Thiếu Nữ Và Côn Đồ


Người đàn ông nhìn sườn mặt trắng trẻo của cô, lấy hết can đảm hỏi: “Tan làm cô có việc gì không? Tôi muốn mời cô ăn cơm.


Trì Niệm nhìn anh ta: “Xin lỗi, tối nay tôi có việc.


“Vậy đổi ngày khác?”
Thang máy đến tầng một, cửa tự động mở ra, Trì Niệm xách túi đi ra ngoài, vừa lịch sự vừa xa cách nói: “Để hôm khác nói tiếp nhé, cảm ơn.


Người đàn ông đã hiểu.

Ra khỏi công ty, luồng nhiệt của ngày hè ập đến thổi bay những sợi tóc tơ trên má Trì Niệm, lướt qua da thịt, hơi ngứa tê.

Mắt nhìn xung quanh, trên phố người qua lại tấp nập, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, vội vã như thoi đưa, thậm chí không kịp nhìn rõ mặt nhau.

Thành phố lớn, nhịp sống nhanh.


Trì Niệm từng bước đi về phía ga tàu điện ngầm, bắt chuyến tàu về Nam Trấn.

Từ đây về Nam Trấn mất một tiếng rưỡi, không dài cũng không ngắn, mỗi tháng cô đều cố định về một lần.

Hôm nay, coi như về sớm vậy.

*
Nam Trấn vào tháng sáu nóng như thiêu đốt, các bác các cô cầm quạt ngồi dưới gốc cây to vừa hóng mát vừa đánh bài, lũ trẻ con ngồi cạnh mút kem.

Đầu trấn có một cửa hàng tạp hóa, bọn trẻ con mút xong que kem trong tay lại chạy sang mua tiếp.

Trong cửa hàng tạp hóa có một chiếc ghế nằm bằng gỗ, một người đàn ông nằm trên đó, chiếc quạt phủ kín cả khuôn mặt, gần đó cũng có một chiếc quạt điện cũ kêu cạch cạch, thổi ra luồng gió yếu ớt.

Người đàn ông có làn da màu lúa mì, đôi chân dài tùy ý duỗi lên chiếc ghế đẩu thấp phía trước, vai rộng eo thon, mặc áo phông đen mà vẫn thấy nóng, xắn tay áo ngắn lên đến vai, lộ ra đôi cánh tay rắn chắc.

Cánh tay phải có vài vết sẹo cũ không phai, nhưng không làm ảnh hưởng đến những đường nét cơ bắp uyển chuyển ở gần đó.

Tà áo phông vô tình bị vén lên, cơ bụng của anh ẩn hiện, săn chắc rắn rỏi nhưng không quá khoa trương, vừa phải, còn có đường cơ nhân ngư, chạy dọc theo cạp quần, không nhìn rõ.


Cậu bé dẫn em gái đến mua đồ, cuối cùng chọn một que kem sữa: “Anh Kỳ, kem sữa giá bao nhiêu ạ?”
Trần Kỳ không ngẩng đầu lên, giọng nói lười biếng, khàn khàn trầm ấm: “Năm hào.


Hai đứa để tiền lại rồi đi.

Anh không nhìn tiền, tiếp tục ngủ, cho đến khi mấy gã đàn ông ăn mặc như dân anh chị đi đến, bọn họ thành thạo lấy nước và đồ uống từ tủ lạnh: “Anh Kỳ! Anh đoán xem vừa rồi bọn em trông thấy ai?”
Trần Kỳ khó chịu vì giấc ngủ của mình bị làm phiền, đá vào chiếc ghế dưới chân: “Các cậu nhìn thấy ai, liên quan gì đến tôi, cút mẹ mấy người đi.


tên thanh niên mặc áo hoa ăn uống chùa, còn kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống để buôn chuyện.

“Anh Kỳ, hồi cấp ba, ở thị trấn mình không phải có một nữ sinh học rất giỏi, ngoan ngoãn lắm à, tên là Trì Niệm? Vừa rồi bọn em thấy cô ấy về, chậc chậc, xinh hơn trước nhiều lắm.


Trần Kỳ không để ý tới bọn họ, nhưng bàn tay đặt trên trán anh thoáng hiện lên những đường gân xanh.

Bọn họ anh một câu tôi một câu rôm rả.

“Thế mày không biết rồi, cô ấy không phải hôm nay mới về, mỗi tháng đều về một lần, nghe nói là về thăm bà nội, mày không có duyên với cô ấy, hiếm khi gặp thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận