Thiếu Phu Bất Lương

Nghe Vị Thiếu Dương nói xong, Hách Liên
Dung trầm mặc một lúc lâu. Hắn rõ ràng nói có thể giúp Vị Thiếu Quân tìm mấy đồ đó trở về, hiện tại vì sao nói như vậy? Hắn không tính đem
những vật đó giao cho Vị Thiếu Quân? Vì sao? Hay là nói…hắn căn bản
không nắm chắc tìm về được tất cả những thứ đó cho nên mới cố ý nói như vậy, thật ra đây là phương pháp lấy lui để tiến? Nghĩ vậy, trong mắt
Hách Liên Dung dâng lên một chút địch ý: “Đệ muốn kích ta? Hay là muốn
thử ta? Sao vậy? Chuyện xảy ra hôm nay còn chưa đủ chứng minh quyết
tâm của ta?”

Nhìn Hách Liên Dung bỗng chốc biến
thành con nhím xù lông, trên mặt Vị Thiếu Dương lại hiện lên sự áy náy,
hắn kéo ghế dựa bên người mời Hách Liên Dung ngồi xuống.

Hách Liên Dung như đã chắc chắn cho rằng
Vị Thiếu Dương đến lần này là muốn làm thuyết khách cho Vị Thiếu Quân,
tức giận đến khó chịu trong ngực, xoay người muốn rời đi. Vị Thiếu Dương vội vàng nghiêng người đến phía trước Hách Liên Dung ngăn lại: “Nhị
tẩu…”

Hách Liên Dung không đoán được hắn đột
nhiên tiến đến, thiếu chút nữa đụng vào hắn, ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn
nói: “Ta không biết ngươi cũng là đồ khốn! Đúng là một đôi huynh đệ
khốn nạn!”

“Nhị tẩu hiểu lầm rồi.” Vị Thiếu Dương
nói có chút vội vã, lại ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần,
vội vàng từng bước lui về phía sau. “Thiếu Dương nói như vậy không phải
để thử nhị tẩu.”

Hách Liên Dung nghiêm mặt lạnh lùng không nói một câu, Vị Thiếu Dương thở dài một tiếng, hỏi ngược lại: “Nếu
ngày mai nhị ca không lấy lại được những vật đó, nhị tẩu định làm thế
nào?”

Hách Liên Dung cười hừ một tiếng: “Các
ngươi không phải hi vọng ta nói được thì làm được sao? Như các ngươi
mong muốn, ta nhất định nói được thì làm được!”

Vị Thiếu Dương lắc đầu: “Đệ lại cho rằng
cho dù ngày mai nhị ca không lấy lại được những đồ kia, nhị tẩu cũng
tuyệt đối không để một nữ nhân chịu nhục trước mặt mọi người.”

Hách Liên Dung nhìn hắn nửa ngày, mím
khóe môi quay mặt đi chỗ khác: “Khỏi cần dùng mấy câu nói chính
nghĩa này để thông não ta! Ta đến Vị gia mới được hơn mười ngày, bị bắt bẻ đủ kiểu ta cũng không phản kháng nhưng khi các ngươi động
lợi ích của ta, ta phản kháng, lại thành ta không đúng? Vị Thiếu Quân bị bắt nhận hôn sự này, còn ta thì tự nguyện sao? Các ngươi dựa vào cái
gì…dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy!” Nói đến câu cuối cùng, Hách
Liên Dung gần như gào lên, đôi mắt phiếm hồng trừng nhìn Vị Thiếu
Dương. Tim Vị Thiếu Dương đập mạnh và loạn nhịp sau một lúc lâu. Hách
Liên Dung hít một hơi thật sâu, xoay người quay sang chỗ khác: “Đệ đi
đi, ta không muốn nói chuyện với đệ.” Nàng bị tức giận không ít, mặc dù cố gắng bình tĩnh, lại vẫn không khống chế được thân mình thôi run
rẩy, chỉ có thể dùng sức cứng rắn, không để mình có vẻ quá mức yếu ớt.

Vị Thiếu Dương nhìn thân thể Hách Liên
Dung căng thẳng, rất muốn vươn tay vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy, nhẹ giọng nói: “Nhị tẩu không nghĩ tới
nếu nhị ca tiến bộ một chút, về sau có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như
vậy.”

Hách Liên Dung không quay đầu lại, quyết
định không nói chuyện cùng hắn, Vị Thiếu Dương vẫn tiếp tục nói:
“Nếu đệ dễ dàng đem những vật đó giao cho nhị ca để huynh ấy đem những
vật đó đi chuộc Bạch cô nương, chỉ sợ huynh ấy không nhớ kĩ giáo huấn,
về sau lại càng làm loạn thêm. Cho nên đệ muốn nhờ nhị tẩu phối hợp
cùng đệ, nếu ngày mai huynh ấy không lấy được những vật đó, nhị tẩu nhất định không cần mềm lòng. Đừng để huynh ấy có ý nghĩ may mắn, như vậy
huynh ấy mới có thể lại tìm đến đệ, nhân cơ hội này đưa huynh ấy quay về chính đồ (tiền đồ tốt đẹp). Chỉ cần huynh ấy rời bỏ hoàn cảnh lấy trụ
(ăn bám), tin rằng không lâu sau…Nhị tẩu?”

Hách Liên Dung đột nhiên rời đi làm Vị
Thiếu Dương có chút kinh ngạc. Hách Liên Dung đi tới trước cửa mới hừ
một tiếng: “Ta không có hứng thú với tiết mục lãng tử quay đầu. Hắn về
sau như thế nào cũng không liên quan đến ta. Ta cũng không muốn nghe
những chuyện liên quan đến hắn.”

Hách Liên Dung nói xong định ra cửa, Vị
Thiếu Dương vội nói to: “Cho dù không đồng ý cũng vậy. Hai người đã
thành thân, đây là sự thật không thể thay đổi! Chẳng lẽ tẩu muốn mỗi
ngày đều như vậy đối diện với phu quân, ngày ngày hao tổn tinh thần
sao?”

Hách Liên Dung đang rời đi lại dừng một
chút, quay đầu lại, cũng hỏi lại một việc: “Ta nghe nói đệ không vì việc của đại ca mà đi tìm Hàn đại nhân đúng không?”

Đối với việc đột nhiên chuyển biến đề
tài, Vị Thiếu Dương vẫn ngây ra, trong nháy mắt mới kinh ngạc, liền gật
đầu nói: “Không sai.”

“Vậy sao đệ lại nói với bà nội như vậy?”
Hách Liên Dung mỉa mai nhếch khóe môi: “Thật ra đệ rất muốn đại ca rời
khỏi cái nhà này đúng không? Tuy rằng việc buôn bán của Vị gia một tay
đệ trông coi, nhưng bàn về địa vị, đại ca mới là con trai trưởng, đích
tôn chân chính. Vị Thiếu Dương, nhìn kĩ lại bản thân đi, đệ không phải
thánh nhân, quản không được chuyện bất bình trong thế gian! Ta cũng
không cần đệ nhắc nhở mãi việc ta được gả cho một phu quân vô dụng về
nhiều mặt!”

Những lời không tốt đẹp, không nên nói cứ thế tuôn từ mồm Hách Liên Dung. Nàng chưa bao giờ là một kẻ sắc nhọn,
nhưng vì sao khi đối mặt với Vị Thiếu Dương, nàng trở nên yếu ớt mẫn cảm như vậy? Vì sao mỗi lần hắn xuất hiện đều làm cho nàng sinh ra cảm
giác tự ti mãnh liệt không dám đối mặt? Là không muốn trở nên đáng
thương trước mặt hắn sao? Rõ ràng cùng một cha mẹ, cùng một dung mạo như nhau, Vị Thiếu Dương vĩ đại, hiếu thuận. Còn chồng của nàng, chính là một tên khốn vĩ đại!

Hách Liên Dung không có cách nào ở lại,
dường như muốn trốn về phòng ngủ. Nàng không muốn nhìn đến vẻ mặt kinh
ngạc của Vị Thiếu Dương khi nghe xong những lời này, như thể nàng là oán phụ chỉ biến than trời trách đất.

Vì sao không phải là hắn…Hách Liên Dung thề đây là lần cuối cùng để cho ý tưởng này xuất hiện trong đầu nàng.

Lúc ban đêm, Hách Liên Dung thật sự không ngủ được yên giấc. Nhắm mắt lại chính là vẻ mặt chanh chua của mình, trằn trọc khó ngủ, cảm giác trên người toàn là mồ hôi, nhưng thần trí
mơ hồ, lại không thể tỉnh hoàn toàn. Quần áo dán chặt thân thể, ướt
đẫm một mảng lưng, khó chịu lên đến cực điểm.

Tội tình gì đây ? Hách Liên Dung cười nhạo chính mình, vì một thằng khốn, tự bức bách mình đến tình trạng này…

Ngay tại lúc Hách Liên Dung tỉnh lại từ
trong mộng, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng ra, vang lên tiếng
‘loẳng xoảng’ rơi vỡ. Hách Liên Dung hơi giật mình, tay chân co rút lại, máu như đông cứng, mồ hôi vốn nóng bức nhất thời thành toàn thân mồ hôi lạnh, tứ chi cứng ngắc, tim đập ‘thình thịch’ dữ dội. Nàng cảm thấy như mình sắp chết.

Không đợi Hách Liên Dung kinh ngạc, sa
trướng đã bị xốc lên, một bóng người ở bên giường không kiên nhẫn nói:
« Mấy đồ vật của cô ở chỗ Thiếu Dương, cô tự mình đi tìm hắn đi, nhanh
lên rồi thả Ấu Huyên ra ! »

Là mơ sao ? Hách Liên Dung nhìn bóng đen
người bên giường, máu lạnh như băng chậm rãi khôi phục độ ấm trở lại,
nóng lên, cuối cùng sôi trào. Một cỗ tức giận lao ra từ đáy lòng Hách
Liên Dung, chính là tên khốn này, làm nàng suy nghĩ tức chết chưa thỏa
hay sao lại muốn hù chết nàng.

Vị Thiếu Quân đợi nửa ngày không thấy đáp lại, lại nóng giận nói : « Cô có nghe thấy không đấy? »

Cánh tay Hách Liên Dung vẫn run rẩy, lại
không biết lấy lực ở đâu ra, nhảy dựng lên đánh về phía Vị Thiếu Quân.
Nàng muốn tóm cổ hắn, bóp chết để quên đi, nhưng lực tóm lại hơi nhỏ,
chỉ làm hắn lảo đảo, còn mình lại bị ngã từ trên giường xuống đất. Vị
Thiếu Quân giận dữ : « Cô làm gì vậy? »

Hách Liên Dung lảo đảo đứng lên, sờ sờ
đến bàn trang điểm. Vị Thiếu Quân chỉ thấy một bóng đen tóc dài quỷ dị
lần mò, liền lui vài bước ra sau cửa, giọng nói hơi trầm thấp: « Cô
định làm gì? Không phải bị mộng du đấy chứ… »

Hách Liên Dung không trả lời, đã tìm được trong ngăn kéo vật mình muốn, nắm chặt trong tay, xông đến trước
người Vị Thiếu Quân đâm xuống.

Vị Thiếu Quân phản xạ có điều kiện giơ
tay lên chắn, cánh tay lập tức cảm thấy đau đớn, hắn hô nhỏ một tiếng
nghiêng người sang một bên. Mắt thấy Hách Liên Dung lại giơ tay lên, Vị
Thiếu Quân hét lớn: « Cô phát điên rồi ! »

« Ta bị điên rồi ! » Giọng Hách Liên Dung như bị ma nhập, giơ vật nhọn trong tay ngắm Vị Thiếu Quân, miệng cứ lặp đi lặp lại câu nói kia: « Ta bị điên rồi. » Sống hai thời không, nàng
chưa bao giờ hi vọng mình bị điên như lúc này.

Vị Thiếu Quân lại lui về phía sau, tóm
lấy tay Hách Liên Dung, nàng không ngừng khua khoắng vật nhọn trong tay, lại quệt vào mu bàn tay hắn lưu lại một vết máu. Vị Thiếu Quân thấp
giọng mắng hai câu: « Hách Liên Dung, cô có chừng mực một chút cho ta! »

Tay Hách Liên Dung tạm ngừng một chút,
nhưng lại nở nụ cười vô cùng bi thương : « Ta có chừng có mực ? Ta có
chừng có mực ? Ngươi, tên khốn Vị gia này sao không có chừng có mực? »
Nàng dùng sức ném vật gì đó hướng Vị Thiếu Quân, sau đó vớ được vật
gì liền ném về phía hắn, cuối cùng hét lên một tiếng. Vị Thiếu Quân như bị điện giật nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn Hách Liên Dung, ánh mắt
không ngừng tìm kiếm đường ra.

Sau khi thét chói tai xong, thân thể Hách Liên Dung như hao hết khí lực, ngồi bệt một chỗ: « Các ngươi đều là đồ khốn…Đồ khốn nạn! Gạt ta hôn em chồng, bức ta ăn thứ ghét nhất, bắt
ta quỳ trước mặt đại tẩu…Ở Đoàn Tụ các, ta bị bắt đi như vậy, ngươi nói
Kim Bảo lột quần áo của ta ! Về đến nhà, không chào hỏi họ là sai, tiếp
đón cũng là sai lầm. Bọn họ lên núi lễ Phật, bắt mình ta phải học tổ
huấn… » Hách Liên Dung giống bị ma nhập thì thào tự nói, muốn khóc, cũng đã rơi không ít nước mắt.

Vị Thiếu Quân nhìn nàng, chậm rãi đi tới
gần cửa. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là Bích
Liễu nghe được tiếng động nên đến xem xét. Ngọn nến trong tay nàng làm
cho căn phòng sáng lên nhiều. Vị Thiếu Quân lúc này mới thấy rõ Hách
Liên Dung. Nàng ngồi trên mặt đất, mặt mày tái nhợt không. Bích Liễu
kinh hô một tiếng, đặt nến xuống cẩn thận, xoay người đến đỡ Hách Liên
Dung : « Thiếu phu nhân… »

Lúc này Hách Liên Dung không bình
tĩnh, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm : « Ta chẳng làm gì hết, ta cũng
không muốn gả đến đây, vì sao đối xử với ta như vậy… »

Bích Liễu sợ tới mức gọi nàng mấy tiếng,
Hách Liên Dung mới hồi phục tinh thần lại, chậm rãi nhìn về phía cửa, Vị Thiếu Quân không biết lúc nào đã sớm rời đi. Thân mình nàng đột nhiên
buông lỏng, tựa vào người Bích Liễu, cả người mềm nhũn không chút
sức lực.

Ngày hôm sau, Tiền Kim Bảo mới sáng sớm
liền đến đây, theo thường lệ không thông báo lịch sự đã xông vào Vị phủ. Nhìn thấy Hách Liên Dung ngược lại làm cho nàng hoảng sợ, chỉ vào Hách
Liên Dung với đôi mắt thâm quầng : « Đêm qua cô mơ thấy ác mộng ? »

«Đại khái thế đi. » Hách Liên Dung vô lực tựa vào bên giường, đau đầu muốn chết. Cho tới bây giờ nàng cũng không
xác định tối hôm qua rốt cuộc là mơ hay là thật. Có điều lúc tỉnh lại
Bích Liễu vẫn luôn luôn ở bên người nàng chăm sóc cẩn thận, mà nàng cũng xác định cây trâm bị thiếu phần đầu nhọn.

Hẳn là thật ? Sao nàng lại không đâm chết được Vị Thiếu Quân ? Hách Liên Dung cảm thấy có chút đáng tiếc.

Rửa mặt trải đầu xong, đám người Bích
Liễu đi chuẩn bị bữa sáng, Tiền Kim Bảo không chờ được liền lôi Hách
Liên Dung ra cửa : « Chúng ta đi xử cái đồ lầu xanh kia đã, đỡ phải lúc sau thằng khốn kia đem đồ của ngươi tìm về được, chẳng phải là lợi bọn chúng quá ! »

Hách Liên Dung trầm mặc nửa ngày, bỏ tay
Tiền Kim Bảo ra, hít một hơi: « Ta đối với Vị Thiếu Quân không giống
như cô đối với Hàn Sâm, cô hiểu không ? »

Mắt Tiền Kim Bảo dại ra nửa ngày, thoạt
nhìn là không hiểu lắm. Thế nhưng Hách Liên Dung cũng không giải thích
nhiều, xoay người trở về, lấy giấy bút Bích Liễu mang đến, chuyên tâm
viết chữ. Tiền Kim Bảo cau mày nhìn nửa ngày, càng nhìn càng thấy
hoa mắt chóng mặt. Hách Liên Dung cố nấn ná đến nửa ngày cũng chưa viết xong, Tiền Kim Bảo không kiên nhẫn nói: « Từ lúc nào cô có
sở thích chơi cái này vậy ? »

«Cô không biết chữ ? » Hách Liên Dung không ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm viết chữ của nàng.

Tiền Kim Bảo ‘ừ’ một tiếng, lại tò mò: « Viết cái gì vậy ? »

Hách Liên Dung không rảnh trả lời nàng, thẳng đến khi ngừng bút mới ngẩng đầu nói: « Sau này ta sẽ dạy chữ cho cô. »

Tiền Kim Bảo lè lưỡi: « Hàn Sâm đã dạy ta, ta không muốn học thì cũng chẳng có tác dụng gì. »

« Học nhưng không cần học giỏi, khoảng cách trình độ văn hóa giữa hai người không quá lớn mới có tiếng nói chung. »

«Cái gì ? » Tiền Kim Bảo nghe nhưng không quá hiểu rõ lắm.

«Chính là… » Hách Liên Dung nghĩ nghĩ :
« Chính là nếu cô học viết chữ đọc sách, Hàn Sâm có thể càng thích nói
chuyện phiếm với cô hơn, có thể tán gẫu nhiều hơn, tình cảm giữa hai ngươi sẽ tốt hơn một chút. Nếu hắn nói cái gì cô cũng đều không hiểu,
một lúc sau, hắn sẽ không thích nói chuyện phiếm cùng cô nữa. »

Tiền Kim Bảo cái hiểu cái không gật gật đầu, lại nhíu mày: « Nhưng hiện tại hắn cũng nguyện ý tán gẫu cùng ta. »

«Hai người mới thành thân hơn một năm,
đương nhiên còn cảm giác mới mẻ. Nhưng hai người còn phải trải qua cả
đời, không thể chỉ trông vào cảm giác mới mẻ để duy trì. » Hàn Sâm là
con nhà quan lại, tuy rằng ham chơi nhưng cái nên học cũng học được
không ít, rảnh rỗi thì viết chữ, ngâm thơ, ca hát… dù sao cũng là một
học giả.

Tiền Kim Bảo tuy rằng không vui nhưng
nhớ việc hôm qua mình thề sẽ đối xử tốt với Hách Liên Dung, liền gật gật đầu : « Ta nghe lời cô. »

Hách Liên Dung cười cười, thổi nét mực
trên giấy. Bích Liễu vào nhà hỏi : « Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đã
trở lại, đang ở nhà chính. »

Hách Liên Dung gật đầu, cầm giấy đã viết
xong lại bảo Bích Liễu cầm giấy bút đi theo mình ra nhà chính. Vị
Thiếu Quân dáng vẻ ngồi lệch qua một bên ghế, ngẩn người, hai tay mân mê vật trang trí trong nhà chính, sau khi phát hiện Hách Liên Dung tiến
vào liền buông hai tay thay đổi tư thế nhưng không nói chuyện.

Tiền Kim Bảo xông lên phía trước đánh giá hắn một lượt, bĩu môi một cái: « Tên khốn! Mấy đồ hồi môn kia đâu ?»

Vị Thiếu Quân dẩu môi sưng xỉa, muốn
phát hỏa với Tiền Kim Bảo nhưng lại nhẫn xuống, nói với Hách Liên Dung: « Ta hôm nay tới để nói lý, người bán đồ của cô là ta, không liên
quan đến Ấu Huyên, cô thả nàng ra, ta cam đoan sẽ tìm về hết đồ hồi
môn của cô. »

« Này ! Ngươi nghĩ sai rồi đi ? » Tiền
Kim Bảo bật cười : « Là ngươi tìm được đồ hồi môn về chúng ta mới
thả người ra, sao hả ? Không tìm được ? Hờ, còn hai canh giờ, ngươi
cố đi tìm nữa thử xem, nếu không tiểu tình nhân của ngươi…chậc
chậc »

Vị Thiếu Quân chán nản, trừng mắt với
Tiền Kim Bảo : « Ta nói là đến để nói lý, chuyện của chúng ta có liên
quan gì đến nàng ? »

Tiền Kim Bảo nâng hai tay, đắc ý nhìn Vị Thiếu Quân: « Hiện tại ngươi đang bị chúng ta nắm thóp trong tay,
có quyền gì mà dám ra điều kiện với ta? »

Vị Thiếu Quân chỉ vào Tiền Kim Bảo, tức
giận nửa ngày: « Nam nhân tốt không đấu với đàn bà chanh chua. » Nói
xong hắn nhìn về phía Hách Liên Dung : « Cô tính thế nào ? »

Hách Liên Dung để Bích Liễu đặt mực bút xuống, còn mình lấy ra tờ giấy vừa viết xong để lên bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.

Vị Thiếu Quân nhíu mày, cầm lấy tờ giấy kia nhìn nhìn, mặt mày càng thêm nhăn nhó: « Đây là cái gì vậy ? »

Hách Liên Dung chậm rãi ngồi xuống:
« Ngươi kí đi, về sau chúng ta ai có cuộc sống của người đấy, ta không
quấy rầy ngươi, ngươi cũng đừng quấy rầy ta, ta sẽ không làm nghĩa vụ
của thê tử, ngươi cũng không cần làm nghĩa vụ của trượng phu. »

Tiền Kim Bảo như thể nhảy dựng lên: « Cô điên à, viết cái linh tinh này để làm gì ! »

Vẻ mặt Vị Thiếu Quân cũng trở nên cổ quái, không biết là đùa cợt, châm chọc hay có ý gì khác.

Sắc mặt Hách Liên Dung không thay đổi,
nhìn Tiền Kim Bảo đang kích động nói : « Nhớ rõ điều ta vừa mới nói
cùng cô không ? Ta đối với hắn không như ngươi đối với Hàn Sâm. Hàn Sâm
với cô là bằng hữu, là người yêu, là người thân thiết nhất trong nửa
cuộc đời còn lại. Ta cầu không được nhiều như vậy, chỉ có thể cầu một
cuộc sống bình an sau này. »

« Vậy cũng không thể viết linh tinh gì
đó ! » Tiền Kim Bảo tức giận đến mức dậm chân : « Kí nó nửa đời sau cô làm ni cô sao ? »

Hách Liên Dung cười cười, ánh mắt dừng
lại nửa ngày nơi vệt đỏ dài trên mu bàn tay Vị Thiếu Quân, khẩu khí chậm rãi mệt mỏi: « Ta không muốn trở nên độc ác, cũng không muốn phát
điên, càng không muốn cuộc sống mỗi ngày phải đấu đá mệt mỏi. Trừ
bỏ địa vị nhị thiếu phu nhân Vị phủ, ta chẳng cần gì hết, để cho ta bình yên một chút được không ? »

Vị Thiếu Quân nghiêng đầu, tầm mắt không
chịu nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Dung đang nhìn mình, không được tự
nhiên sờ sờ mặt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai đến nửa ngày, ném tờ hiệp nghị
kia lại: « Ai điên giống cô ! »

Tờ hiệp nghị kia vẽ một đường cong trong không trung, rơi xuống cửa nhà chính. Tiền Kim Bảo vừa định đi nhặt
lại, có một tay nhanh hơn so với nàng, nhẹ nhàng nhặt hiệp nghị lên :
« Đây là…cái gì… »

Người tới đúng là Vị Thiếu Dương, hắn
nhìn tờ giấy trong tay sợ run nửa ngày, kinh ngạc nhìn về phía Hách
Liên Dung. Tiền Kim Bảo thở dài một hơi, kéo Vị Thiếu Dương đến trước
mặt Hách Liên Dung: « Ngươi mau khuyên nàng ấy đi, xé cái đồ quỷ
này đi ! »

Trên mặt Hách Liên Dung hiện lên chút
lúng túng, cúi đầu đứng lên, nhẹ nhàng rút hiệp nghị trong tay Vị
Thiếu Dương ra, đưa tới trước mặt Vị Thiếu Quân: « Ngươi kí nó, đồ hồi
môn đó ta tặng cho ngươi, ta cũng sẽ lập tức thả Bạch Ấu Huyên. »

Vị Thiếu Quân nhìn Hách Liên Dung, Hách
Liên Dung cũng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh vẫn không giấu hết nỗi
chua xót. Yết hầu Vị Thiếu Quân trượt một chút, đi đến Vị Thiếu Dương
nói : « Ngươi đem những vật đó trả lại cho nàng. »

Lông mày Vị Thiếu Dương hơi nhếch lên một chút, nhưng không nói tiếp. Vị Thiếu Quân cắn chặt răng, vung tay đi ra cửa, vừa đi vừa quát: “ Ta làm theo lời ngươi nói! Ngươi trả hết
đồ lại cho cô ta! Các ngươi đều điên hết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui