Thiếu Nữ Và Chàng Trúc Mã Mộng Mơ FULL


“Trương Châm Nghê mắt mù đến mức nào mới có thể ưng cái tên tỷ lệ 1:1 này chứ?”
“Đing đong —”
Chúc Tâm Khê đi đứng không tiện, nằm trên sô pha gặm táo, Lý nữ sĩ đi mở cửa.
“Dư Dữ à, vào đi vào đi.” Lý nữ sĩ hoàn toàn không coi Dư Dữ là người ngoài, nhiệt tình mời cậu vào nhà.
“Dì ạ, cháu tới tìm Tiểu Khê học thêm.” Trong mặt ba mẹ cô Dư Dữ là một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cô tưởng chừng coi cậu là con ruột.
Dư Dữ ôm cặp, xách theo túi giấy đi vào.
Mũi của con cẩu Đoàn Đoàn cực kỳ thính, vừa chạy vừa nhảy ra đón tiếp cậu, cái đuổi vẫy vẫy như cánh quạt, vây xung quanh Dư Dữ chạy vòng vòng, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi cái túi trong tay cậu, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Dư Dữ.
Dư Dữ cũng rất biết đối nhân xử thế, móc một miếng thịt gà khô từ trong túi ra.

Mục đích của Đoàn Đoàn đã đạt, ngặm miếng thịt khô mãn nguyện lui xuống.
Chúc Tâm Khê còn như đại gia nằm trên sô pha, bày ra điệu bộ của giáo viên: “Cá nhỏ à, ngồi trước đi, đợi cô gặm xong táo rồi nói.”
Dư Dữ tìm một vị trí bên cạnh cô giáo, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chúc Tâm Khê gặm xong miếng táo cuối cùng, giãy dụa từ sô pha đứng lên, Dư Dữ đỡ một tay, cô đi rửa tay: “Đi phòng tớ.”
Kiến trúc nhà họ giống nhau, phòng hai người cũng không nhỏ, thậm chí Chúc Tâm Khê còn lắp một cái giá sách tường ở đối diện giường, để sách giáo khoa học từ nhỏ đến lớn, rồi những đề thi đã làm, những tiểu thuyết đã đọc, truyện tranh cùng với ảnh chụp gia đình, và ảnh chụp với Dư Dữ.
Nghe nói Dư Dữ muốn tới học thêm, Lý nữ sĩ đặc biệt mua thêm cho cô một cái bàn tròn nhỏ thấp thấp, phía dưới trải thảm sạch sẽ, thuận tiện cho hai người học tập.
Dư Dữ khoanh chân ngồi xuống, hỏi: “Thay thuốc chưa?”
Chúc Tâm Khê thật đúng là đã quên mất, ngồi xuống đối diện cậu, duỗi chân bị thương ra, mạnh miệng nói: “Không thay cũng khỏi.”
Dư Dữ đã quá hiểu Chúc Tâm Khê, lấy đồ từ trong túi ra: “Giơ chân qua đây.”
Chúc Tâm Khê duỗi chân qua: “Đây là thái độ đối với giáo viên sao?”
Dư Dữ nắm mắt cá chân cô, thành thạo giúp cô thay thuốc: “Cô giáo Chúc, cậu thể trạng dễ để lại sẹo, không đổi thuốc cẩn thận rất dễ lưu lại sẹo.”
Chúc Tâm Khê hừ nhẹ, bày tỏ không phục.
Dư Dữ đổi xong thuốc, thả mắt cá chân cô ra, “Có phải quên mua miếng dán vô khuẩn rồi không?”
Cậu lại lấy ra một hộp băng dán và hộp thức ăn bằng thuỷ tinh đựng đầy bánh Scone, đẩy tới trước mặt Chúc Tâm Khê.

“Tiền lương của cô giáo Chúc.”
Bánh scone được cậu làm thành kích thước vừa miệng, Chúc Tâm Khê nhìn sơ sơ, có chocolate, matcha, nam việt quất và rắc thêm chà bông, làm rất nhiều vị.
Chúc Tâm Khê vui vẻ ôm hộp thức ăn trong lòng, vài giây sau phản ứng lại: “Có phải cậu vừa mới sờ chân tớ không?”
Dư Dữ vừa tức vừa buồn cười: “Là mắt cá chân.”
Chúc Tâm Khê: “Có khác gì đâu.”
Dư Dữ bị cô đuổi đi phòng vệ sinh rửa tay, Chúc Tâm Khê đi tới phòng bếp lấy đ ĩa, bị lão Chúc và Lý nữ sĩ phân chia mất mấy cái bánh scone.
Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, Chúc Tâm Khê bày bài thi giữa tháng của Dư Dữ lên bàn.
“Hoá 92 điểm, sinh học 80 điểm.”
Dư Dữ cười nhẹ gật đầu, đây là môn cậu học rất được.
“Tớ nói cậu này, sao vật lý cậu chỉ thi được có 30 điểm vậy?” Chúc Tâm Khê lòng đau như cắt hỏi.
“34.” Dư Dữ sửa lại cho đúng, tận lực tranh giành từng điểm mình thi được.
“Trọng điểm à?”
Dư Dữ: “…”

Không thể biện giải.
Lý nữ sĩ gõ cửa, Chúc Tâm Khê chạy ra mở cửa.
Lý nữ sĩ bưng khay, trên khay đặt một bình trà và hai cái cốc: “Mẹ tới đưa chút nước cho hai đứa, hồng trà mới ngâm.”
Chúc Tâm Khê đang giơ tay định tiếp lấy khay trà, Dư Dữ không biết đã tới lúc nào, thay cô nhận lấy, “Cảm ơn dì ạ.”
Hai người lại ngồi xuống, Chúc Tâm Khê giảng cho cậu từ khái niệm căn bản, công thức, lấy bánh scone ở trong đ ĩa ma sát, làm phân tích chịu lực cho cậu.
Chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Lý nữ sĩ bưng một đ ĩa hoa quả đã cắt sẵn tiến vào.
Chúc Tâm Khê lại bị cắt ngang, day day huyệt thái dương: “Mẹ, đừng vào nữa, muốn ăn gì chúng con tự biết đi lấy.”
“Được rồi được rồi, cái con bé này.”
Chúc Tâm Khê đẩy bà ra khỏi phòng.
Thời gian tiếp đó cuối cùng cũng không bị làm phiền.
“Hôm nay như vậy đi, về nhà nhớ ôn tập, khái nhiệm nhất định phải hiểu rõ, có chỗ nào không hiểu bất cứ khi nào cũng có thể hỏi tớ.”
Hai người không biết từ lúc nào đã ngồi chụm vào nhau, Chúc Tâm Khê dựa vào mép giường, giống như một con cá muối đã mất đi lý tưởng.
“Biết rồi, cô giáo Chúc vất vả rồi.”
Dư Dữ thu dọn đồ đạc, đột nhiên thoáng nhìn cái ô đang đặt trên giá sách của cô, giả vờ lơ đãng hỏi: “Ô lấy về chưa?”
Cô người thẳng người: “Nói đến cái này, hôm đó tớ suýt thì không đến kịp điểm cuối đợi cậu, là bởi vì cái này, tớ còn tưởng là trả ô…”
Chúc Tâm Khê lược bớt quá trình, dù sao cũng là chuyện cá nhân của người ta.
“Ngày mai muốn ăn gì?” Dư Dữ đã sớm đoán ra, hỏi sang chuyện khác.
Chúc Tâm Khê hồi phục tinh thần, bắt đầu chọn món: “Bánh trung thu ngàn lớp nhân matcha và nhân trứng muối.”

“Có phiền phức quá không?”
Dư Dữ cười cười: “Không đâu.”
Cậu thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, góc áo đột nhiên bị kéo lại.
Dư Dữ quay đầu nhìn Chúc Tâm Khê, Chúc Tâm Khê ngồi trên thảm, ôm hai đầu gối Ngón tay cô nắm chặt hơn, Dư Dữ lại phát giác góc áo kéo căng thêm chút.
Chúc Tâm Khê nâng mặt, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy nghiêm túc nói: “Người tớ không thích tớ sẽ không cho họ bất cứ cơ hội nào.”
Sau đó lại dùng câu nói mà ngày trước Dư Dữ từng hỏi cô, hỏi cậu: “Cậu hiểu ý tớ không?”
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, mặt hai người đều đỏ ửng.
Dư Dữ nghe thấy mình đáp lại: “Hiểu.”
Chúc Tâm Khê quyết tâm muốn nói rõ tất cả: “Tớ không định yêu đương khi còn học cấp ba, cũng không chấp nhận yêu xa.”
Cô lấy dũng khí, tiếp tục hỏi: “Cho nên cậu biết phải làm gì chứ?”
“Cùng cậu học một trường đại học.” Dư Dữ kéo lại chút lý trí, thiếu chút bị sự vui sướng làm choáng váng đầu óc.
“Lăn đi! Nhớ về ôn tập, ngày mai tớ sẽ kiểm tra xác suất!”
Dư Dữ nâng nâng ra khỏi phòng cô, Lý nữ sĩ đang xem video trên sô pha chào hỏi cậu, “Cá nhỏ ăn xong cơm rồi về.”
Dư Dữ khống chế khoé miệng đang muốn cong lên của mình, cười sáng lạn như ánh mặt trời trả lời: “Không cần ạ, cảm ơn dì.”
Chúc Tâm Khê trong phòng dũng khí mất sạch, trèo lên giường, chôn mặt trong gối đầu, nội tâm điên cuồng gào thét.
***
Học thêm đã được một thời gian, mới đầu Dư Dữ cũng không có tiến bộ rõ rệt, nhưng hai người không sốt ruột, từng bước một, làm đâu chắc đấy, nghiêm túc cố gắng, cuối cùng đột nhiên vượt mạnh trong mắt người khác.

Ăn xong bữa tối còn được nghỉ ngơi một lúc, ngoài cửa sổ đột nhiên huyên náo, sách xanh xanh đỏ đỏ từ trên lầu rơi xuống, postcard, bookmark lẫn trong trang giấy rơi lả tả xuống đất, dẫn tới một hồi ồ lên dưới lầu.
“Hình như sách của Trương Châm Nghi.” Giản Sở Duyệt mở miệng nói, giống như là cuốn sách ngày trước cô mượn về đọc.
Cô vừa nói xong, tiếng nữ sinh vừa the thé vừa phẫn nộ truyền qua tiếng ồn ào, vô cùng rõ ràng: “Con khốn!”
Cùng vang lên đồng thời là, một tiếng bạt tai vang dội.
Chúc Tâm Khê nghe thế lập tức buông bút, nhảy qua cửa sổ ra khỏi lớp học, nét mặt rất nghiêm trọng chạy lên trên lầu.
Giản Sở Duyệt đi theo sau cô ra khỏi lớp.
Dư Dữ ở bên cửa sổ nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Chúc Tâm Khê đi lên lầu, cũng nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Lý Tri Lạc nhìn thấy hai người (Chúc Tâm Khê và Giản Sở Duyệt) vội vàng chạy đi, nhận thấy sự việc không đúng, suy đoán một chút thì đoán được là Trương Châm Nghi lớp 11-16 xảy ra chuyện.

Lý Tri Lạc thứ nhất là lo lắng người lớp cậu xảy ra chuyện, hai là lúc trước Trương Châm Nghi còn giúp lớp họ hoàn thành màn biểu diễn khai mạc, cũng tính là một nửa người lớp thực nghiệm rồi, bèn kêu nhóm người Nhạc Trác Vân, Khổng Lương, Vương Lê chậm rãi đuổi sau lưng các cô.
Chúc Tâm Khê chạy tới cửa lớp 11-16, Trương Châm Nghi được người lớp cô bảo vệ phía sau, trên mặt còn đỏ một mảng, sững sờ, dường như không biết đang xảy ra chuyện gì.
Trong lớp 11-16 hỗn loạn, bàn Trương Châm Nghi bị đổ trên đất, sách vở, bút viết tán loạn.
Có mấy nam nữ sinh đi theo phía sau nữ sinh đánh người, là đến làm chỗ dựa cho cô ta.

Có người nhận ra cô ta, là An Chỉ lớp 11-9.
“… Thứ gì vậy, dụ dỗ bạn trai người khác, mấy người che cho cô ta phải không, che cho tiểu tam à!”An Chỉ nói mà không nghĩ mắng mỏ, lại muốn đẩy những người đang che cho Trương Châm Nghi, kéo cô ra.
Trương Châm Nghi có thể nhịn, Chúc Tâm Khê không thể nhịn, cô lên trước đẩy An Chỉ một cái: “Không muốn bị tôi đánh thì nói cho hẳn hoi, đừng có động tay động chân!”
Chúc Tâm Khê dẫu sao cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, An Chỉ có hơi kiêng kị cô, vẫn cứng miệng nói: “Chúc Tâm Khê, liên quan gì đến cậu, đừng có quản chuyện bao đồng.”
Trương Châm Nghi vừa thấy cô đến, mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Chúc Tâm Khê quay đầu dịu giọng hỏi cô: “Cậu quen bạn trai cậu ta không?”
Trương Châm Nghi lắc lắc đầu.
An Chỉ bỗng dưng lồ ng lên: “Con… giả vờ vô tội bạch liên bông cái gì, hai người rõ ràng còn kết bạn wechat!”
Chúc Tâm Khê giọng điệu không tốt lắm hỏi: “Bạn trai cậu là ai?”
Lửa giận cố nén rồi lại nén.
“Lý Văn Đông lớp 12.”
Chúc Tâm Khê lại hỏi: “Quen không?”
Trương Châm Nghi xác định mình thật sự không quen người này, nức nở mở miệng: “Không quen…”
“Còn giả vờ!”
Trương Châm Nghi lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm xã hội, đưa Chúc Tâm Khê xem, chỉ chỉ bạn mới thêm: “Gần đây tớ kết bạn chỉ có người này.”
Chúc Tâm Khê nhìn nhìn, là một cái ảnh đại diện người nổi tiếng bóng rổ gì đó, đúng là một người đàn ông.
An Chỉ cướp điện thoai, mở ảnh đại diện đó ra: “Chính là cái này! Mày còn nói mày không quen!”
Chúc Tâm Khê giật lại, mở khung chat, chỉ có tin nhắn chào hỏi tự động lúc kết bạn xong, ngay cả một cái chú ý cũng không có.
“Một tin nhắn cũng không có, cậu nói với tôi hai người họ quen nhau?”
An Chỉ hơi sửng sốt, lập tức nói: “Nó xoá thì sao?! Không quen vì sao bạn trai tôi ngày ngày đăng status cho nó!”
Trương Châm Nghi quả thật mơ màng: “Đâu có…”
Cô mở trang cá nhân của cái ảnh đại diện kia, chỉ xem được trong vòng ba ngày, cô đưa cho An Chỉ xem.

An Chỉ cũng mơ màng, đón lấy nhìn xác nhận không có, lấy điện thoại của mình ra đối chất với cô.
Cô ta mở ghi chú hoa hoè hoa sói: [ Tình yêu ] Hôn [ Thân ái] Yêu Thân ái ], đưa tới trước mặt mọi người: “Mọi người xem! Rõ ràng là có!”
Lật xem trang cá nhân từ dưới lên, mỗi ngày một bài.
Ngày thứ nhất: Mở ra hai tay, ôm lấy gió đêm.
Ảnh đăng cùng: Mặt trời lặn, một nam sinh mặc quần áo đá bóng mở hay tay, đưa lưng về phía sân vận động của trường
Ngày thứ hai:
Châm ngôn
Đọc hiểu tên của em
Tôi mới hiểu châm ngôn của tình yêu
Không có hình ảnh đi kèm
Ngày thứ ba: Lễ nghi
Ảnh đăng cùng: Hoa hồng tìm trên mạng.
Chúc Tâm Khê: …
Xác nhận vừa nhìn là Trương Châm Nghi (*)
(*) Ba bài đăng lần lượt có chữ Trương, Châm, Nghi.
“Sao? Không còn gì để nói phải không! Còn che cho nó không?!” An Chỉ tự cảm thấy có lý có lý lẽ căn cứ, càng kiêu ngạo hung hăng hơn.
“Đương sự không ở hiện trường sao được.” Chúc Tâm Khê lạnh nhạt nói, đánh giá xung quanh một chút, nói với người lớp thực nghiệm: “Các cậu, giúp tớ trông cậu ấy.”
“Cậu, cậu, còn cậu nữa, nhìn nhóm người này, trước khi tớ quay lại, bất cứ ai cũng không được động thủ.” Cô điểm danh mấy người quen mắt, để họ trông coi nhóm người An Chỉ.
“Cậu có ý gì?!”
Chúc Tâm Khê không trả lời, không kiên nhẫn hỏi: “Lý Văn Đông lớp mấy?”
“Lớp 12-11…”
Thấy cô có vẻ thật muốn đánh người, An Chỉ biết sợ rồi.
Chúc Tâm Khê hất cằm, ra hiệu Dư Dữ đi cùng: “Đi.”
Hai người tới của lớp 12-11, Chúc Tâm Khê tiện tay kéo một người: “Tìm Lý Đông Văn lớp bạn.”
Người bị kéo quay đầu gào lên: “Lý Văn Đông! Có người đẹp tìm cậu!”
Lý Đông Văn trong lớp học theo âm thanh nhìn qua, một nữ sinh eo thon chân dài mặt em bé đứng ở cửa, quả thực là người đẹp.
Lẽ nào gần đây đổi vận, người đẹp thi nhau đến? Có điều cậu ta còn muốn tán đổ đàn em họ Trương kia về tay, không những xinh đẹp, mà nhà cũng rất có tiền.
Lý Văn Đông đi ra ngoài, tự cho là phóng khoáng hất hất tóc.

Nếu để Chúc Tâm Khê nói, người này thật sự là bình thường, trừ việc cao hơn người khác một chút, còn lại quả thật là tồi tệ, thậm chí còn hơi thô bỉ.
Chúc Tâm Khê cũng chả thèm nhìn: “Đưa đi.”
“Mời đàn anh đi với chúng tôi một chuyến.” Dư Dữ có phần lịch sự.
Lý Văn Đông còn tưởng là chuyện tốt gì, vui vẻ đi theo bọn họ.
Đợi sau khi bọn họ đi, trong lớp 12-11 đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Mau xem trên tường thổ lộ, có người đang phát sóng trực tiếp ở khu bình luận.”
“Cái gì?!”
“Để tớ xem xem.”
***
Lý Văn Đông càng đi càng cảm thấy không hợp lý, hai người này mặt không những lạnh tanh, mà còn không nói không rằng.
Cậu ta bị đưa tới cửa lớp 11-16, nhìn thấy hai bên đứng phân biệt rõ ràng, bất an trong lòng phóng đại đến cực hạn, xoay người bỏ chạy.
Dư Dữ chặn phía sau cậu ta, đẩy cậu ta đến giữa hai bên.
Chúc Tâm Khê giơ tay: “Điện thoại, mở khoá, cho chúng tôi mượn xem chút.”
Lý Văn Đông cười chột dạ: “Không phải chứ, đàn em muốn làm gì?”
Chúc Tâm Khê không nói chuyện, tay vẫn giơ ra.

Lý Văn Đông nét mặt khó xử: “Ai, ai đi học mang điện thoại…”
An Chỉ trực tiếp đi lên, mò điện thoại từ trong túi áo cậu ta ra, nắm lấy tay Lý Văn Đông mở khoá vân tay, ngón tay nhanh chóng mở app xã hội.
“An Chỉ…” Lý Văn Đông muốn cướp điện thoại về, cái này không cần Dư Dữ ra tay, nhóm bạn thân An Chỉ mang tới, xung quanh xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nhao nhao ra tay, ngăn chặt Lý Văn Đông.
An Chỉ từ danh sách bạn bè tìm tới bài đăng, càng nhìn càng áp không nổi nửa giận, vài người ghé vào bên cạnh xem cùng, Chúc Tâm Khê nhìn không rõ lắm, khuỷu tay huých huých Dư Dữ, để cậu phát sóng lại.
Dư Dữ: “… Danh sách bạn bè chia thành nhiều nhóm, lớp 10, lớp 11, lớp 12 đều có, có rất nhiều bài đăng chỉ một người có thể xem…”
An Chỉ quay lại bài viết mới nhất, mở một bài liên quan đến Trương Châm Nghi ra, phát hiện cậu ta cài đặt Trương Châm Nghi thành đối tượng không thể xem, phía dưới có mấy cái like.
Trách nào cô ta lại nói một cách vênh váo như vậy! Thì ra là nhất thời làm điều ngu ngốc cài đặt sai đối tượng chặn xem.
Dư Dữ tiếp tục truyền báo: “Trương Châm Nghi… hình như bị anh ta chặn xem.”
Chúc Tâm Khê: “…”
(Editor: Chán chuyện, tán gái kiểu gì mà set cả thế giới xem được còn người cần tán thì không xem được, này cũng xứng đáng được thi đại học hả??)
Chân tướng đã rõ, An Chỉ “bốp” một cái bạt tai, đối tượng lần này đổi thành Lý Văn Đông.
“Tên khốn chết dẫm.”
Cô tả cảm thấy cực kỳ mất mặt, không thể ngu ngốc ở đây thêm nữa, dẫn theo đám bạn thân mau chóng rời đi.
“Ê…” Chúc Tâm Khê gọi cô ta lại, “Đồ bị cậu ném, người bị cậu đánh, một câu cũng không có đã muốn đi?”
Mặt mũi An Chỉ đỏ bừng, vừa tức vừa giận.

tự biết mình đuối lý, đi qua nghiến răng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi đổ oan cho cậu.”
Trương Châm Nghi tuy rằng cảm thấy đen đủi cực kỳ, nhưng không muốn cùng bọn họ có bất cứ dùng dằng gì, mở miệng định tha thứ cho cô ta.
Chúc Tâm Khê ngăn cô lại: “Đi sang bên nghỉ ngơi, ở đây giao cho tớ.”
“Sắp vào lớp rồi còn ở đây làm cái gì!” Chủ nhiệm lớp 11- 16 Mã Hâm chỉ nhóm người họ, lớn tiếng nói.
Lý Văn Đông vừa nhìn thấy giáo viên, nghĩ cứu tinh đến rồi, bày ra thân phận học sinh lớp 12: “Thầy ơi, em lớp 12! Bọn họ chặn em ở đây không cho em đi!”
Mã Hâm — Khẩu Phục Dịch vừa nghe thấy là nổi trận lôi đình, đi tới định giáo huận nhóm học sinh gây chuyện này.
Lễ phép lúc này của Chúc Tâm Khê cũng không nhiều lắm: “Thầy Mã phải không ạ? Học sinh lớp 12 này một chân đạp tám trăm cái thuyền rồi bị lật thuyền, có người bắt nạt học sinh lớp thầy, thầy có quản không ạ?”
Khẩu Phục Dịch nhướn mày: “Cậu ta… nói thế nào cũng là lớp 12, sắp thi đại học rồi.”
Ý tứ là thôi bỏ qua đi, đừng ảnh hưởng người ta thi đại học.
“Tự bản thân cậu ta không cảm thấy thi đại học như lửa sém lông mày! Việc này nói nghiêm trọng chút là bạo lực học đường, thầy không quản thì em quản!”
Chúc Tâm Khê chỉ Lý Văn Đông, nói với An Chỉ: “Cậu xem xem bộ dạng tên này, đã xấu còn nghĩ mình hay, tiện tay kéo bừa một người bên cạnh Trương Châm Nghi ra so cũng còn đẹp hơn cậu ta chán.”
An Chỉ nhìn mấy người lớp thực nghiệm đang vây xung quanh Trương Châm Nghi, cao to, đẹp trai, ngại ngùng, có phong độ của người đọc sách, Lý Văn Đông đứng bên cạnh bọn họ thật là chênh lệch.
Thấy cô ta rõ ràng, Chúc Tâm Khê tiếp tục: “Mắt Trương Châm Nghi mù cỡ nào mới ưng cái tên tỷ lệ 1:1 này chứ?”
Nhóm người đánh giá Lý Văn Đông một chút, tỷ lệ trên dưới cơ thể quả thực 1:1.
Trương Châm Nghi đứng bên cạnh, có vẻ được an ủi, thực là sỉ nhục ánh mắt của cô, cô chỉ yêu người trên giấy thôi!
Chúc Tâm Khê khoanh tay trước ngực, mặt vô cảm quét qua từng gương mặt, đầu tiên là hơi hất cằm, để tự bọn họ nhìn lớp 11-16 ngổn ngang lộn xộn, lại nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu, sách giáo khoa tiểu thuyết của Trương Châm Nghi, vẫn còn nằm trên mặt đất.
“Nhặt lên, thu dọn hẳn hoi.”
Ánh mắt vừa lạnh vừa sắc của Chúc Tâm Khê dính chặt người bọn họ, giằng co mấy giây, từng người mới bắt đầu hành động.
“Còn một vấn đề.” Chúc Tâm Khê nhìn về người lớp 11-16: “Ai đưa cách liên lạc của Trương Châm Nghi cho cậu ta?”
Ánh mắt cô quét qua từng gương mặt mù mờ, cuối cùng rơi xuống người một nam sinh thấp nhỏ.
Nam sinh cúi đầu không dám nhìn cô, cuối cùng không chịu được áp lực, giơ tay lên: “Là tôi…, anh ấy là anh họ của tôi, tôi tưởng đưa cách liên hệ cũng không sao…”
“Không được đương sự đồng ý là không được!” Chúc Tâm Khê nói: “Cậu với bọn họ như nhau, đi xuống nhặt sách.”
“Lý Văn Đông.” Chúc Tâm Khê gọi Lý Văn đông đang muốn thừa dịp mọi người không chú ý lén lút chuồn êm, “Tôi cho cậu thời gian một ngày, xin lỗi từng cô gái bị cậu lừa trong danh sách của cậu, cap ảnh đăng trên tường biểu lộ.”
“Trước giờ tự học tối mai, nếu tôi không nhìn thấy ảnh của cậu, tôi sẽ đích thân đăng.”
“Được rồi, cút đi!”
“Mọi người cũng giải tán đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận