Lâm Cảnh Nhàn vài lần thâm trầm nhìn người trước mắt, sau đó, mới mở miệng, nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm nay thực sự rất cảm ơn huynh.
”
Trình Tri Quân chỉ trả lời qua loa, nói: “Chút chuyện nhỏ thôi.
”
Giọng nói của Trình Tri Quân trong lắng, nghe vào trong tai, tựa như những hạt châu ngọc rơi cách cách trên mặt bàn, thực khiến người nghe vô cùng thoải mái.
Ở bên ngoài, Tả Kiếm nghe thấy Trình Tri Quân nói những lời này, tay cầm roi quất ngựa có chút dừng lại, vẻ mặt mang theo chút kì dị, chuyện nhỏ? Chậc, công tử nói sao mà nhẹ nhàng thật! Cái này mà gọi là chuyện nhỏ ư!
Tiện thể nói đến hắn, lúc trà trộn vào Lâm phủ.
Tuy rằng, loại chuyện này đối với hắn mà nói cũng không khó khăn gì, nhưng ban ngày ban mặt, vẫn có chút nguy hiểm.
Nếu để người của Lâm gia phát hiện ra, ít nhiều cũng sẽ bị đánh cho chết.
Không có việc gì, lại có thể trắng trợn ẩn núp trong phủ người ta, nhìn chung chuyện này cũng quá mất mặt hắn đi chứ.
Vừa mới hoàn thành xong chuyện, lúc quay về, lại bị chủ tử bắt hắn lấy xe ngựa đứng chờ trước cổng thành.
Mặc dù, hắn hoàn toàn không hiểu, lý do vì sao công tử lại rời khỏi thành, nhưng tay chân hắn phải hoạt động đến nỗi đều sắp gãy rồi, vậy mà công tử chỉ bảo là chuyện nhỏ, chẳng đáng nhắc đến?
Mãi nhìn Trình Tri Quân, lúc này, nàng mới phát giác, y phục trên người hắn đều đã ướt hết rồi.
Một bộ thanh y, bây giờ đã có chút nặng nề hơi nước.
Lâm Cảnh Nhàn nhíu nhíu chân mày.
Theo lý mà nói, Trình Tri quân có ngựa, lúc thấy trời sắp mưa, hắn hẳn phải mau chóng quay trở về thành Thanh Châu, vả lại nếu muốn đi tìm một nơi trú mưa cũng không khó.
Nhưng vừa rồi, nhìn hắn….
.
Từ hướng đó mà đến, đâu phải là hướng từ Thành Thanh Châu tới đâu chứ?
Lâm Cảnh Nhàn không khỏi thắc mắc suy nghĩ, cũng không biết Trình Tri Quân đang làm gì.
Có lẽ, hắn có rất nhiều bí mật.
Cho nên, hắn đã rời khỏi thành để đi làm việc gì đó chăng?
Ở trong lòng nàng, Trình Tri Quân giờ đã không còn là một cái người suốt ngày bệnh tật sắp chết nữa, mà hắn chính là một loại ốm yếu chuyên đi lăn lộn tung hoành bên ngoài nha.
“Dù sao, nếu hôm nay không có huynh, thiết nghĩ hậu quả không dám tưởng tượng nổi.
” Cuối cùng, Lâm Cảnh Nhàn chỉ thì thào nói ra một câu như vậy.
Thực tế, nàng không hề nhận ra rằng, lúc nàng nói những lời này với Trình Tri Quân, là đã có một chút ý tứ muốn giải thích rồi.
Là vì, Trình Tri Quân xuất hiện, cho nên nàng không có phát sinh chuyện gì cả.
Lâm Cảnh Nhàn rất muốn nói rõ cho Trình Tri Quân biết chuyện gì đã xảy ra….
.
Nếu Trình Tri Quân hỏi, nàng sẽ nói.
Nhưng mà, có vẻ như, hắn không mấy quan tâm đến chuyện này.
Vậy nếu nàng nói, thì trong lòng lại có chút cảm giác kỳ quái.
Trình Tri Quân khẽ gật đầu, rồi đưa cho Lâm Cảnh Nhàn một chén trà.
Nhìn chén trà màu xanh ngọc, nàng có chút sửng sốt! Cuối cùng thì nàng cũng đã hào phóng nhận nó rồi, còn sợ gì nữa chứ?
Nàng cũng đã từng nhìn thấy qua, tình cảnh chật vật của Trình Tri Quân còn tệ hơn của nàng rồi mà!
Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh Nhàn liền uốn cạn ly trà, chợt nàng cảm giác được, trong chén trà này còn mang theo chút vị đắng nhẹ.
Nàng khẽ nhíu mày, dù sao Trình Tri Quân cũng là một đại gia công tử, sao lại có thể uống cái loại trà dở đến như vậy chứ?
Kiếp trước, khi nàng còn ở trong Trình phủ, nàng biết, Trình Tri Quân cũng có một cuộc sống không quá kham khổ nha.
Về mặt ngoài, Trình Tri Hiểu được gì, thì Trình Tri Quân đều sẽ có.
Lúc này Trình Tri Quân đã nhìn sang, trong đôi mắt mang theo vẻ bình tĩnh, một câu hỏi được thốt ra, tựa như bạn cũ nhiều năm gặp lại: “Sao vậy, không ngon sao?”
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn cũng có chút ngượng ngùng.
Một vị công tử trẻ tuổi như Trình Tri Quân đây lại đích thân pha trà cho nàng, nàng làm sao dám chê bai được chứ?
Hơn nữa, mặc dù chén trà này có vị hơi đắng, nhưng quả thực rất nóng.
Vào lúc này, mặc dù, ở bên ngoài trời quang mây tạnh, nhưng cơ thể nàng bây giờ đã bị đông lạnh đến run bần bật rồi.
Vì thế, nàng đành miễn cưỡng chịu đựng vị đắng của ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Chờ uống xong, Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy Trình Tri Quân đang thêm thứ gì đó đen thùi lùi bỏ vào ấm trà, thứ đó chắc chắn không phải là lá trà rồi.
Trong lòng Lâm Cảnh Nhàn không khỏi hiếu kỳ, liền hỏi: “Huynh cho thêm gì vào đó vậy?”
Khóe môi của Trình Tri Quân khẽ cười, đôi bàn tay trắng ngọc đã cắm sẵn một cục than đưa vào phía dưới bếp trà, lửa than bùng cháy, phát ra từng âm thanh lách tách, kèm theo giọng nói trong trẻo, lọt vào tai của Lâm Cảnh Nhàn, Trình Tri Quân nói: “Sao hả? Sợ ta hạ độc nàng sao?”
Lâm Cảnh Nhàn im lặng, nàng dừng lại một lúc, rồi mới nói: “Huynh không có động cơ gì để làm như thế, cũng chẳng phải chỉ vì cảm thấy thanh danh ta bị bôi nhọ, nên muốn giết ta, giải hận chứ?”
Lâm Cảnh Nhàn lại bổ sung thêm một câu: “Cũng chưa có thành thân, huynh có thể từ hôn.
”
Trình Tri Quân nhếch miệng cười nhìn Lâm Cảnh Nhàn: “Nàng hy vọng ta làm gì nàng?”
Thái độ của Trình Tri Quân như vậy, đã tạo cho Lâm Cảnh Nhàn một áp lực không thể giải thích được.
Tuy nhiên, trước sức ép đó, rốt cuộc nàng cũng bộc phát.
Từ lúc, ở trên núi Hổ Đầu trở về, cả người Lâm Cảnh Nhàn đầy chật vật, thậm chí, cả tinh thần cũng đã trở nên yếu ớt đi vài phần.
Nhưng tức nước thì vỡ bờ, vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn không muốn chịu đựng thêm bất cứ thứ gì nữa…
Chậc, kỳ thực Trình Tri Quân cũng đâu làm cái gì để nàng phải nhẫn nhịn chứ, nhưng chính vì thái độ mịt mờ không rõ ràng của hắn, đã chọc tức đến nàng rồi.
Trình Tri Quân chính là vị hôn phu của Lâm Cảnh Nhàn, nếu Trình Tri Quân tức giận, thì cũng đành, nàng vẫn sẽ có thể nghĩ ra biện pháp để chu toàn.
Nhưng hắn lại không tức giận, tuy hắn không tức giận, nhưng thái độ của hắn, thì dường như chẳng màng quan tâm đến vậy.
Bởi vì cảm giác này, cho nên nàng luôn cảm thấy, Trình Tri Quân ở trước mắt này, tựa như có một lớp sương mù bao phủ.
Lúc này, nàng khẽ khịt mũi một cái, sau đó nói: “Dù sao, ta cũng là ân nhân cứu mạng của huynh đó.
”
Lâm Cảnh Nhàn hơi hơi dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những hai lần!”
“Mặc dù, lần kia ở Ngọc Từ Am, huynh đã cứu ta, nhưng ta cũng đã cứu huynh, hơn nữa, vốn dĩ là huynh liên lụy ta, lần đó xem như không ai nợ ai.
Nhưng hai lần sau, là huynh nợ ta đấy.
” Lâm Cảnh Nhàn không chút do dự bàn luận với Trình Tri Quân về vấn đề nhân tình này.
Trình Tri Quân chỉ mỉm cười nhìn nàng, nói: “Lâm đại cô nương, muốn tính chuyện hiệp ân cầu báo?”
Lâm Cảnh Nhàn nhướng mày, tràn đầy khí thế, nói: “Vậy thì đã sao!”
Nhìn cô gái trước mặt chỉ trong nháy mắt trở nên nhanh nhẹn, trên mặt Trình Tri Quân hiện lên một nụ cười rất tươi.
Khi hắn nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn bị người từ núi Hổ Đầu đuổi giết đến chân núi, không biết vì sao hắn đã tức giận.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ, tuy nàng không nói gì, nhưng Trình Tri Quân có thể xác định nàng vẫn chưa bị ức hiếp.
Đều hắn quan tâm, không phải là sự trong sạch của nàng, mà chính là, nàng có bị ủy khuất quá nhiều hay không mà thôi.
.