Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực

Bách Thảo sững người.

"Cô biết rõ tình cảm của tôi với anh sơ Nguyên, liền ra tay từ đó", ánh mắt u ám lành lạnh, Đình Nghi nhìn cô, thong thả nói, "Hôm liên hoan, cô cố tình giả say để quyến rũ Sơ Nguyện. Sơ Nguyên luôn coi cô là tiểu muội hiền lành nên đã trúng quỷ kế của cô. Cô dùng anh sơ Nguyên để chọc tức tôi, khiến tôi không nén được giận nói năng không cân nhắc, khiến đồng đội xa lánh, khiến Sơ Nguyên không thích tôi nữa".

"..."

Bách Thảo đờ đẫn nắm chặt cốc nước, trong lòng muốn nói không phải, không phải, nhưng cô biết, bất luận nói thế nào thì Đình Nghi cũng không tin.

"Tôi đã đánh giá thấp cô, cô quả thật rất thủ đoạn", cười cay đắng, Đình Nghi cúi mặt, hàng mi cong chuốt mascara, "Tôi không kìm được giận, anh Sơ Nguyên cho rằng tôi bắt nạt cô nên đã hủy hôn".

"..."

Bách Thảo sững người ngồi im.

Hủy hôn...

Thì ra Sơ Nguyên sư huynh và Đình Nghi có hôn ước...

"Cho nên tôi thua Katou."

Tay cầm ống hút trong cốc trà chanh, Đình Nghi khinh khỉnh nhìn cô:

"Nếu tôi không bị phân tâm vì chuyện của Sơ Nguyên, cô tưởng là Katou có thể thắng tôi thật sao? Katou nên cảm ơn cô mới phải, nếu cô không khiến tôi bị tác động như thế thì sao cô ta có cơ hội chiến thắng sáu trận?! Cô không mê muội đến mức cho là đánh bại Katou từng thắng tôi là có thể chứng minh thực lực của cô hơn tôi chứ?"

"..."

Bách Thảoim lặng.

"Mặc dù giới truyền thông bị cô đánh lừa, dù những khán giả không biết gì về Taekwondo có thể cho là thực lực cô không tồi, nhưng huấn luyện viên Thẩm và những quan chức ở Cục thểdục thể thaoquốc gia đều biết, cô hoàn toàn không xứng đứng ngang với tôi!", Đình Nghi cười khẩy nhìn cô, "Bất luận cô dùng bao nhiêu thủ đoạn, cũng không thể tham gia giải vô địch Taekwondo thế giới lần này!"

"..."

Nhìn Đình Nghi, Bách Thảo vẫn imlặng.

Cô không muốn giải thích những điều mà Đình Nghi quy cho cô như vậy. Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Đình Nghi đứng ngoài phòng tập của Tùng Bách võ quán, dịu dàng tao nhã, xinh đẹp, mang ánh sáng và vẻ thuần khiết của ánh trăng.

Còn Đình Nghi bây giờ.

Xa lạ đến mức cô không muốn giải thích bất cứ điều gì.

"Chỉ cần tôi rút lui, cô mới có cơ hội tham gia giải đấu", dùng ống hút khuấy mấy viên đá nhỏ trong cốc trà chanh, Đình Nghi cười nhạt, "Bây giờ, Thích Bách Thảo, chỉ cần cô cầu xin, tôi sẽ nhường cô tham gia giải đấu đó".

Bách Thảo ngây người nhìn Đình Nghi.

"Sao lại ngây ra thế", Đình Nghi cau mày, "Vui quá không nói được ư?"

"...Tại sao?"

Đầu Bách Thảo như bị đóng băng, tại sao những việc xảy ra hôm nay, những câu nghe thấy ngày hôm nay tất cả đều khiến cô không thể lí giải nổi.

"Nhưng, tôi yêu cầu cô bắt đầu từ bây giờ không được bám lấy anh Sơ Nguyên..."

Lặng lẽ nhìn cô, Đình Nghi nói rõ từng chữ.

"...Không được gặp, không được nói chuyện, cho dù anh ấy đến tìm, cô cũng phải lập tức bỏ đi!Chỉ cần cô làm được như vậy,tôi sẽ nhường tư cách tham gia giải đấu cho cô!"

"Nhường...."

Bách Thảo sững người nhắc lại.

"Đúng, chỉ cần tôi có tình bị thương trong khi tập, không thể tham gia thi đấu, huấn luyện viên Thẩm sẽ tự khắc xem xét để cô đi thay tôi", Đình Nghi nôn nóng, "Thếnào, chẳng lẽ cô không tin tôi?"

Bách Thảo vô cùng hoang mang.

Trong quãng thời gian này, để giành tư cách tham dự giải đấu đó, Nhược Bạch và cô đã nỗ lực vượt bậc để chứng minh thực lực của mình, thậm chí cô còn tham gia cả cuộc thi Hoa hậu Taewkondo thế giới. Nhưng Đình Nghi có tư cách đại diện cho nước nhà tham dự lại có thể dễ dàng nhường cô như vậy sao?

"Chị!"

Hiểu suy nghĩ của cô qua một chữ nhắc lại đó, Đình Nghi sầm mặt giận dữ nói:

"Cô muốn từ bỏ hay sao? Sau giải vô địch thế giới lần trước, tôi tập luyện lâu như vậy, lẽ nào không muốn đánh bạiLý Ân Tú, không muốn đánh bại Katou, không muốn đoạt cúp vàng? Cô tưởng tôi thích nhường cô sao?!"

"Vậy..."

"Nhưng anh Sơ Nguyên quan trọng hơn tất cả", mệt mỏi nhắm mắt, Đình Nghi cơ hồ không muốn nhìn đứa trẻ trước mặt, "Cô đã muốn tham gia như vậy, tôi sẽ dùng nó... để đổi lấy anh Sơ Nguyên".

***

Trong hiệu bánh pizza chật khách.

Ở Tùng Bạch võ quán đã qua bữa tối.

Bên ngoài cửa sổ ráng đỏ mây trời, đứng trước bàn, Nhược Bạch đang luyện thư pháp. Diệc Phong đẩy cửa bước vào, thấy Nhược Bạch chăm chú tập viết, sầm mặt hỏi:

"Cô ấy có biết không?"

"Ai?"

Ngòi bút lông vẫn lướt nhanh trên giấy, Nhược Bạch lơ đãng hỏi.

"Bách Thảo", Diệc Phong nhíu mày, "Cô ấy biết để tăng cường luyện tập cho cô ấy, cậu đã từ bỏ luyện tập, đi làm cái chân trợ giảng ma quỷ nào đó không?!"

Ngòi bút dừng lại, Nhược Bạch vẫn cầm bút đứng trên bàn:

"Không liên quan đến cô ấy."

"Không liên quan?!", Diệc Phong đứng phắt dậy, sải bước đến bàn nhìn Nhược Bạch, "Cậu có dám thề? Nếu chuyện này quả thực có liên quan đến Bách Thảo thì sau này cô ta thi đấu sẽ thất bại!"

Mặt Nhược Bạch biến sắc.

"Quả nhiên là thế!”Diệc Phong thở dài, "Nếu biết cô ta khiến cậu từ bỏ Taekwondo sớm như vậy, lúc đầu không nên nhận cô ta vào Tùng Bách võ quán cho rồi!"

"Đó là quyết định của tôi."

Bút lại chấm mực, Nhược Bạch lại tiếp tục tập viết theo bản chữ mẫu trong cuốn Hoàng châu hoàn thực thi thiếp do Bách Thảo mua ở hiệu sách cũ tặng anh.

"Diệc Phong, có lẽ tôi là huấn luyện viên phù hợp hơn làm tuyển thủ."

Những con chữ hiện lên trên mặt báo cũ, nét bút tươi màu mực thành thạo rắn rỏi, Nhược Bạch khẽ cười nói: "Nhìn cô ấy từng bước trưởng thành, tôi còn hài lòng hơn nhiều so với bản thân mình thi đấu thắng lợi". Khi ở Hàn Quốc, anh đánh bại Mân Thắng Hạo, những vẫn không thấy vui bằng khi thấy Bách Thảođánh bại Kim Mẫn Châu.

"Vậy tại sao cậu không chịu thừanhận?"

"Sao?"

Cậu nhất định dương mắt nhìn Sơ Nguyên cặp kè với cô ấy ư?", Diệc Phong nhăn nhó, "Tôi thật không hiểu, cậu đã thích Bách Thảo đến mức từ bỏ bản thânđể giúp cô ấy, tại sao không chịu nói cho cô ấy biết? Cậu bảo tôi đi giúp Hiểu Huỳnh, bây giờ Bách Thảo đã yên trí là tôi và Hiểu Huỳnh có quan hệ với nhau nên đã bắt đầu chấp nhận Sơ Nguyên! Nhược Bạch, cứ thế này rồi cậu sẽ hối hận cho xem!"

Nhược Bạch rửa bút lông trong bình nước.

Từng vòng từng vòng.

Mực đen loang dần.

"Cô ấy thích Sơ Nguyên, Sơ Nguyên cũng thích cô ấy", cắm bút lông đã rửa sạch vào ống, Nhược Bạch nói, "Tôi chỉ mong cô ấy có thể chuyên tâm khi tập luyện".

Diệc Phong đang định nói, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài lại là Sơ Nguyên.

***

Trong hiệu bánh pizza.

"Chuyện về Sơ Nguyên sư huynh tôi xin lỗi...", bối rối cúi đầu, Bách Thảo đỏ mặt ấp úng, "Mặc dù tôi không phải như chị nghĩ, cố tình... Sơ Nguyên sư huynh ... nhưng, bất luận thế nào tôi đã làm tổn thương chị, tôi xin lỗi..."

Đình Nghi lạnh lùng nhìn cô.

Cô biết, Thích Bách Thảo làm những việc đó là vì giải vô địch Taekwondo thế giới, nếu cô nhường cho cô ta tham gia , Thích Bách Thảo cũng sẽ buông thứ cô cần. Cô hi vọng lúc này sơ Nguyên có mặt ở đây, có thể tận mắt chứng kiến tâm địa của cô ta.

"Nếu chị... nếu chịthích Sơ Nguyên sư huynh....", giọng hơi lắp bắp, lòng cô se lại, tay bấtgiác nắm chặt chiếc cốc thủy tinh, "Cho dù gặp gỡ, nói chuyên hay là... tôi đều không quan tâm, cũng không quấy rầy hai người...". Sơ Nguyên sư huynh với Đình Nghi vốn là quan hệ thân thiết, nếu vì cô mà họ xa nhau, cô cũng áy náy không yên.

Chỉ có điều, tại sao khi nói ra những lời đó...

Lòng cô se thắt nghẹn ngào?

Đình Nghi cau mày.

Chỉ có thế, không đủ.

"Nhưng tôi không cần trao đổi như thế."

Hít một hơi, mặt vẫn khổ não, Bách Thảo bỏ chiếc cốc xuống bàn, nhìn Đình Nghi:

"Tôi hi vọng có thể cạnh tranhcông bằng với chị để giành tư cách tham gia giải đấu, cho dù cuối cùng không giành được tôi cũng cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội."

"Cái gì?"

Đình Nghi tưởng mình nghe nhầm, Thích Bách Thảo từ chối cuộc trao đổi này ư? cô đã hai tay dâng cho cô ta, Thích Bách Thảo lại từ chối sao?!

"Hừ!", Đình Nghi mặt trắng bệch vì tức, người hơi run "Cô là kẻ không biết tự lượng sức! Lẽ nào cô tưởng dựa vào thực lực củabản thân cô có thể đánh bại tôi?Chỉ dựa vào mình cô là có thể cướp tư cách đó từ tay tôi?! Cho nên anh Sơ Nguyên cô cũng muốn, cúp vàng thế giới cô cũng muốn! Thích Bách Thảo! Rốt cuộc mặt cô dày đến đâu!"

Trong đời chưa bao giờ chịu nhục như vậy!Một kẻ vừa mới chập chững vào nghề, chưa tham gia giảiđấu lớn nào, lại dám cho là có thể đánh bại cô, cho nên không thèm cô nhượng bộ ư?!

"Tôi... tôi không..."

Thấy Đình Nghi tức giận như vậy, Bách Thảo hơi hoảng, thầm nghĩ không biết vừa rồi mình nói sai điều gì, khiến Đình Nghi hiểu lầm, vội giảithích.

"Tôi không cho là tôi có thể đánh bại chị, chỉ có điều Sơ Nguyên sư huynh là sư huynh của tôi, là người tôi tôn kính, bất cứ việc gì tôi cũng không thể dùng huynh ấy để đổi.Nếu... nếu Sơ Nguyên sư huynh thích chị, nếu Sơ Nguyên sư huynh không muốn gặp tôi, tôi đảm bảo có thể..."

"Đủ rồi!'

Đình Nghi hơi cao giọng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

"Cô không cần giễu tôi như vậy!"

Giễu?

Bách Thảo ngây người, đầu ong ong,một lát sau mới dần dần ý thức được mình nói sai điều gì.

Trong hiệu bánh ồn ào.

Càng nổi rõ sự yên tĩnh ở góc này.

"Tôi hỏi cô lần cuối", Đình Nghi mặt lạnh tanh, xẵng giọng hỏi, "cô có chấp nhận đề nghị của tôi không?". Sợ lại nói sai điều gì, Bách Thảo chỉ lắc đầu , nói một chữ.

"Không."

"Được", mặt Đình Nghi đanh lại, "Hy vọng cô sẽ không hối hận! Cô nghe này, tôi sẽ không để cô đoạt được tư cách tham gia giải đấu đó, bất luận giải đấu hay anh Sơ Nguyên, cuối cùng tôi sẽ khiến cô tất cả đều..."

"Xin lỗi...", một cô phục vụ mặc váy xanh, nụ cười tươi rói chạy đến, hướng về phía Bách Thảo đang ngồi ngây như tượng hỏi,

"Xin hỏi, em chính là tuyển thủ Taekwondo đánh bại Katou trên ti vi tối qua phải không?"

Bách Thảo ngẩn người.

"...Vâng."

"A!", cô giá phấn khởi reo lên, "Chị đã nói chính là em mà! Chị nhận ra rồi! Trận đấu tối qua chị đến xem trực tiếp, em đánh quá đẹp,nhất là cú đã xoay người, đẹp ngây ngất!"

"...Cám ơn."

Bách Thảo ngượng nghịu mỉm cười, thấy sắc mặt Đình Nghi khó coi hơn cả lúc trước.

"Em là Bách Thảo? Thích Bách Thảo ? Đúng không?", như nhìn thấy một minh tinh, cô phục vụ đang hào hứng không chú ý tới sắc mặt củavị khách đang ngồi cùng Bách Thảo, liến thoắng nói với cô, "Em cố gắng lên! Sau này nhất định sẽ rất siêu! Từ nay chị sẽ theo dõi các trận đấu của em, nhất định đến tận nhà thi đấu để cổ vũ, sẽ kéo cả bạn trai đi cùng!".

"...Cám ơn!"

"Em cho xin chữ kí được không? Kí vào cuốn vở này, bút đây rồi. Ôi cám ơn, đúng đúng kí vào đây!" Cô gái hớn hở chìa ra cuốn vở bìa màu hồng, nhét cây bút vào tay Bách Thảo, phấn khởi nhìn cô cúi đầu kí tên...

"Toẹt!"

Một chất lỏng màu nâu bắn lên tóc Bách Thảo!

Lưng hơi lạnh, né đầu tránh một cách bản năng, Bách Thảo đã tránh được phần lớn chất lỏng màu nâu đó, chỉ có mái tóc xõa bị ướt một mảng! Chất đó có mùi chua chua ngọt ngọt của chanh, từ trên không rơi xuống, làm ướt cuốn sổ màu hồng, nhỏ giọt xuống đất...

"Ối..."

Hai tay bị ướt vì nước ngọt bắn vào, cô phục vụ giật minh khẽ kêu, thực khách xung quanh nhìn lại.

Bách Thảo lặng lẽ nhìn Đình Nghi.

Đặt chiếc cốc trống không lên bàn, Đình Nghi lạnh mặt nhìn cô phục vụ vẫn chưa hết hoảng hồn, đứng lên, đặt một tờ giấy bạc lên bàn, không nhìn Bách Thảo, bỏ đi trong ánh mắt ngơ ngẩn của thực khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui