“Cá khóc rồi, chỉ nước biết.”
Quả cầu lông rơi qua vạch trắng, rơi xuống bên chân Chúc Tâm Khê.
“Có gì k1ch thích vậy?” Vương Lê toàn thân mặc đồ kaki đi qua nhặt cầu, hỏi.
Thấy rõ người tới, ăn mặc chỉnh tề.
“…”
Chúc Tâm Khê không còn gì để nói với thị lực của mình, quay người nhặt cầu dưới chân, đưa cho Vương Lê, tránh không trả lời, hỏi ngược lại: “Sao cậu lại mặc cả bộ đều là một màu vậy?”
Vương Lê: “À? Màu da? Màu này nhìn rất thoải mái…”
Sau đó gãi gãi đầu giải thích: “Mấy ngày trước lướt thấy một video nói, cả người không được mặc vượt quá 3 màu sắc…”
“Uh, rất phù hợp với cậu.“ Chúc Tâm Khê nghiêm túc khen lại, bày tỏ cô vô cùng thành thực.
“Ờ… cảm ơn?” Tuy Vương Lê với cô là bạn cùng lớp, nhưng cậu ta hơi bị chướng ngại giao tiếp, với kiểu người ai cũng nói chuyện được như Chúc Tâm Khê, bình thường giao tiếp không nhiều, lúc này không biết nói gì, thế là mời: “Hai cậu đánh cầu lông không?”
Chúc Tâm Khê: “Chúng tớ đi bên kia đánh, các cậu tiếp tục.”
Cô chỉ chỉ Giản Sơ Duyệt và Lâm Dịch đang đứng không xa.
“Ok.”
Vương Lê gật đầu, cầm quả cầu lông chạy đi.
Dư Dữ không trốn tránh cô như trước nữa, lúc này đang ôm mặt đứng bên cạnh Chúc Tâm Khê.
Toàn thân không ngừng run rẩy cùng những âm thanh vụn vặn, bán đứng chuyện cậu đang nén cười.
Chúc Tâm Khê dí sát lại, tự ý cho cậu thêm đất diễn, hốt hoảng nói: “Cá ơi, cậu làm sao vậy Cá?”
“Sao cậu lại khóc!”
Với cái giọng gào khóc này của cô, mọi người xung quay đều ngoảnh đầu qua bên này nhìn.
Chúc Tâm Khê tiếp tục phát huy: “Cá ơi, có chuyện đau lòng gì, nói ra cho mọi người cùng vui vẻ tí nào.”
Cô vỗ vỗ lưng Dư Dữ, Dư Dữ ngừng run, bỏ tay ôm mặt xuống.
Cậu ngừng cười, mặt không cảm xúc ý đồ uy hiếp cô im miệng, nhưng đáy mắt còn sót lại ý cười khiến tính uy hiếm của cậu suy giảm.
Dư Dữ lớn lên cùng cô, da mặt sớm đã được Chúc Tâm Khê luyện dày vô cùng, hay nói cách khác hai người đều cùng một loại, không quá để ý người ngoài nhìn nhận họ ra sao.
Chúc Tâm Khê thích diễn, cậu có thể diễn cùng cô.
Quần chúng vốn đang ăn dưa bên này vừa thấy, nhao nhao quay đầu, không nhìn không nhìn, thanh mai trúc mã khiến người ta đố kị!
Lâm Dịch: “Không ai quản hai người này à?”
Thầy dạy thể dục đang nằm trên ghế nghỉ ngơi lười biếng trả lời: “Quản chứ, hỏi phụ huynh hai bên đều rất vừa ý, suýt thì kết thông gia tại hiện trường luôn.”
Hai người này từ nhỏ đến lớn quan hệ luôn rất tốt, khi vừa vào lớp 10 không ít người cho rằng họ là một cặp, chủ nhiệm cũng vì vậy mà gọi phụ huynh hai nhà đến.
Kết quả phụ huynh hai bên không những tay trong tay dắt díu nhau đến mà còn vừa nghe thấy vấn đề “yêu sớm”, hai bên đều tỏ ra cực kỳ tích cực, vui mừng hớn hở, kết quả tự nhiên là không giải quyết được gì.
Chúc Tâm Khê: “Cá khóc rồi, chỉ nước biết.
Dòng suối nhỏ tớ đây sẽ chứa lấy từng giọt nước mắt của cá nhỏ!”
Cô nhón chân lên, cánh tay đủ quàng qua vai Dư Dữ: “Cao vậy làm gì hả? Hạ thấp người cậu xuống đi Cá nhỏ.”
Dư Dữ hơi cúi người, bị Chúc Tâm Khê kề vai sát cánh mạnh mẽ kéo đi chơi cầu lông.
Con cá Dư Dữ này ngoài việc không biết bơi, thì các môn vận động trên đất liền như bóng rổ, bóng đá, tennis, cầu lông vv đều rất giỏi, dây thần kinh vận động cực kỳ phát triển.
Chúc Tâm Khê chơi với cậu, thường thường sẽ bị dắt cho chạy quanh sân.
Dư Dữ dễ dàng đỡ lại, quả cầu thong thả bay qua lưới, mắt nhìn thấy sắp rơi xuống đất, Chúc Tâm Khê lập tức từ dưới chạy lên đón cầu.
Dư Dữ đánh cầu cao, Chúc Tâm Khê lại vui vẻ đi đón, cứ lặp lại như vậy.
Chúc Tâm Khê cảm thấy kỹ năng đánh cầu của mình có thể chẳng ra sao, nhưng kỹ năng nhảy múa khẳng định đã luyện được rất siêu.
Lúc Dư Dữ còn đang đánh cầu cao, Chúc Tâm Khê nhảy lên một cái, mạnh mẽ cho cậu một quả đập cầu, lông chim trên quả cầu bị rớt một mảng, tiết tấu trên sân bỗng nhiên dồn dập.
***
“Tan học, đi ăn cơm thôi.” Thầy thể dục lười biếng cả tiết vào lúc trước khi hết tiết 5 phút, tuyên bố.
“Vâng ạ.”
Học sinh hai lớp lập tức giải tán, Dư Dữ và Chúc Tâm Khê ngược lại đám đông tìm được đối phương, hai người phối hợp ăn ý, thu dọn đồ đạc.
Tiết thể dục này là tiết cuối cùng của buổi sáng, Chúc Tâm Khê và Dư Dữ quen với việc ăn cơm ở trường trước rồi về nhà nghỉ ngơi, Giản Sở Duyệt và Lầm Dịch tuy rằng cũng là học sinh ngoại trú, nhưng bọn họ chọn ăn cơm ở nhà, thế lên hai người không hề thấy tội lỗi mà bỏ rơi tỷ muội và huynh đệ của mình.
“Xông lên!”
Chúc Tâm Khê không nói nhiều, ý thức tranh cơm khắc vào trong máu học sinh khiến cô kéo Dư Dữ chạy như bay.
Bên ngoài vẫn mưa bay bay, lúc Chúc Tâm Khê tới là đi nhờ ô của Giản Sở Duyệt, hai người chạy được một đoạn, Dư Dữ mới từ trong trận nhốn nháo này mở ô ra, che trên đầu cô.
Dư Dữ: “Ô cậu đâu?”
Chúc Tâm Khê vừa chạy vừa nói: “Không thích mang.”
Cô lười mang theo ô, tuy ở trường có để một cái ô caro màu xanh lam đậm, nhưng mưa có tí xíu, có thể cọ ô với người khác, quyết không tự mình mang.
Nhớ đến cái ô caro, trước đây còn bị Giản Sở Duyệt cười nhạo là “ô của thẳng nam”.
Dư Dữ biết tật xấu này của cô, chẳng còn cách nào, cậu quen rồi.
Chúc Tâm Khê không thích mang ô, Dư Dữ đành luôn mang theo một cái ô bên mình, thay cô che nắng che mưa.
Dưới ưu thế chạy đến trước năm phút, Chúc Tâm Khê mang theo Dư Dữ như nguyện đứng ở mấy người đầu tiên lấy được cơm, thậm chí còn mua được món ăn số lượng giới hạn của căn tin – Bánh ngó sen!
Hai người tìm vị trí ngồi xuống.
“Chà, thức ăn đến rồi.”
Một miếng ngó sen trong túi nilon bị đẩy đến bên khay thức ăn của Dư Dữ.
Dư Dữ vừa bực vừa buồn cười, cắn mạnh một miếng ngó sen.
Sao cậu lại cảm thấy cái người suốt ngày tấu hề này dễ thương chứ? Cậu có phải có vấn đề không?
“Tạ chủ long ân.”
Chúc Tâm Khê trông thấy trong khay thức ăn của cậu dính một ít rau thơm, có lẽ là cái muôi múc đồ ăn của dì ở nhà ăn không cẩn thận dính lên.
Thay cậu gắp ra, bỏ vào trong miệng nhai.
Không sai, chính là lúc nào cũng luôn tỉ mỉ ghi nhớ sở thích và khẩu vị của cậu, luôn khiến người ta có ảo tưởng được cô đặt trong lòng.
Dư Dữ thở dài: “Nhai kỹ một chút.”
Chúc Tâm Khê ăn như gió cuốn mây tan, một muỗm thức ăn bị cô một ngụm nuốt xuống, tuy rằng ăn thế này thực rất thơm, nhưng không tốt cho dạ dày, Dư Dữ mở miệng nhắc nhở.
Chúc Tâm Khê nghe thế miễn cưỡng nhai thêm vài cái.
Dư Dữ: “Có phải tớ đã từng nói, cậu ăn cơm rất giống Viên Viên.”
Viên Viên là con mèo vàng nhà cậu, được husky lôi từ trong bụi cỏ ra.
Vì husky hồi nhỏ béo ục ịch, cho nên gọi là “Đoàn Đoàn”.
Mèo là do chó phát hiện, tiện thể đặt tên là “Viên Viên”.
Chúc Tâm Khê đã từng thấy Viên Viên ăn cơm, ăn chưa đến ba phút, ăn như chết đói, hận không thể đầu cả đầu vào trong đống thức ăn mèo.
Dưới góc nhìn của Dư Dữ, Chúc Tâm Khê lúc ăn cơm chính là trạng thái này.
“Cạch – –”
Mặc kệ Dư Dữ yêu cầu cô ăn chậm nhai kỹ, Chúc Tâm Khê vẫn ăn xong trong năm phút.
Hai người bưng khay cơm ra hướng cửa nhà ăn, lúc này không ít người mới đi ăn.
Một nam sinh đi tới hướng hai người, trong tầm mắt mơ hồ của Chúc Tâm Khê, cậu ta cười một cái với Chúc Tâm Khê, khẽ giơ tay chào hỏi.
Chúc Tâm Khê cười gật đầu đáp lại.
“Cậu quen?” Dư Dữ hỏi.
Chúc Tâm Khê đặt đ ĩa thức ăn xuống: “Không quen.”
Dư Dữ: “Vậy cậu gật đầu làm gì?”
Chúc Tâm Khê: “Tớ giả thiết cậu ta đang chào hỏi với tớ, vậy cậu ta quen tớ, tớ cũng có 50% khả năng quen biết cậu ta, cảm thấy bơ đi thì không tốt lắm, cứ đáp lại một cái đã.”
Nhưng trong trí nhớ của cô, cô quả thực không có quen nam sinh vừa rồi.
Bỏ đi, không quen càng tốt, dù sao thì không quen cô, chào hỏi bậy bạ phỏng chừng cũng không nhớ.
Chúc Tâm Khê có một phương pháp giao tiếp rất máu, xấu hổ là cái gì, hoàn toàn không cần để ý.
Dư Dữ rơi vào trầm mặc, trầm mặc nguyên đoạn đường về nhà.
Nam sinh vừa rồi chào hỏi với Chúc Tâm Khê, chính là người hôm thứ bảy luôn lén lút đi sau lưng bọn họ.
Quý Vũ lớp ba, thành tích học tập khá được, quanh quẩn trong top 60, mấy lần suýt chút thi được vào top 50 của lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên, nói chung ở mặt học hành, tốt hơn cậu.
Bình thường ở trường học không có giao tiếp gì với mọi người, đánh giá của bạn học cùng lớp cùng khối với cậu ta là “Lầm lì trầm mặc”, không có bạn bè, luôn đơn độc một mình.
Dư Dữ bình thường trực giác rất là nhạy bén, nhưng cậu luôn bị con chó ngốc kéo đi, không dễ gì mới lợi dụng được hotdog nướng bên ngoài quán trà sữa, kiềm chế con husky muốn thoát ra lại, thuận lợi giao dây xích vào tay Chúc Tâm Khê, mới có thể thoát thân đi tìm cái ánh mắt cứ luôn đi theo bọn họ.
Đi ra khỏi con đường sáng ngời, Dư Dữ không biết ở đây vậy mà còn có một con hẻm âm u như này.
Người bên trong đang tay chân luống cuống giấu cái gì đó, ánh sáng màn hình nháy mắt lọt vào trong túi, ánh sáng gần như không còn.
“Đưa điện thoại ra đây.”
Dư Dữ không muốn lặp lại lần thứ ba, người này động tác lén lút, trong lòng Dư Dữ đoán: Cậu ta quả nhiên đang chụp trộm.
Quý Vũ không tam tâm đưa điện thoại cho cậu.
“Mở khoá.” Dư Dữ không nhận.
Quý Vũ thành thật mở khoá điện thoại, Dư Dữ lúc này mới nhận, mở ra album ẩn, bên trong dày đặc ảnh, hoàn toàn là Chúc Tâm Khê.
Kiểu chụp ảnh bất bình thường, thể hiện góc nhìn vặn vẹo của người chụp ảnh.
Tấm ảnh to nhỏ, hình thái bất đồng, tất cả đều đã bị cắt, hình những người khác đều bị cắt đi, chỉ giữ lại nhân vật trung tâm – đọc sách, giải đề, ăn cơm, nói chuyện… các loại hình ảnh của Chúc Tâm Khê.
Vẫn may chỉ là những trạng thái hàng ngày của cô, không có liên quan đến những hình ảnh riêng tư.
Dư Dữ đè nén tức giận, xoá sạch sẽ hình ảnh trong album ảnh và đám mây mới ném điện thoại lại cho cậu ta.
“Đừng có tiếp tục làm ra loại chuyện này nữa, nếu thích cậu ấy thì quang minh chính đại nói cho cậu ấy biết…”
“Nếu có lần sau, tôi không ngại tiễn cậu đi đâu.”
Dư Dữ vứt lại mấy câu này rồi quay người định đi.
“Cậu không thích cậu ấy? Dựa vào mối quan hệ cùng nhau lớn lên mới có thể đứng bên cạnh cậu ấy.”
Quý Vũ bắt lấy điện thoại đã bị xoá sạch sẽ, ở phía sau thầm đáp.
Dư Dữ nằm trên giường, trong đầu không tự giác vang lên câu nói kia, cũng không phải chọc vào chỗ đau nào, chỉ là sa vào hai chữ “bạn bè”, vừa muốn cho cô biết, vừa sợ cô biết được.
Thân phận trúc mã làm cậu trở thành người thân cận người hiểu rõ Chúc Tâm Khê nhất trên thế giời này, ngay cả người thân của cô cũng không thể hiểu rõ bằng.
Suy nghĩ như cơn lũ trào dâng, cực kỳ hỗn độn, không biết bắt đầu từ đâu mới có thể lý giải.
Nhưng mà cái sự thích này một khi bị người ta chọc ra, sẽ như thuỷ triều cuốn sạch, lại khó có thể kìm nén, hậu quả là lúc nào cũng lo lắng xảy ra hành vi vượt quá giới hạn, bị đối phương phát hiện.
Vừa lo lắng vừa nhớ lại từng ký ức, ý đồ từ trong đó tìm ra lý do khiến trái tim rung động.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá: Lùi một bước trời cao biển rộng, chính là làm bạn tốt của cậu ấy… cái rắm!.