Thiếu Nữ Và Côn Đồ


5 giờ chiều.

Trì Niệm ngồi trước máy tính nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cứng đờ, sau đó tiếp tục đối chiếu sổ sách.

Đến giờ tan làm, thấy ông chủ đã đi, các đồng nghiệp mới lục tục ngo ngoe đứng dậy, có người về nhà nấu cơm trông con, có người hẹn nhau đi ra ngoài chơi, nhưng bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn Trì Niệm chứ đừng nói đến chuyện rủ cô đi cùng.

Theo lý thuyết, xã hội thường đối xử tử tế hơn với những người có ngoại hình ưa nhìn, bất kể là nam hay nữ.

Ngoại hình của Trì Niệm không thể nghi ngờ là rất đẹp, đường nét khuôn mặt mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ít khi trang điểm, thường mặc váy trắng dài quá đầu gối, khí chất sạch sẽ trong sáng giống như tiểu bạch hoa trong giới giải trí.

Nhưng hết lần này tới lần khác tính tình Trì Niệm lại trầm lặng, chỉ cúi đầu làm việc, không thích nói chuyện.

Trong thời gian rảnh rỗi ở công ty, mọi người sẽ tụ tập lại nói chuyện phiếm, còn cô thích ngồi một mình trong góc ngẩn người, thế là những đồng nghiệp từng bị cô từ chối nhiều lần không còn muốn tiếp xúc với Trì Niệm nữa.

Trì Niệm không nghe bọn họ bàn nhau sau giờ làm việc sẽ tụ tập ở đâu, cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thầm tra đối chiếu xong một khoản cuối cùng, sao lưu dữ liệu, tắt máy tính, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về căn nhà thuê.


Cô vừa xách túi liền nhận được điện thoại của Trì Miên, tức là mẹ cô gọi đến.

“Mẹ.

” Cô hít một hơi thật sâu, vừa đi về phía thang máy vừa nghe điện thoại.

Thang máy đi xuống, Trì Niệm phải đợi chuyến sau, giọng nói của Trì Miên vọng ra từ điện thoại: “Hôm nay mẹ và ba con đều không rảnh, con về Nam Trấn lấy hộ khẩu cho mẹ, ngày mai mẹ sang lấy.


Tay Trì Niệm muốn bấm thang máy khựng lại: “Vâng, con biết rồi.


Bên kia cúp điện thoại.

Thang máy vừa vặn lên đến, Trì Niệm bước vào, khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, có người tranh thủ giây cuối cùng chạy vào, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay xách cặp công văn.


Cô thường đứng ở góc thang máy, không nhìn điện thoại, cũng không nhìn người khác, chỉ nhìn thẳng vào những con số màu đỏ trên thang máy, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.

Trì Niệm lại ngẩn người, không biết tại sao, cô cứ thích ngẩn người.

“Tan làm gần nửa tiếng rồi, bây giờ cô mới đi về, vừa tăng ca à?” Người đàn ông vừa chạy vào chủ động nói chuyện với cô: “Tôi cũng còn công việc chưa làm xong nên tăng ca một lát.


Ánh mắt Trì Niệm dần tập trung nhìn về phía người đàn ông, vài giây sau, cô nhận ra anh ta là đồng nghiệp phòng marketing, còn cô là phòng tài chính, bình thường thường xuyên phải đối chiếu công việc với phòng marketing.

“Ừm.

” Trì Niệm gật đầu, chỉ trả lời một chữ, không có ý định nói thêm.

Ánh mắt lại trở về thang máy, nhìn con số.

Những con số giảm xuống từng tầng từng tầng, nhìn lâu, cô có cảm giác như mình cũng rơi xuống theo, Trì Niệm cúi đầu nhìn chân mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận