lòng âm thầm giúp mình bơm hơi.

Không có việc gì! Đến khám ngực làm sao có thể giấu giếm ngực!

Cô vừa nhắm mắt vừa động thủ, Hà Cửu Vi đem bộ áo lông cởi ra.

Không khí truyền đến cô không nhịn được mà run rẩy, Hà Cửu Vi chà xát cánh tay đã nổi da gà, cúi đầu tiếp tục cởi nội y.

Cô ngượng ngùng nên không nhìn Vượt Minh, vì thế Vượt Minh trắng trợn không kiêng nể dừng lại ở làn da trắng nõn như ngọc cùng bộ ngực đầy đặn bộ của cô.

Kỳ thực Vượt Minh đã sớm thấy Hà Cửu Vi, khi cô vào trong, hắn liền chú ý tới.

Cô dường như rất thẹn thùng, thời điểm vào cửa vẫn luôn cúi đầu, cho dù mặc bộ áo lông rộng thùng thình cũng có thể nhìn ra những đường cong trên thân thể của cô.

Khi nghe được giọng nói của cô, Vượt Minh dưới bụng căng thẳng, trong đầu hiện lên hình ảnh cô trần trụi cùng hắn mây mưa thất thường...

Hà Cửu Vi không biết tình huống, bằng không có bác sĩ nào không hỏi rõ ràng liền trực tiếp kêu người ta cởϊ qυầи áo?

Như vậy cũng tốt.

Con ngươi của Vượt Minh phút chốc tối sầm lại, đợi Hà Cửu Vi cởi hoàn toàn nội y, mắt đỏ ngầu hơi thở dồn dập, ai ngờ Vượt Minh vượt qua cô đi về phía cửa, đem cửa khóa chặt, rồi nói với cô.

"Đi vào bên trong nằm, tôi cho em kiểm tra một chút."

"Được!"

Hà Cửu Vi vì Vượt Minh săn sóc mà ngượng ngùng, chạy vào phòng kiểm tra, nhu thuận nằm trên giường bệnh, vì ngượng ngùng mà dùng tay che lấy bộ ngực.

Vượt Minh vào phòng kiểm tra, hít sâu một hơi, nhìn đến cô gái mình vừa mới có ý da^ʍ, đang nằm trên giường chờ hắn, hắn sắp nổi điên lên.

Hắn không phải là người háo sắc, nhưng thời điểm nhìn thấy Hà Cửu Vi lại không thể không động tâm.

Định thần, Vượt Minh không chút cảm xúc đi đến bên giường của Hà Cửu, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Tay lấy ra."

Dùng loại góc độ này nhìn Vượt Minh, Hà Cửu Vi vốn đã xấu hổ nghĩ muốn chui xuống mặt đất, cố tình, hắn còn dùng loại ngữ khí không gợn sóng nói ra làm cho cô càng thẹn thùng!

Không biết vì sao, Hà Cửu Vi có chút mất mát...

Vì không muốn Vượt Minh coi mình là bệnh nhân bình thường mà đối đãi?

Hà Cửu Vi tức giận nhưng đem tay mở ra, hai luồng thạch hoa quả bị bại lộ trong không khí.

Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt nóng rực mà chuyên chú của Vượt Minh, không khí truyền đến cảm giác mát lạnh, hai hạt hồng mai dần dần đứng thẳng, giống như nụ hoa, nhũ màu hồng nhạt, phụ trợ diễm lệ.

Vượt Minh rũ mắt, lông mi dài che khuất ánh sáng chợt lóe của hắn.

Hà Cửu Vi cắn chặt răng, cô lấy tay che đôi mắt của mình, nhắm mắt làm ngơ.

"Ngực hình không sai, bình thường có massage không?"

"...!Không có..."

"Như vậy em có đau không?"

Nói xong, Vượt Minh nắm hai viên thịt cầu, lòng bàn tay cầm đầu nhũ hoa cứng rắn nhéo một cái.

"A...!Đau!"

Bộ ngực bị nhéo, Hà Cửu Vi đau đớn.

"Làm như vậy sẽ đau ?"

Vượt Minh dùng ngón tay cái, đưa đẩy móng tay xẹt qua nhũ hoa đỏ rực.

"Vậy như thế này thì sao?"

"...!Ách...!Ân..."

Vượt Minh cười khẽ, lại lập lại động tác, nhìn thấy Hà Cửu Vi rêи ɾỉ ra tiếng, mới xác nhận.

"Xem ra làm như vậy sẽ không đau ."

Hà Cửu Vi buông tay cản trở tầm mắt của mình, tự cho là hung tợn, kì thực không có lực uy hϊếp, trừng mắt nhìn Vượt Minh một cái.


"Đau!"

"Ha ha...!Là đau đến thoải mái đi?"

Mỹ sắc lầm người! Hà Cửu Vi nhìn Vượt Minh cười ra tiếng thì trực tiếp bỏ qua lời hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

"Còn anh, vừa lòng sao?"

"Vừa...!Vừa lòng...Tôi rất vừa lòng."

"A? Vừa lòng cái gì?" Hà Cửu Vi nghi hoặc.

Hồi đáp Hà Cửu Vi là nụ hôn của Vượt Minh.

Môi hắn có mùi thơm ngát khắc trên môi mềm mại của cô, làm cô luân hãm .

"Ngô..."

Hà Cửu Vi nhắm mắt, hai tay vòng ra sau cổ Vượt Minh, trúc trắc đáp lại hắn tiến quân thần tốc.

Cô cảm giác hô hấp của mình ngày càng loãng, quay đầu tránh né cái hôn sâu, môi cùng môi tách ra.

Vượt Minh dời trận địa, theo cổ hôn dọc xuống, trên xương quai xanh in lại từng viên dâu tây.

Hà Cửu Vi cũng không biết bọn họ lại đột nhiên làm đến bước này, cô chỉ biết trong thân thể hư không của chính mình đang điên cuồng kêu gào, tiểu huyệt truyền đến ngứa ngáy làm cô gắt gao căng ngón chân.

Hà Cửu Vi ôm lấy Vượt Minh đang chôn ở hõm vai cô, vong tình rêи ɾỉ.

"Ân...!A...!Bác sĩ...!A..."

Vượt Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên.

"Đúng vậy, tôi là bác sĩ, bác sĩ đang khám bệnh cho em!"

Hà Cửu Vi không hiểu ác ý thú vị của Vượt Minh, cô bất mãn than thở.

"Ngực của em rất đau!"

"Hưʍ....!Bác sĩ sẽ xoa xoa cho em...!Xoa xoa sẽ không đau !"

"A...!Ân a...!Quá căng a!"

Ngón tay thôn dài của Vượt Minh thô bạo cầm lấy ngực trướng căng, núʍ ѵú cứng rắn kẹp ở khe hở, từ lòng bàn tay truyền đến, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả cái thứ dưới thân.

Cảm giác như bị ngăn chặn xuất khẩu, bộ ngực trướng đến tràn đầy, sắp không chống đỡ được.

Hà Cửu Vi thuận theo du͙© vọиɠ của mình.

"Bác sĩ...!A...!Bác sĩ, mau hút hút, mau...!Mau...!A..."

"Hút cái gì? Hút làm sao? Em nói rõ ràng đi!!!"

Vượt minh vừa nói chuyện vừa đem quần dài của Hà Cửu Vi cởi ra, chỉ để lại qυầи ɭóŧ bao quanh hoa huyệt, muốn che như không che dụ hoặc làm cho Vượt Minh khóe mắt đỏ bừng.

"Hút bộ ngực...!Đau quá, quá căng...!Cửu Vi...!Cửu Vi sắp chịu không nổi!"

Tầm mắt của Vượt Minh rời khỏi qυầи ɭóŧ giữa hai chân, nhìn về phía bộ ngực không chịu nổi chính mình chà đạp, núʍ ѵú bị cô dày vò, khuôn mặt thanh thuần phối hợp với động tình, mãnh liệt tương phản làm cho lý trí của Vượt Minh biến mất không còn một mảnh!

Hắn kéo qυầи ɭóŧ của Hà Cửu Vi xuống, tháo gỡ thứ trói buộc, thân thể cô đã hoàn toàn trần trụi, đem tay của Hà Cửu Vi đang dừng trên bộ ngực mở ra.

"Tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh!"
Chương Thưởng: Bác Sĩ X Bệnh Nhân (2)
"Chậc...!Chậc..."

"A...!Thoải mái...!Ai da...!Ân..."

Trong không khí quanh quẩn tiếng rêи ɾỉ của Hà Cửu Vi cùng tiếng Vượt Minh hút núʍ ѵú của cô.

Âm thanh không chịu nổi cùng núʍ ѵú truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm cho hoa huyệt của Hà Cửu Vi phân bố ra hoa dịch ướt sũng, bộ ngực trướng đau dường như được Vượt Minh hút mà giảm bớt, nhưng vẫn không đủ...!Còn chưa đủ.

Bên trên hút núʍ ѵú, phía dưới đang chờ phát động.

Gậy thịt của Vượt Minh sưng lớn gân xanh nổi lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đỡ trước cửa hoa huyệt, đã ẩm ướt cùng gậy thịt phân bố ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ giao quấn cùng một chỗ, âm huyệt trắng mịn làm qυყ đầυ cọ cọ đến sưng đỏ.

"A...!A...!A...!Nha..."

"Chỉ là cọ cọ có thể cao trào, thực rối loạn!"

Gậy thịt bị dâʍ ɖị©ɧ thình lình dội ướt đẫm, Vượt Minh cắn chặt quai hàm, gậy thịt tiến vào miệng huyệt!

Qυყ đầυ đâm vào khe hở hẹp hướng bên trong chen chúc, gặp phải tấm màng gậy thịt đứng trước khó khăn,

Vượt Minh nhìn Hà Cửu Vi, đang muốn một đâm mà vào, lại bị một màn phía trên chấn động quên động tác.

Núʍ ѵú được phóng thích, tiểu huyệt cao trào phun ra dâʍ ɖị©ɧ! Dâʍ ɖị©ɧ tuôn ra, sữa cũng theo núʍ ѵú bắn nhanh ra ngoài.

Vượt minh mắt đỏ ngầu, cúi đầu cắn núʍ ѵú đang ra sữa, thắt lưng cứng rắn dùng sức một đâm về phía trước, rốt cục cũng xông vào hoa viên bí ẩn chưa ai tìm kiếm!

"A...!Đau...!Ân thật lớn a...!Thích...!Thích a, mau...!Cắm vào đến, mau a...!Ân a..."

Hà Cửu Vi không vì màиɠ ŧяiиɧ tổn hại mà cảm thấy đau đớn, nhanh chóng bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ chinh phục, sảng khoái lại khó nhịn!

"Nhanh như vậy đã thích ứng ? Thật sự là cái rối loạn!"

Vượt Minh hút đủ sữa, liền ngẩng đầu thấy cô bắt đầu hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ thì rút chọc chín mỏng một sâu.

Vách tường của tiểu huyệt gắt gao bọc qυყ đầυ, gậy thịt dường như muốn đâm xuyên qua hoa huyệt, dùng sức tấn công mãnh liệt!

"Rối loạn có đau không? A! Đều phun ra sữa có đau hay không!"

"Ân...!Không đau...!Không đau a...!Quá nặng ...!Nhẹ chút...!Nha a..."

"Sữa bị chặn có đau không? Muốn tôi hút mới có thể tốt! Về sau muốn tôi hút sữa giúp em không? Ân..."

"Muốn...!Muốn a...!Nhẹ chút...!Nhẹ chút...!nha!"

"Đâm nhẹ thì sao em thích được? A...!Thực căng..."

"Ân...!A...!Muốn đâm rách a...!A...!Ân..."

"Muốn đâm rách hoa huyệt của em!"

Vượt Minh cảm thụ được gậy thịt ở trong hoa huyệt đâm khắp nơi đâm đến ngập nước, dâʍ ɖị©ɧ theo bắp đùi chảy xuống giường bệnh.

"A...!Muốn...!Bị thao hỏng rồi a...!A..."

"Có thích tôi thao em như vậy không? Có thích hay không? Có thích hay không!"

Mỗi một câu hỏi gậy thịt lại hướng bêm trong đâm thật mạnh.


"Thích...!Thích a! A thật là lợi hại...!Ân a...!Không cần...!Không cần...!A a..."

Hà Cửu Vi bị chọc lắc lắc đầu, hai tay giơ loạn, ôm lấy Vượt Minh, thân thể trần trụi hướng lên trên, chuẩn xác tìm được suốt ngọt khát cầu đã lâu.

"Ân...!Ngô...!Ngô..." Phát ra tiếng chậc chậc cùng thân dưới vận động tạo ra âm thanh "Phùn phụt phùn phụt" làm cho phòng kiểm tra đều tràn đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Vượt Minh một tay vuốt ve lưng của Hà Cửu Vi, một tay nắm lấy núʍ ѵú đã ngừng phun sữa, vuốt ve núʍ ѵú dính ngấy, Hà Cửu Vi ngửa người ra phía sau, cổ thon dài cong thành đường cong mỹ lệ, bụng run rẩy, nháy mắt hoa huyệt đem đại gậy thịt kẹp chặt, dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng chảy ra!

"A...!A...!Em muốn đi...!A..."

Toàn bộ thân thể của Hà Cửu Vi đều run lên, Vượt Minh vì gậy thịt đột nhiên bị kẹp chặt mà nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, hắn mạnh mẽ rút gậy thịt, dâʍ ɖị©ɧ theo đó mà vỡ ra!

Vượt Minh kéo thân thể đã mềm nhũn của Hà Cửu Vi xuống giường bệnh, một tay nâng eo nhỏ của cô.

Hà Cửu Vi nửa người ghé vào giường bệnh, hai chân vô lực, nếu không có bàn tay của Vượt Minh ở bên hông của cô, cô sẽ không chống đỡ được.

Đem Hà Cửu Vi quay lưng về phía chính mình, Vượt Minh vỗ bộ mông trắng bóng của cô.

"Mân mê mông của em làm gì!"

Hà Cửu Vi đau đến quát to, mông lại hướng lên trên lắc lắc.

"Thực mẹ nó giống tiểu cún con!"

Ngày thường bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ chính nhân quân tử, thời điểm đang tiến hành động tác ái ân nguyên thủy của nhân loại, Vượt Minh lại mê luyến chửi thề.

Càng chuẩn xác mà nói, hắn mê luyến Hà Cửu Vi khi ở cùng hắn càng thêm mẫn cảm!

Không chút do dự "Phùn phụt" một tiếng, gậy thịt xuyên qua khe mông lại vọt vào tiểu huyệt!

Tư thế này làm cho gậy thịt chọc sâu vào bên trong tiểu huyệt.

"A...!Thật thích a...!Cửu Vi...!Cửu Vi chịu không nổi...!! A..."

"Chịu không nổi cũng phải chịu cho tôi! Tôi muốn mỗi ngày đều đem gậy thịt nhét vào trong loạn huyệt của em, thời điểm ăn cơm thao em, thời điểm tắm rửa thao em, thời điểm đi ngủ thao em! Em có đặc biệt vui vẻ hay không? Ân?"

"Mới không...!Mới không vui vẻ! A...!Nhẹ chút...!A..."

"Không vui loạn huyệt còn kẹp gậy thịt của tôi chặt như vậy sao? Ân a...!Thực căng!"

"A...!Quá sâu ...!Ách...!A..."

"Sâu chút...!Mới có thể càng sung sướиɠ..

Ân...!Thả lỏng!"

Nói xong lại vỗ vào mông của cô.

"A...!Đau! Ân ân...!A..."

Rõ ràng rất đau, nhưng cùng gậy thịt xâm nhập mà giải quyết ngứa ngáy, kɧoáı ©ảʍ truyền đến đại não của cô!

Gậy thịt chống đỡ bên trong hoa huyệt, không phải là tần suất chín nông một sâu, mà là nhiều đều hướng về chỗ càng sâu mà đâm, vách tường hoa tầng tầng lớp lớp phân bố hoa dịch, đại côn ŧᏂịŧ đột nhiên va chạm vào một khối thịt mềm, làm cho Hà Cửu Vi giống bị điện giật, lớn tiếng rêи ɾỉ!

"A...!Chính là nơi đó...!A...!Ân...thật thích a...!Ân a..."

"Ách a...!Thao em...!thao chết em !"

Vượt Minh lặp lại hướng tới khối thịt mềm mà đâm...

"A...!A...!A..."

Hà Cửu Vi bị thao đến mắt trợn trắng, dưới thân không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ đem tư tưởng của cô toàn bộ phóng thích, miệng huyệt trào ra một bãi dâʍ ŧᏂủy̠, bộ ngực bị đè nặng nháy mắt bắn ra sữa ẩm ướt.

"Em là nước sao? A? Ân...!Thực mẹ nó nhanh! A...!Chờ tôi cùng nhau! Ách...!Ân..."

Vượt Minh quyết định không nhẫn nại nữa, cúi người ôm lấy Hà Cửu Vi bắt đầu kịch liệt run rẩy thân thể.

"A a a a!"

Nhanh chóng mãnh liệt chọc mấy chục cái, rốt cục cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm!

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau vài lần phóng thích mới chậm rãi yên tĩnh.

Hai người với tư thế không thay đổi, Hà Cửu Vi đã sớm xụi lơ trên giường, gậy thịt của Vượt Minh nửa cứng rắn đang cắm trong tiểu huyệt, hắn cúi người ôm Hà Cửu Vi, hôn vài trái dâu tây ở trên lưng của cô.

"Ân...!Lấy nó ra đi...!Khó chịu chết được..."

Khuôn mặt nhỏ của Hà Cửu Vi đỏ ửng, cô đến lúc này mới biết thẹn thùng.

Vượt Minh cười ở bên tai cô hôn một cái.

"Lấy cái gì ra?"

"Anh chán ghét! Mau lấy ra...!Lấy ra! A..."

Không hề đùa cô, Vượt Minh rút gậy thịt ra, mang theo dâʍ ɖị©ɧ giống như không có vòi nước, ào ào chảy từng chút một.

Vượt Minh ôn nhu đem Hà Cửu Vi ôm bên giường, cúi đầu vừa thấy -

Miệng huyệt có dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, chậm rãi co rút lại , âm thầm vừa mở vừa hợp lại, như có ý thức hô hấp.

"Anh đừng nhìn!"

Hà Cửu Vi gắt giọng thẹn thùng, không giống bộ dạng phóng đãng vừa nãy, nhìn xem làm cho tâm người nhịn không được.

Vượt Minh cười xấu xa.

"Em làm sao mà biết tôi đang nhìn?"

"Anh còn nói!"

"Được, tôi không nói.

Tôi cho em rửa sạch một chút..."

Vừa định cự tuyệt, Hà Cửu Vi mới phát hiện mình chỉ có thể dựa vào hắn, cô không còn tinh lực đi làm cái gì nữa.

Hà Cửu Vi trầm mặc, Vượt Minh mỉm cười, đi lấy nước sạch sẽ và khăn mặt vì cô chà lau thân thể, động tác ôn nhu, ánh mắt một mảnh bình tĩnh.

Thời điểm tẩy rửa xong, Vượt Minh nhìn cô có chút phát mộng, cúi đầu mổ một ngụm lên khóe môi của cô.

Vượt Minh thấp giọng.

"Tôi tên là Vượt Minh.

Hà Cửu Vi, chúng ta ở cùng một chỗ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận