Chương 196: Gặp lại Giang Viễn Triều
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Hả?
Kiều cô nương như vừa ngủ mơ, nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.
"Ta nói là, sau này ta sẽ cố gắng học hành, tranh thủ sớm thi đỗ Tiến sĩ, rạng danh dòng họ, sau đó có thể bảo vệ mọi người." Lê Huy nói xong mấy lời này mặt đã đỏ bừng bừng, không chờ Kiều Chiêu đáp lại đã co chân chạy biến.
Kiều Chiêu sững người hồi lâu rồi mỉm cười.
Không bao lâu sau, Hà thị mắt đỏ hoe ghé đến: "Chiêu Chiêu, con đỡ hơn chút nào chưa?"
"Con rất ổn.
Nương, nương nhìn đi, vết thương đã khép lại rồi." Kiều Chiêu ngửa mặt cho Hà thị nhìn.
Hà thị nhìn qua, mắt càng đỏ hơn.
Vết thương kia kết vảy, màu sắc sậm hơn, nhìn càng nhức nhối.
Ôi con gái như hoa như ngọc của bà! Thuốc của Lý thần y thực sự sẽ giúp vết thương trên mặt Chiêu Chiêu không để lại sẹo chứ?
Kiều Chiêu tất nhiên cảm nhận được tấm lòng thương yêu con gái hết mực của Hà thị, không đành lòng nhìn bà đau buồn, kéo kéo cánh tay của bà: "Nương yên tâm đi mà, Lý gia gia là ai chứ? Chính là vị thần tiên sống có thể diệu thủ hồi xuân đấy, một vết sẹo mà cũng không xóa được ạ?"
Hà thị liên tục gật đầu.
Con gái nói rất có lý, bà cũng không nên lo nghĩ lung tung nữa.
"Chiêu Chiêu, lúc trước con bảo muốn để dành Vân Sương cao cho nương dùng...!Ừm, đưa cho nương đi."
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Hà thị, Kiều Chiêu ra hiệu cho Băng Lục đi lấy Vân Sương cao, hỏi: "Nương muốn lấy Vân Sương cao làm gì thế?"
Lúc trước Thiệu Minh Uyên đưa qua mấy hộp Vân Sương cao, nàng đưa cho Hà thị, Hà thị mãi không chịu nhận.
Hà thị lúng túng đáp: "Cất đi thôi, Vân Sương cao đâu giống những thứ khác, có tiền cũng khó mua mà."
Kiều Chiêu không để tâm đến lời Hà thị, nhíu mày hỏi: "Ai bị thương thế ạ?"
Hà thị đông cứng cả người.
Không chờ bà bao biện linh tinh, Kiều Chiêu đã khẳng định hỏi tiếp: "Cha à?"
"Không, sao phụ thân con lại bị thương được –"
"Bởi vì con à?" Kiều Chiêu hỏi tiếp.
Hà thị hoàn toàn tiu nghỉu, thành khẩn thừa nhận: "Phải."
Con gái thông minh như vậy, đúng là khiến người ta vừa thấy kiêu ngạo vừa ưu tư.
"Cha sao rồi ạ? Để con đi xem."
Kiều Chiêu định đi thì bị Hà thị ngăn lại: "Chiêu Chiêu, con đừng đi.
Phụ thân con thấy rất xấu hổ, không muốn con thấy nhất đấy."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện là thế này.
Hôm nay trên đường trở về từ nha môn, phụ thân con muốn mua cho con mấy hộp son phấn nên chạy đến cửa hàng phấn son.
Ai ngờ lại thấy hai phụ nhân bàn tán chuyện con của nương bị hủy dung.
Phụ thân con nghe được tất nhiên là không vui, đôi co với người ta một phen.
Ai ngờ hai ả phụ nhân kia quá thiếu dạy dỗ, không cãi được phụ thân con thì lại động chân động tay, cào xước mặt mũi phụ thân con.
Sao lại có thể như thế chứ!"
Tướng công của bà ngọc thụ lâm phong, hai ả phụ nhân thô tục kia không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc à?
Kiều Chiêu: "..."
Chậm một lúc, Kiều Chiêu mới hỏi: "Rất nghiêm trọng ạ?"
Hai cha con đều bị hủy dung, muốn thành giai thoại cho người ta ca tụng à?
"Cũng không nghiêm trọng.
Nhưng phụ thân con không vui lắm.
Dù sao cũng bị thương trên mặt, ông ấy sợ bị người khác tưởng là do nương đánh, mang tiếng sợ vợ." Nói đến đây, Hà thị hơi kích động: "Ta mà là người đánh tướng công à? Sao vẫn còn trông mặt mà bắt hình dong như thế được."
Mặc dù nương của bà cũng thường cào xước mặt phụ thân nhưng bà cũng không thừa hưởng cái tính tốt đấy!
Kiều Chiêu tạm hiểu vết thương của phụ thân đại nhân, vừa cảm động lại vừa buồn cười: "Thế con không đến xem nữa, nương chăm sóc cha cẩn thận vậy."
Hai người nói chuyện một lúc thì Băng Lục bưng lên một cái hộp nhỏ: "Cô nương, Vân Sương cao đây ạ."
Kiều Chiêu nhìn qua rồi lắc đầu: "Cất cái này đi, lấy cái lúc trước ấy."
Hành động của Trì Xán thặt là khó hiểu, đưa cho nàng hai hộp Vân Sương cao, ai biết sau này định thế nào.
Nhỡ đâu lần sau gặp lại ồn ào không vui, dựa vào tính cách của huynh ấy thì cũng dễ đòi nàng trả lại nguyên vẹn lắm, tốt nhất cứ cất đi đã.
Còn mấy hôm Vân Sương cao mà Thiệu Minh Uyên sai Thần Quang đưa sang thì có thể yên tâm dùng.
Băng Lục nhìn hộp Vân Sương cao, nghi ngờ trong lòng: Không phải đều giống nhau à?
Nhưng trước giờ tiểu nha hoàn vẫn luôn hết mực nghe lời phân phó của cô nương, bèn đi đổi lại.
Mấy ngày lại trôi qua, lại đến ngày Kiều Chiêu đến am Sơ Ảnh.
Trên dưới Tây phủ đều nghĩ Tam cô nương sẽ tiếp tục xin nghỉ, ai ngờ nàng lại sửa soạn cẩn thận rồi đội mũ có mành che xuất môn.
Trời càng nóng lên, hương khách trên đường lên núi cũng không nhiều.
Hai bên đường núi lợp bóng cây xanh, nhưng men theo từng bước đi thì mồ hôi vẫn thấm ướt lưng áo.
Băng Lục đau lòng hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương, cô nương có nóng lắm không.
Hay cứ bỏ mũ xuống, dù sao cũng không có ai."
"Không quan trọng." Kiều Chiêu thở hổn hển.
Nàng không để ý ánh mắt người khác, nhưng cũng không cần hù dọa người khác.
Thần Quang vẫn thẳng thớm đi cạnh Kiều Chiêu đột ngột hỏi: "Cô nương, người có dùng Vân Sương cao mà Tướng quân đưa sang không ạ?"
Từ khi bắt tận tay tên Đào Sinh giả gái kia, Thần Quang bỗng nhiên cảm thấy áp lực vô cùng.
Hắn đã tưởng mình đã cống hiến hết mình cho tương lai hạnh phúc của Tướng quân đại nhân rồi, ai ngờ còn có kẻ chơi lớn hơn, trực tiếp giả trang thành đàn bà phụ nữ đi gặp cô nương, đây chính là ăn gian mà!
Nhất định hắn phải cho Tam cô nương biết, Tướng quân nhà hắn mới là người nghĩ chu toàn nhất, cũng là người đầu tiên gửi Vân Sương cao, Trì công tử kia chỉ bắt chước theo thôi.
"Không dùng." Kiều Chiêu thành thật trả lời.
Thần Quang nghe vậy không vui lắm: Không dùng đồ Tướng quân đưa à? Chẳng lẽ lại dùng đồ Trì công tử đưa?
"Vậy người có dùng đồ mà cái thứ dở hơi dở hồn kia đưa không ạ?"
Kiều Chiêu kiên nhẫn cau mày: "Cũng không dùng."
Thần Quang nghe vậy thì yên tâm.
Cũng được, tạm thời hòa nhau.
Tất cả vì Tướng quân nhà hắn quá kín tiếng, ban đầu còn mượn danh thần y gửi cho Tam cô nương bao nhiêu là đĩnh bạc vàng lá, rõ ràng đều là Tướng quân tặng cho Tam cô nương mua xe ngựa mới, tiếc là Tướng quân lại không cho phép hắn nói.
Nghĩ đến đây, Thần Quang thở dài thườn thượt.
Trong lòng thật là khó chịu, nếu mà gặp lại cái tên sai vặt kia của Trì công tử thì phải đánh một trận cho bõ tức mới được.
"Ai?" Thần Quang đột ngột cảnh giác, đẩy Kiều Chiêu ra sau lưng mình trongnháy mắt, gạt sạch thần thái biếng nhác sang một bên, chăm chú nhìn một chỗ không dời mắt.
"Có cướp à? Có phải đánh cướp không?" Băng Lục sáng mắt lên, nhao nhao đòi thử.
Kiều Chiêu rất bình tĩnh, nhìn theo ánh mắt của Thần Quang.
Đám cỏ cây rục rịch, cách đó vài trượng là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao lớn.
Giữa mặt trời rạo rực của buổi ngày hè, người nọ lại mặc một bộ áo đen lạnh lẽo, như hạ thấp hẳn nhiệt độ xung quanh, khóe môi nhếch lên hơi thoáng ý cười nhưng lại khiến người khác như được đắm mình trong gió xuân.
Thần Quang nhanh chóng nghĩ ngợi.
Thập Tam gia của Cẩm Y Vệ? Sao lại xuất hiện ở đây? Đúng rồi, hôm ấy Thập Tam gia còn làm phu xe cho Tam cô nương, hôm nay chẳng lẽ lại đến cướp việc của hắn?
Không ngờ rằng vị trí phu xe cho Tam cô nương lại nhiều có kẻ tranh giành như vậy!
Vừa nghĩ đến có một kẻ cạnh tranh, phu xe sành sỏi nào đó hăng máu cảnh giác cao độ.
Giang Thập Tam mà dám đi lên một bước, hắn sẽ liều mạng!
Kiều Chiêu tiến lên, nói với Thần Quang: "Chăm sóc cho Băng Lục cẩn thận, ta đi một lát sẽ trở lại."
Thấy Kiều Chiêu bước từng bước về phía Giang Viễn Triều, Thần Quang ngây như phỗng.
Chương 197: Không hề ngờ đến
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Chuyện này không như dự đoán! Giang Thập Tam không cựa quậy mà Tam cô nương tự đi lên, hắn phải làm gì bây giờ?
"Cô nương –" Thần Quang đưa ra quyết định trong nháy mắt, kiên định đuổi theo Kiều Chiêu.
Hắn phải trông chừng thay cho Tướng quân đại nhân!
Kiều Chiêu dừng lại: "Thần Quang, ngươi không cần đi theo ta, ta có chút việc muốn nói riêng với Giang đại nhân."
"Được, có gì cô nương cứ gọi tiểu nhân." Thần Quang ủ rũ trở về cạnh Băng Lục.
Kiều Chiêu đi đến trước mặt Giang Viễn Triều, hơi cúi người, giọng bình thản: "Giang đại nhân."
Nghe tiếng xưng hô này, không hiểu sao Giang Viễn Triều lại cảm thấy buồn rầu.
Thiếu nữ trước mặt, từng gọi hắn là Giang đại thúc, sau gọi là Giang đại ca, giờ lại gọi hắn là Giang đại nhân.
Trầm mặc thoáng qua, Giang Viễn Triều nói: "Lê cô nương, hôm ấy...!là do ta quá hấp tấp, xin lỗi."
"Giang đại nhân khách khí rồi." Kiều Chiêu nói một vẻ xa cách.
Mặc dù, người này từng thổ lộ với nàng những lời đặc biệt kia, những chữ thẳng thắn mà nồng nhiệt biết bao, có lẽ bất kì cô nương nào nghe thấy cũng phải rung động trong lòng, nhưng nàng lại chỉ muốn cách xa người này hơn.
Chung tình với một người, đặc biệt chú ý đến từng tiểu tiết liên quan đến người ta.
Nhưng điều nàng không muốn xảy ra nhất chính là một Cẩm Y Vệ biết nàng là Kiều Chiêu.
Nàng không phải tiểu cô nương mới biết rung động, nếu Giang Thập Tam từng ôm nỗi tương tư với Kiều Chiêu mà còn chưa làm một việc gì cho Kiều Chiêu, thì làm sao dám trông cậy hắn sẽ vì Lê Chiêu làm được cái gì cơ chứ?
Thân phận của hắn, mang đến nhiều phiền toái và tổn thương hơn.
Phát hiện vẻ lạnh nhạt của Kiều Chiêu, Giang Viễn Triều thở dài trong lòng, bình thản nói: "Lê cô nương, ta vẫn muốn hỏi lại câu hỏi hôm ấy, cô nương có quan hệ gì với Kiều cô nương?"
Kiều Chiêu lặng lẽ, hỏi lại: "Chuyện này rất quan trọng với Giang đại nhân à?"
Khi ấy giữa chốn núi rừng yên ả, hai người có thể cảm nhận hương hoa dại luồn qua thông xanh cỏ tươi, ve vuốt cõi lòng.
Nhưng Giang Viễn Triều lại cảm thấy thiếu nữ này gần ngày trước mắt mà xa cuối chân trời, giống như giấc mơ thê lương âm ỉ, tỉnh dậy lại quên hết sạch, chỉ để lại trong lòng người ta thổn thức khó lòng giải thích.
Hắn nói: "Rất quan trọng, ta nhất định phải biết."
Sao mà không quan trọng được, từ khi thấy cái hà bao ấy, đêm nào hắn cũng thao thức trằn trọc trở mình, chờ mãi mới đến ngày hôm nay, để hỏi được một đáp án.
"Cũng không có quan hệ gì." Kiều Chiêu nói.
Giang Viễn Triều nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên đáp án này không khiến hắn hài lòng.
Để giảm bớt phiền phức vô nghĩa, Kiều Chiêu nói tiếp: "Nếu như nói là có quan hệ gì, thì có lẽ ta và Kiều cô nương đều là nghĩa tôn nữ của Lý thần y."
Ánh mắt Giang Viễn Triều sâu lại, giọng nói không có cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy đang đè nén thứ gì: "Nếu chỉ là nghĩa tôn nữ của Lý thần y, vậy, Lê cô nương, ngày hạ táng phu nhân Quan Quân Hầu hôm ấy, vì sao cô nương lại đi theo cả một đường, nhìn Kiều công tử mà khóc như vậy?"
"À, ta thích huynh ấy." Kiều cô nương không do dự đáp lại.
Biết chắc sẽ phải gặp lại Giang Viễn Triều, Kiều Chiêu đã sớm nghĩ qua vấn đề mà đối phương có thể hỏi.
Còn có lời giải thích nào tốt hơn à? Suy cho cùng, nàng cũng không nói dối, huynh trưởng của nàng, tất nhiên là nàng rất thích rồi.
Giang Viễn Triều á khẩu không đáp lại được.
Nha đầu này thực sự thích Kiều Mặc, hay là chỉ muốn chặn miệng của hắn đấy?
Hắn lấy lý do là "Ta thích nàng ấy" để trả lời câu hỏi của thiếu nữ trước mắt, mà người thiếu nữ này cũng dùng mấy chứ đó để trả lại cho hắn.
Sao lại có thể có cô nương giảo hoạt như vậy?
Vốn là một Cẩm Y Vệ giỏi thẩm tra, lần đầu tiên Giang Viễn Triều không dám chắc đáp án của đối phương có là thật hay không.
Giang Viễn Triều đi lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu: "Thế tức là, chỉ cần là nghĩa tôn nữ của Lý thần y, sẽ có chiếc hà bao như thế à?"
Kiều Chiêu bướng bỉnh chớp mắt, hỏi ngược lại: "Không được à?"
Giang Viễn Triều giật giật khóe miệng.
Trước bộ dạng này của đối phương mà hắn vẫn cố gắng hỏi đến cùng, cứ có cảm giác mất sạch phong độ.
Có một số việc, cho dù có mất sạch phong độ, hắn cũng làm được.
Kiều Chiêu như biết được tâm tư của Giang Viễn Triều, giải thích thêm: "Hà bao như thế này, rất tiện cất mấy món đồ nhỏ, ta thấy Lý gia gia có một cái, cảm thấy thú vị và tiện lợi, nên làm theo thôi."
Lần này, Giang Viễn Triều trầm mặc hồi lâu, tựa như có đốm sáng rơi xuống tận cùng đáy mắt của hắn.
Hóa ra là như vậy.
Hóa ra...!chỉ là như vậy.
Hắn cũng không biết đây là thất vọng hay là gì, miễn cưỡng cười: "Vậy Lê cô nương cũng học y thuật theo Lý thần y à?"
"Phải, Lý gia gia tặng ta rất nhiều sách thuốc." Kiều Chiêu ngước mắt nhìn trời, tủm tỉm cười: "Giang đại nhân, cũng không còn sớm nữa, đến am Sơ Ảnh muộn cũng không hay.
Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ."
"Ờm, được." Giang Viễn Triều lặng lẽ nhìn thiếu nữ rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng của tiểu cô nương nữa thì mới rời núi, về nha môn Cẩm Y Vệ.
"Đại nhân, Đại Đô Đốc bảo khi nào người trở lại thì qua chỗ ngài ấy một chuyến." Giang Hạc bẩm báo.
Giang Viễn Triều khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
Giang Hạc sờ cằm: Hôm nay đại nhân có vẻ không được vui.
"Nghĩa phụ tìm con ạ?"
"Sáng nay đi đâu?"
"Hôm nay cả nhà Âu Dương Ngự sử rời kinh đến phương Bắc, con sợ có chuyện gì xảy ra nên âm thầm đi theo canh chừng."
Giang Đường gật đầu: "Con nghĩ rất chu đáo, Âu Dương Hải cũng khá được lòng đám quan sĩ, nếu xảy ra chuyện gì thì Cẩm Y Vệ chúng ta lại phải gánh hết, tốt nhất cứ lo cho hắn yên ổn đến đất Bắc."
"Thập Tam cũng nghĩ vậy."
Giang Đường tán thưởng cười lớn: "May mà vi phụ có ánh mắt tốt, hôm ấy tình cờ xuất môn lại gặp con ở đầu đường, hôm nay mới có một người phụ trách đắc lực thế này."
"Nghĩa phụ quá khen rồi, đều là do nghĩa phụ chỉ dạy tỉ mỉ."
Giang Đường chân thành vui mừng: "Thập Tam, ta đã hỏi rồi, mùng tám tháng sau là ngày lành, các con đính hôn hôm đó đi."
"Dạ." Giang Viễn Triều rũ mắt nói: "Có lẽ Thập Tam cũng nên rời ra khỏi Giang phủ."
Giang Đường gật đầu liên tục: "Đúng là nên rời ra ngoài.
Ha ha, vi phụ đã mua cho con một tòa trạch viện rồi, chờ các con thành thân thì vào đấy ở."
"Nghĩa phụ, Thập Tam đã mua một tòa trạch viện rồi, đang muốn nói với người."
"Con còn mua làm gì?"
"Dù sao cũng là Viễn Triều cưới vợ, sắp xếp ổn thỏa gia trạch là việc con phải làm."
Giang Đường nghe xong cũng không khăng khăng quyết định, cười nói: "Cũng tốt, khi nào đưa ta đến xem qua một chút, chỗ nào không ổn thì tìm người sửa chữa một phen."
Ngôi chùa trên ngọn núi mát rượi, thời gian chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã đến chiều, Kiều Chiêu rời khỏi am Sơ Ảnh, về Lê phủ.
Người gác cửa thấy Kiều Chiêu thì vội nói: "Tam cô nương, vừa nãy có một vị cô nương đến thăm, đang chờ ngài ở sảnh khách đấy."
"Cô nương ở phủ nào?" Kiều Chiêu khẽ động trong lòng.
Chẳng lẽ là Khấu Tử Mặc?
"Nàng ấy nói là Đại cô nương phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa."
Kiều Chiêu run run khóe miệng, giọng lạnh lùng: "Không phải đã bảo chỉ cần người từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa đến thì đều bảo là ta không tiện gặp hay sao?"
Người canh cửa vô tội: "Nhưng khi ấy ngài giao phó là nha hoàn phủ Công chúa, không phải cô nương phủ Công chúa mà.
Hơn nữa lão nô cũng bảo ngài không ở đây rồi, nhưng vị cô nương kia lại nói là có thể chờ."
Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu.
Không tệ, nàng bảo là nha hoàn, bởi vì nàng không hề ngờ rằng, cõi đời này ngoại trừ đàn ông và phụ nữ ra, lại còn có kẻ như Trì Xán!
Chương 198: Trì cô nương giá lâm
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Trong sảnh khách, một lam y thiếu nữ có bóng lưng cao gầy thanh tú đang lười biếng chống tay nhìn tấm yên vũ đồ treo trên tường.
Kiều Chiêu vô cảm lại gần.
Nha hoàn mặc y phục hồng phấn nhắc nhớ: "Trì cô nương, Tam cô nương đến rồi."
Cô nương áo xanh quay lại.
Trong nháy mắt Băng Lục phải trầm trồ: "Trời ơi."
Tại sao lại có cô nương xinh đẹp đến vậy chứ? Còn ưa nhìn hơn vị Cửu công chúa kia nhiều ấy chứ!
Ơ, nhưng trông hơi quen...
"Trì cô nương, hay là chúng ta đến quán trà Ngũ Vị uống trà nói chuyện đi."
Trì Xán nhướn mày.
Đến quán trà à? Chàng không đi đâu, nhỡ phu xe của nha đầu này nhận ra thì làm sao?
"Ta muốn nếm thử trà tự tay Tam cô nương pha." Cô nương áo xanh nói, giọng nói không như những tiểu cô nương yểu điệu yếu ớt tầm thường mà thanh mát như gió, khiến người nghe thoải mái tinh thần.
Băng Lục ôm mặt.
Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, thật hy vọng cô nương sẽ kết giao với Trì cô nương.
"Chỗ ta không có trà." Kiều cô nương hơi sầm mặt.
Cô nương áo xanh cười một tiếng: "Nước lạnh cũng được, chỉ cần Tam cô nương rót, cái gì cũng được."
Kiều Chiêu: "..." Sao lại không biết xấu hổ như vậy!
Sợ làm loạn thêm thì người ngoài phát hiện ra gì đó, Kiều Chiêu đành nhượng bộ, gằn từng chữ: "Vậy mời Trì cô nương đến Nhã Hòa Uyển đi."
Trì Xán hài lòng cười cười, đứng dậy sóng vai đi cạnh Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu chưa lớn hết, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mà Trì Xán là một nam tử vóc dáng thường thường bậc trung, hai người đứng cạnh nhau, cao hơn nàng non nửa cái đầu.
Kiều Chiêu vẫn kiên nhẫn không nói gì, chân bước nhanh hơn.
Trì Xán lại tự tại hơn hẳn, nhàn rỗi nhìn ngắm viện tử của Kiều Chiêu: "Cây thạch lựu đươm trái quá nhỉ, không lâu nữa là ăn được rồi."
Thấy Kiều Chiêu không đáp lời này, chàng lại cười cười: "Ta thích ăn lựu, khi nào lựu chín thì nhớ dành phần cho ta."
Băng Lục kéo kéo ống tay áo của Kiều Chiêu.
Cô nương sao vậy? Từ lúc gặp Trì cô nương lại có vẻ không vui.
Nhưng nhìn Trì cô nương như vậy dường như rất thân quen với cô nương mà.
"Được rồi, Trì cô nương vào đây với ta." Kiều Chiêu dẫn Trì Xán vào phòng, cười cười: "Để ta rót nước cho Trì cô nương."
Thấy nàng đi ra ngoài, Trì Xán hơi ngạc nhiên.
Trông nha đầu có vẻ rất tức giận, thật sự tự tay rót nước cho chàng à? Không tiện thể rắc thêm thuốc tiêu chảy đấy chứ?
Kiều Chiêu đi ra ngoài, khẽ phân phó Băng Lục: "Em đến lầu Xuân Phong đi, tìm chưởng quỹ lầu Xuân Phong, chuyển lời cho ta đến Thiệu Tướng quân.
Nếu Thiệu Tướng quân tiện thì mời Tướng quân đến quán trà gần Lê phủ chờ ta.
Nếu Tướng quân đồng ý thì lặng lẽ báo lại cho ta."
Băng Lục không hỏi nhiều, giòn giã vâng lời rồi đi ra ngoài.
Kiều Chiêu tự mình bưng một ly nước vào.
Trì công tử ngây thơ không biết Kiều cô nương đã lặng lẽ đào sẵn một cái hố chờ chàng thấy trong phòng không còn người ngoài thì càng tự tại thoải mái, cười tít mắt: "Vào phòng rồi muội còn đội mũ làm gì? Thật sự không để người khác thấy được à?"
Kiều Chiêu thản nhiên: "Quên mất."
Vừa nghe có một vị như vậy đang chờ nàng, nàng tức giận còn chưa hết, làm sao còn tâm trí nhớ đến việc khác.
Vừa nói, nàng vừa thuận tay gạt mũ xuống, đặt sang bên cạnh, nhìn Trì Xán: "Trì...!Hôm nay ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?"
Trì Xán nhìn vào gò má phải của Kiều Chiêu, sa sầm.
Cải trắng tươi tắn xinh xắn như thế, chàng mới sểnh ra một lúc thôi mà đã bị người ta muối thành dưa thế này?
"Thế nào?" Kiều Chiêu nhướn mày.
"Hôm nay muội đến am Sơ Ảnh à?"
"Ừ."
"Không dọa sư thái người ta sợ à?"
Kiều Chiêu cố kiên nhẫn, hỏi: "Hôm nay ngươi tới vì tò mò chuyện này à?"
Trì Xán mất hứng: "Ngươi cái gì không biết, càng lúc càng không biết lớn bé, đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng muội đấy à?"
"Trì đại ca? Hay là Trì tỷ tỷ?"
Trì Xán cứng họng không đáp được: "Được rồi, đây cũng không phải chuyện quan trọng.
Ta chỉ muốn hỏi muội một chút, sao muội lại có thể vô lương tâm như thế, viết bức thư kia là có gì ỳ?"
Kiều Chiêu nghe vậy thì sa sầm: "Vấn đề này đáng lẽ để ta hỏi mới phải."
"Ta cũng chẳng có ý gì mà, chỉ đưa cho muội hai hộp Vân Sương cao thôi.
Muội đã không cảm kích, lại còn dám mắng tiểu gia –"
"Hóa ra chỉ thế thôi à?"
Trì Xán tức suýt giậm chân: "Không thì gì nữa? Muội đừng có mà nghĩ nhiều."
Chẳng lẽ là nghĩ chàng thấy thương thương à?
Kiều Chiêu cười cười: "Ta cứ tưởng là chủ tớ các huynh đều có sở thích đặc biệt."
Nghe lời của Kiều Chiêu, Trì Xán cũng không giận, bắt chéo chân nheo nheo mắt liếc xéo Kiều Chiêu: "Đạt được mục đích là quan trọng nhất, để ý đến cách làm nhiều làm gì? Tuổi còn nhỏ đã bảo thủ rồi."
Kiều Chiêu bái phục, than thở: "Vậy hôm nay huynh đến là muốn làm gì?"
Trì Xán chỉ tay: "Có một câu hỏi, tại sao muội lại nhìn ra sơ hở của tên sai vặt của ta?"
"Câu này khó trả lời đấy."
"Tại sao?"
Kiều Chiêu thở than: "Khắp người tên sai vặt của huynh toàn là sơ hở, huynh hỏi vậy thì thà hỏi là tại sao ta không bị mù còn dễ đáp hơn đấy."
"Nói tử tế!" Trì Xán định gõ trán Kiều Chiêu, nhưng tay giơ lên rồi lại không xuống tay được, đột ngột thu về, hai tai tự dưng đỏ ửng lên.
Cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Kiều Chiêu nghi ngờ chớp mắt.
"Ít vòng vo thôi, 1 2 » .