Editor: Muanhobaybay
Trần di nương nghe Lâm Cảnh Nhàn (muanho viết tắt thành LCN nha) nói như vậy, sắc mặt lạnh lẽo, tìm tòi nghiên cứu nhìn LCN.
Nàng cảm thấy dường như LCN không giống trước kia.
Hôm nay càng xác định, LCN đã thay đổi.
Tuy rằng Trần di nương thấy kì quái, nhưng cũng không nghĩ LCN thay đổi có gì kì quái, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tiện nhân này lại thay đổi như vậy.
Bởi vì chuyện của Trình Tri Hiểu mà bị kích thích.
Dù sao Trình Tri Hiểu gây chuyện như thế, đối với bất kì nữ nhân nào đều đau đớn vô cùng.
"Trần di nương không sợ LCN, cười duyên một tiếng nói: ""A Nguyên, hài tử này, nói cái gì cảm ơn với không cảm ơn, chúng ta đều là người một nhà mà, ta nói vậy cũng chỉ là nghĩ cho tỷ tỷ ở Ngọc Từ Am an tâm tĩnh dưỡng, mệt mỏi khổ sở mấy ta thấy đều đáng giá!"""
Chuyện đến Ngọc Từ Am tĩnh dưỡng không phải chuyện tốt đẹp gì, Trần di nương cố tình chọc vào chỗ đau của Vương thị mà.
"Nhưng lúc này Vương thị đã minh bạch phải đối phó với Trần di nương như thế nào, Vương thị thản nhiên nói: ""Ngày ngày thanh tịnh tại Ngọc Từ Am, nếu không phải nhớ muội muội, ta còn không muốn trở về đấy."""
Phản ứng của Vương thị nhàn nhạt như vậy, khiến Trần di nương nghĩ, biết một đấm này đấm vào bông rồi, trong lòng có một ngụm tức giận mà không phát tiết được.
Nhìn thần sắc Vương thị, hình như thực sự rất thích sinh hoạt tai Ngọc Từ Am, câu nói sau cùng lại mang mơ hồ khiêu khích.
"Trần di nương hơi dừng lại một chút, vừa cười vừa nói: ""Xem muội kìa, tự dưng lại nói việc nhà với tỷ, tỷ mới trở về, chắc là rất mệt đi."""
"LCN vừa cười vừa nói : ""Đó là chắc chắn rồi, nếu Nhị nương không còn chuyện gì, hãy về trước đi, con còn bồi mẫu thân nghỉ ngơi."""
"Trần di nương ôn hoà mà từ ái nhìn LCN: ""A Nguyên cực khổ rồi, nếu thiếu cái gì, để người nói cho ta biết, ta sẽ cho người đưa tới."""
Trần di nương liền tuyên thệ chủ quyền của mình, ý tứ là coi như Vương thị đã trở về, cũng không có gì thay đổi, còn không lên được mặt bàn hay sao, là vợ cả thì như thế nào? Cũng sẽ bị nàng áp chế quản lý, dù muốn đồ vật gì đó cũng phải có sự đồng ý của nàng.
Nói xong Trần di nương liền mang theo hai nha hoàn rời đi.
"Chờ Trần di nương đi tới cửa, Vương thị khó được quan tâm nói một câu: ""Muội muội, muội cẩn thận một chút, chớ để ngã đau."""
"""Tỷ tỷ yên tâm, tỷ cứ an tĩnh nghỉ ngơi, muội sẽ không bị ngã đâu."" Trần di nương cười yếu ớt đáp."
"LCN cũng cười một chút : ""Vậy cũng chưa chắc, đi đêm nhiều, ai biết có bị ngã đau hay không?"""
Trần di nương vẫn nhìn LCN từ ái như trước, thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy sâu trong mắt là lãnh ý.
Trần di nương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vương thị và LCN.
"LCN nhìn dung mạo diễm lệ của mẫu thân, sau đó ôn nhu nói: ""Nương, người yên tâm, con sẽ không để cho ai bắt nạt người đâu."""
"Vương thị vui mừng xoa xoa đầu nàng, thanh âm ôn nhu: ""A Nguyên, con trưởng thành rồi, không cần nương lo lắng, nương rất vui mừng, thế nhưng sau này nương sẽ không để con phải che chở cho nương, Trần di nương...!Nếu nàng dám tìm ta gây phiền toái, nương cũng sẽ không để nàng yên đâu."""
Chờ Vương thị dàn xếp xong mọi thứ, sẽ đi gặp Lâm Tân Mẫn.
Nhớ đến Lâm Tân Mẫn, Vương thị có vài phần lãnh ý, hiển nhiên, trên danh nghĩa hắn là phu quân của nàng, nhưng nàng không hài lòng về hắn.
Nếu hai người có tình cảm, Vương thị cũng sẽ không ở Ngọc Từ Am nhiều năm như vậy.
Vương thị thay một bộ y phục màu xanh biếc, đứng ở đó, phảng phất như lá sen, thiếu vài phần diễm lệ, thêm vài phần mộc mạc.
Về phần LCN, lúc này nàng cũng mặc một bộ màu sắc thanh đạm.
Hai người cùng nhau đến bên ngoài thư phòng.
Nhưng Lâm Tân Mẫn đang xử lí chính sự, chưa có thời gian gặp hai người.
.