“Chúc Tâm Khê chẳng thèm nghĩ, buột miệng nói: “Con cún.
”
Chúc Tâm Khê dẫn Đoàn Đoàn về nhà, lúc mua đồ ăn sáng cho hai đại nhân lười biếng ở nhà, tiện tay mua thêm một suất.
“Mẹ à, con lên tầng trên?” Chúc Tâm Khê đặt đồ ăn sáng của họ lên bàn, gọi với vào trong phòng.
Lão Chúc và Lý nữ sĩ vừa mới ngủ dậy.
Lý nữ sĩ xua tay: “Đi đi đi đi.
”
Cũng chẳng hỏi cô đi đâu.
Chúc Tâm Khê cầm theo thuốc và bữa sáng đi lên tầng trên, trước kia ấn chuông cửa do dự một chút.
Bĩnh tĩnh, Chúc Tâm Khê! Không có gì ghê gớm cả, ổn định!
“Đinh đinh đinh—”
Trong nhà truyền đến tiếng dép loẹt quẹt, từ xa đến gần, lúc rõ nhất thì dừng lại.
Kẹt một tiếng, Dư Dữ chỉ mặc một cái quần thể thao mở cửa.
Tóc vẫn còn nhỏ nước, theo cổ chảy xuống, chảy qua xương quai xanh, ẩn vào thắt lưng.
Năng lượng của chàng trai trẻ hoàn toàn phơi bày trước mặt cô.
Ánh mắt Chúc Tâm Khê né tránh, không biết nên nhìn vào đâu.
“Cho cậu, thuốc cảm và bữa sáng.
” Cô nhét đồ cho Dư Dữ xong thì muốn chuồn.
“Đợi đã,” Dư Dữ tóm được cô, “Tớ có chuyện muốn nói với câu, có thể vào nhà tớ ngồi một lúc không?”
Dư Dữ bị ốm nhìn có vẻ không có tính nguy hiểm, cậu mới tắm xong nên dường như trên người còn dính hơi nóng của nước, như một chú cún bị xối ướt nhẹp, trông cực đáng thương đưa ra yêu cầu.
Hơn nữa Chúc Tâm Khê nghĩ tớ bố mẹ cậu một người thì đi nước ngoài công tác nửa năm, một người thì đi công tác một tuần, không ai chăm sóc, mủn lòng.
Chúc Tâm Khê tự vẫn bản thân, được không?
Đương nhiên là được!
Ý thức về giới tính vừa mới thức tỉnh không lâu nói cho cô, phải rụt rè: “Ờ…”
Cô không tự nhiên đi vào, Dư Dữ đóng cửa lại.
“Trâu sợ thân cao hơn tám tấc, đồng thời tướng mạo đẹp đẽ…” Chúc Tâm Khê đọc thầm đề bài đề thi đại học.
Không đúng không đúng, đổi bài khác.
“Ngô Thục và Từ Công Mỹ?”
Đầu óc không nghe lời, tự động bật ra câu này.
Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, bình tĩnh!
Chúc Tâm Khê hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, dứt khoát thoải mái thưởng thức, bất thình lình lên tiếng, thể hiện phẩm chất tốt đẹp của bản thân, không chút tà niệm: “Tuy là phòng ốc sơ sài, duy chỉ đạo đức cao sang!”
Trong phòng kéo rèm, ánh sáng trong phòng mờ tối.
Dư Dữ đặt thuốc và bữa sáng cô mang đến lên bàn trà, tiện tay chòng lên người chiếc áo phông vứt trên sô pha.
Nghe thấy câu này của cô, mơ màng liếc qua trong nhà một vòng, sạch sẽ gọn gàng, đến lông mèo cũng chẳng thấy.
Đoán được cô muốn đến, cậu đã cố ý dậy thu dọn một chút, còn đi tắm nữa: “Chỗ nào sơ sài?”
Chúc Tâm Khê cường điệu: “Duy chỉ đạo đức cao sang!”
Dư Dữ mặc quần áo nghiêm chỉnh, Chúc Tâm Khê mới lén thở ra một hơi.
“Meo~” Con mèo vàng béo mập lười biếng trèo từ trên giá xuống, chạy mấy bước tới bên chân Chúc Tâm Khê cọ cọ.
“Aiya, Viên Viên của chúng ta đến rồi này~” Nét mặt nghiêm túc Chúc Tâm Khê lập tức không giữ được, vui vẻ ra mặt, bế quả quýt béo lên.
Bệnh chung của nhân loại — thấy mấy động vật dễ thương là sẽ thay đổi nét mặt, thay đổi ngữ điệu.
Dư Dữ tuỳ tiện lau nước trên tóc, đi tới trước bàn trà, ngồi xuống đất bắt đầu mở túi.
“Này!” Chúc Tâm Khê kéo cánh tay cậu, “Bị ốm còn ngồi dưới đất, sợ mình khỏi nhanh quá hả?”
“Meo~” Con mèo cũng lên án theo.
Dư Dữ ngoan ngoãn ngồi lên ghế sô pha, tiếp lời cô: “Đúng vậy, ốm rồi sẽ có người đưa cơm đưa thuốc.
”
Chúc Tâm Khê thả con mèo ra, nói: “Phí chạy vặt.
”
Dư Dữ đặt cháo hoa và bánh bao xuống, móc hai túi quần ra, vô tội nhìn cô.
Chúc Tâm Khê quyết không mềm lòng, “Không chấp nhận công nợ.
”
Dư Dữ: “Vậy tớ đưa mèo cho cậu, đợi tớ có tiền thì sẽ chuộc về.
”
Dư Dữ bóc mấy con nhộng, lấy thêm mấy viên thuốc, nuốt xuống cùng cháo.
Chúc Tâm Khê: “Viên Viên, ba em không cần em rồi, đến nhà chị, nhà chị có đồ hộp.
”
Cô sờ mèo, châm ngòi li gián quan hệ.
Dư Dữ hai ba miếng ăn hết bán bao và cháo trắng còn dư, “Kém một bậc, Chúc Tâm Khê.
”
Dư Dữ chỉ chỉ mèo, nói: “Nó gọi tớ là ba, cậu là chị nó, vậy cậu gọi tớ là gì?”
Chúc Tâm Khê chẳng thèm nghĩ, buột miệng nói: “Con cún.
”
Con cún mưu đồ bất lương! Mơ tưởng chiếm tiện nghi của cô.
Dư Dữ: …
Cậu ném mèo cho Chúc Tâm Khê, đi súc miệng lần nữa mới ngồi xuống.
Chúc Tâm Khê vuốt v3 mèo, Dư Dữ nhìn người và mèo, mở miệng nói: “Chúc Tâm Khê, giúp tớ học bù đi.
”
Chúc Tâm Khê ngẩng đầu nhìn cậu, không biết Dư Dữ lại định làm gì, cô chần chừ hỏi: “Không phải cậu được ưu tiên xét tuyển sao?”
Thành tích môn văn hoá của Dư Dữ không tính là kém, nhưng về mặt thể thao lại rất có thiên phú, đặc biệt là tennis đã luyện từ nhỏ đến lớn, ôm rất nhiều huy chương của các cuộc thi.
Để được ưu tiên xét tuyển vào cùng trường đại học F với Chúc Tâm Khê, từ lớp 10 cậu đã vạch sẵn con đường để đi.
Cô để ý thấy tóc Dư Dữ vẫn còn ướt, thúc giục cậu: “Sấy tóc trước đã.
”
Dư Dữ nói: “Đợt chút rồi sấy.
”
Tiếp tục nói: “Chỉ tiêu ưu tiên xét tuyển môn tennis năm nay của trường F giảm, nếu tớ không phát huy tốt, có thể sẽ không có cách nào làm bạn đại học của cậu mất.
”
Trường đại học F là ngôi trường mơ ước của Chúc Tâm Khê, chỉ bởi vì đây là ngôi trường đào tạo top 1 về chuyên ngành hải dương học, tuy cô cũng không quá hiểu hải dương học là làm cái gì, nhưng khẳng định có liên quan rất nhiều tới biển, dòng suối là cô đây luôn hướng về biển cả.
Mà để có thể cùng học một trường, từ nhỏ bọn họ đã có ước hẹn, là ước nguyện hồi tiểu học của bạn học Chúc Tâm Khê lén lút ghi lại: “Sau này cũng muốn cùng cậu học chung cấp hai, cấp ba, đại học, nếu có thể ngồi cùng bàn thì càng tốt!
Chúc Tâm Khê cổ vũ cậu: “Cậu phải tin vào bản thân mình, cậu không làm được thì ai có thể làm được chứ.
”
Đương nhiên Dư Dữ không có thiếu tự tin, cậu muốn không được xảy ra sai sót nào: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu, học vào ngày nghỉ, ngày hai tiếng.
”
“Bao ăn, bao đồ ăn vặt, bao ôm mèo.
” Cậu bổ sung.
Chúc Tâm Khê đáp ngay: “Thành giao!”
Do dự 1s cũng là không tôn trọng đối với tài nghệ nấu ăn của Dư Dữ.
Đây cũng là lý do mà ba mẹ Dư Dữ yên tâm để cậu ở nhà một mình, khả năng sinh tồn của Dư Dữ rất mạnh.
“Không còn chuyện khác?” Chúc Tâm Khê hỏi.
Dư Dữ hỏi: “Lúc nào thì học bù được?”
Cậu giao quyền quyết định cho Chúc Tâm Khê.
Chúc Tâm Khê: “Tuần sau? Sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao?”
Viên Viên đợi chán chết, nhảy từ chân cô xuống, chạy qua cọ cọ Dư Dữ.
Dư Dữ giơ tay sờ sờ đầu mèo, hỏi: “Ừm, được.
Cô giáo Chúc có cần em chuẩn bị gì không?”
Chúc Tâm Khê nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Cậu đưa bài thi giữa tháng của cậu cho tớ xem xem.
”
Đề thi giữa tháng có cấu trúc điển hình, còn giấu rất nhiều bài lừa của các giáo viên bộ môn, thích hợp dùng để kiểm tra những kiến thức bị thiếu sót.
Dư Dữ nghe vậy đi vào trong phòng tìm túi đựng tất cả bài thi đưa cho cô: “Đều ở trong này.
”
Chúc Tâm Khê nhận lấy, trong lòng như có dự cảm gì đó, bắt đầu nôn nóng, mắt cứ nhìn ra cửa suốt.
Không sao chứ?
Không sao chứ!
Để cô về đi điiii!
Dư Dữ hiển nhiên phát hiện ra cô đứng ngồi không yên, nói: “Đừng trốn tớ.
”
Lại nữa, con cá đầy tính công kích lại đến nữa.
Chúc Tâm Khê chột dạ chuyển mắt: “Ừm.
”
“Tớ cho cậu thời gian suy nghĩ, bao lâu cũng được, nhưng cậu cũng phải cho tớ quyền lợi tớ theo đuổi cậu.
” (Editor: Con cá mặt dày, còn đòi quyền lợi:)))
Dư Dữ trực tiếp khiến Chúc Tâm Khê không kịp phòng bị, Chúc Tâm Khê chỉ có thể gật gật đầu: “Ờ.
”
Cậu không tính giậm chân tại chỗ làm bạn tốt của cô, cậu phải bước tới bên cô trước.
Sao lại như vậy! Sao lại có kiểu người như vậy!
Cô cảm thấy Dư Dữ đang bắt ba ba trong rọ (Hình dung làm 1 việc đã nắm chắc trong lòng bàn tay), mà cô chính là con ba ba kia.
“Còn việc gì không? Không còn việc gì thì tớ về trước đây!”
Thật sự cô ngồi không nổi nữa rồi, mau chóng đứng dậy, chân vẫn xỏ dép nhà cậu mà chạy.
“Nhớ sấy tóc đấy!” Cô không quên giao phó.
“Biết rồi.
”
Đợi cô đi, Dư Dữ dạy dỗ con mèo: “Không chịu thua kém.
”
Viên Viên ném cho cậu cái vẫy đuôi, nhảy về nhà cây cho mèo.
Chúc Tâm Khê hoảng hồn bất định về nhà, Đoàn Đoàn tò mò xoay quanh cô, dò xét một vòng, phát hiện hai tay cô trống không, thế là lại chạy qua một bên cắn con vịt đồ chơi của mình.
Lý nữ sĩ nhìn thoáng dép lê của cô: “Sao vậy, bị chó đuổi à?”
Gương mặt Chúc Tâm Khê vẫn hơi đỏ: “Đâu có.
”
“Vậy sao dép cũng chưa thay mà đã về rồi.
” Lý nữ sĩ thu dọn bàn ăn nói.
Chúc Tâm Khê cúi đầu mới phát hiện, mình đã đi dép nhà Dư Dữ về nhà rồi.
Cô cứng miệng: “Thì vốn dĩ là chuẩn bị cho con mà!”
Cho nên đi về cũng không sao!
Lý nữ sĩ nhìn thấu cũng không nói toạc ra, thanh niên ấy mà…
Bà nghe thấy Dư Dữ bị ốm, đau lòng đứa trẻ này ở nhà một mình không ai chăm sóc, để Chúc Tâm Khê hai ngày này mang đồ ăn cho cậu, không dừng bữa nào.
.