Chương 201: Gặp huynh trưởng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Khấu Tử Mặc lặng lẽ cầm tay Khấu Thanh Lam, hạ giọng nói: "Không cần nghĩ nhiều, cứ làm đúng như những gì ta đã dặn muội."
"Được."
Không lâu sau thì Tô Lạc Y cũng đến, áy náy nói: "Ta đến muộn rồi, trước khi đi lại có một số việc phát sinh.
Ôi chao, Lê Tam muội muội, mặt của muội lành hẳn rồi ư?"
Chu Nhan cười: "Phải, chúng ta vừa mới trầm trồ một hồi đấy."
"Nhanh như thế đã lành rồi à?" Tô Lạc Y xem xét Kiều Chiêu cẩn thận, rồi thở phào nhẹ nhõm: "Mấy hôm nay khắp nơi đều truyền tin Lê Tam muội muội bị hủy dung, ngày hôm ấy đi thăm muội ta vẫn còn lo lắm đấy, hôm nay cuối cùng cũng được yên tâm rồi."
Kiều Chiêu cười nói: "Để Tô tỷ tỷ phải lo rồi, ta cũng không nghĩ là phục hồi nhanh như vậy."
"Vẫn khó tin quá."
Khấu Tử Mặc tiếp lời: "Ta biết lý do đấy, vì Lê Tam cô nương có thuốc trừ sẹo thượng hạng, còn tốt hơn nhiều so với Vân Sương cao nhất phẩm cơ."
"Thế á? Đại tỷ, sao ta chưa thấy tỷ nhắc đến chuyện này bao giờ?" Khấu Thanh Lam đột ngột hỏi.
Khấu Tử Mặc cười cười: "Muội cũng không biết Lê Tam cô nương, nói với muội làm gì? Hôm ấy ta đi thăm Lê Tam cô nương nên mới biết thôi."
"Cái này thì không biết được thật." Khấu Thanh Lam nhìn Kiều Chiêu.
"Phải rồi, Tử Mặc, không phải tỷ muốn mời chúng ta đến xem nai con à? Nai con ở đâu?" Tô Lạc Y hỏi.
Chu Nhan nói theo: "Đúng rồi, nếu không phải vì muốn nhìn nai con thì hôm nay ta không ra khỏi nhà dưới thời tiết này đâu."
"Hôm nay trời khá âm u." Hứa Kinh Hồng lãnh đạm nói.
Khấu Tử Mặc đứng dậy: "Mọi người đi cùng ta, sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy."
Mọi người tò mò đi theo.
Khấu Tử Mặc dẫn mọi người đi ngang qua hồ, dọc theo một con đường lát đá xanh quanh co dẫn vào rừng trúc, đến một bãi cỏ nhỏ.
"Mọi người nhìn xem." Khấu Tử Mặc giơ tay chỉ.
Kiều Chiêu nhìn theo hướng Khấu Tử Mặc chỉ, thấy hai con hươu sao trưởng thành đang nhàn nhã gặm cỏ, mà gần đó là hai con hươu sao còn non đang cuộn tròn nằm trên đất.
Tô Lạc Y che miệng kêu lên: "Hai con sinh đôi ư?"
"Nói nhỏ chút, hươu dễ bị giật mình lắm." Khấu Tử Mặc cười nói: "Ta cũng không không nghĩ là sẽ sinh ra một đôi hươu non như thế đâu.
Mọi người nhìn xem, hai con nai con giống nhau như đúc vậy."
"Có thể đến gần hơn để nhìn không?" Tô Lạc Y hỏi.
"Được, hai con hươu kia là do ta nuôi lớn, chỉ cần khẽ một chút thì cũng không sao đâu." Khấu Tử Mặc vừa nói, vừa đi lên trước.
Một con hươu sao đã trưởng thành đúng là chỉ hơi cảnh giác nhìn sang, rồi lại thôi, tiếp tục gặm cỏ.
Một con hươu sao khác thì đến cạnh hai con non đang nằm, tuy không trốn nhưng vẫn duy trì cảnh giác nhìn về phía chúng cô nương.
Tô Lạc Y hỏi khẽ: "Tử Mặc, đây là hươu mẹ à?"
Khấu Tử Mặc chưa kịp đáp thì Hứa Kinh Hồng đã liếc Tô Lạc Y, điềm nhiên nói: "Hươu bố có sừng."
Tô Lạc Y đỏ bừng mặt.
Chu Nhan bật cười.
Mấy người nhìn nai con một hồi lâu rồi mới hài lòng trở lại đình nghỉ chân.
Khấu Thanh Lam đột nhiên nói: "Đại tỷ, mọi người về trước đi, ta muốn nói chuyện với Lê Tam cô nương một lát."
"Vậy chúng ta về nghỉ trước, lát nữa các muội cứ lại đây, để ta bảo người chuẩn bị đá bào cho các muội."
Trở lại đình nghỉ chân, mấy người ăn hạnh nhân, quả hạch đào, hạt sen, củ ấu, dưa hấu, đá bào vị đào mật, cảm thấy thư thái cả lòng.
"Thanh Lam hoạt bát như vậy mà lại có vẻ hợp ý Lê Tam cô nương ngay lần đầu gặp gỡ, ta cứ tưởng Lê Tam cô nương là một người trầm tĩnh cơ." Tô Lạc Y chậm rãi nói.
Khấu Tử Mặc thở dài: "Có lẽ ta hiểu mong muốn của Nhị muội.
Hồi bé Nhị muội có một vết sẹo trên cánh tay, có khi là đang quấn lấy Lê Tam cô nương hỏi về thuốc trừ sẹo đấy.
Biết vậy thì đã không nói, tự dưng lại làm Lê Tam cô nương khó xử."
"Đấy cũng chỉ là chuyện thường tình thôi mà.
Làm gì có cô nương nào lại không để tâm đến chuyện đó cơ chứ? Tử Mặc, đá bào nhà tỷ làm ngon quá, có phải là có đầu bếp sở trường không?"
Mấy người bắt đầu tán gẫu.
Trên bãi cỏ sâu trong rừng trúc, Khấu Thanh Lam kéo Kiều Chiêu ngồi xuống.
"Lê Tam cô nương, ta nghe Đại tỷ bảo, hôm ấy ở phủ Cố Xương Bá, cô nương đối câu đối đến xuất quỷ nhập thần, làm Lan Tích Nồng không ngóc đầu lên nổi phải không?"
"Chỉ là chơi với nhau thôi mà."
Khấu Thanh Lam chớp chớp mắt: "Ta cũng thích đối câu đối, hay là chúng ta chơi một chút đi."
"Ừm, vậy cũng được."
Khấu Thanh Lam nhìn rừng trúc, cười nói: "Thế thì, vế trên của ta là: Tùng diệp trúc diệp diệp diệp thúy."
Kiều Chiêu không cần nghĩ ngợi đáp luôn: "Ta đối vế dưới là: Thu thanh nhạn thanh thanh thanh hàn."
*Vế trên tả cảnh ngày xuân cây cối xanh tươi, vế dưới tả cảnh mùa thu chim nhạn nghe tiếng đông về
"Lão thụ hàm yên thư vãn chiếu."
"Tân chi phất thủy họa sơ tình."
*Hai vế đối nhau rất cân xứng, cây cổ thụ với chồi non, nghi ngút khói với mơn mởn nước, sách với tranh, hiểu biết khi đã muộn và tình cảm mới chớm nở.
Khấu Thanh Lam hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Đào hoa thốn diễm, huyết ngân khởi hóa yên chi."
"Đậu khấu hương tiêu, thủ trạch thượng hàm lan xạ." Kiều Chiêu hạ bút thành văn, nói xong trong lòng hơi chùng xuống.
*Hoa đào dần phai tàn vẻ đẹp, vệt máu vương trên má tựa vết son
Hương đậu khấu nhạt dần, trên tay còn sót lại vị hoa lan
Do Lý Hương Quân viết, một ca kỹ nổi tiếng tài hoa nhưng lại đem lòng yêu một thư sinh nghèo, trải qua một cuộc đời bi thảm.
Đại khái nói về một người hồng nhan bạc mệnh...
Đây cũng không phải câu đối gì may mắn.
Khấu Thanh Lam hồn nhiên không nhận ra, nói tiếp.
Hai người một đối một đáp, đối tận mấy câu thì trong rừng truyền lại tiếng một bé gái cười giòn tan: "Đại ca, ca nhanh lên."
Nghe được giọng nói này, trong nháy mắt cả người Kiều Chiêu căng thẳng lại, đầu ngón tay khẽ run.
Không biết nàng đã phải đợi biết bao lâu, có lẽ là chỉ trong nháy mắt, thế nhưng sao lại dài đằng đẵng khiến người ta quên cả thở, mới nghe được thấy giọng nói kia.
Giọng nói của nam tử trong trẻo, như gió mát thoáng qua rừng trúc buổi ngày hè: "Đừng chạy nhanh quá, cẩn thận kẻo ngã."
"Đại ca yên tâm, ngã cũng không đau, muội muốn xem nai con."
Tiếp đó truyền lại tiếng nam tử cười bất đắc dĩ: "Cứ cho là không sợ ngã đau, thì cũng phải nhẹ nhàng thôi, không nai con bị muội hù cho chạy mất đấy."
"Ơ, Nhị biểu tỷ, tỷ cũng ở đây à?"
Khấu Thanh Lam đứng lên: "Vãn muội đến xem nai con à?"
"Dạ, ta dắt Đại ca đến xem hai con nai con giống nhau y đúc."
"Biểu ca." Khấu Thanh Lam cúi người chào Kiều Mặc.
"Nhị biểu muội." Kiều Mặc nói với Khấu Thanh Lam, sau đó nhìn về phía thiếu nữ áo trắng đang quay lưng về phía chàng.
"Đây là Tam cô nương Lê phủ, hôm nay được Đại tỷ mời đến chơi." Khấu Thanh Lam giới thiệu.
Kiều Chiêu xoay người lại.
"Lê cô nương, đây là biểu ca và biểu muội nhà cô của chúng ta."
"Chào hai vị." Kiều Chiêu rũ mắt, cúi người.
Có lẽ là nỗi nhớ quê bồi hồi vang vọng, trong chốc lát nàng không dám ngẩng đầu lên.
Kiều Vãn nhìn qua Kiều Chiêu thì cũng không có mấy hứng thú, đáp lại một tiếng "Chào Lê tỷ tỷ" rồi chạy đến chỗ nai con.
Kiều Mặc cảm thấy dường như từng quen biết thiếu nữ trước mặt, cũng không tiện nhìn thêm, khách khí nói: "Chào Lê cô nương."
Kiều Chiêu không nhịn được nữa ngẩng đầu lên nhìn.
So với cái bóng dáng vội vàng nhìn qua được ngày hôm ấy, huynh trưởng cả người mặc bạch y hôm nay mảnh khảnh hơn rất nhiều, lại còn thêm vài phần gầy gò ốm yếu.
Kiều Chiêu xót xa trong lòng, nhìn đến ngây ngốc, quên dời mắt.
Khấu Thanh Lam đứng bên cạnh thầm nghĩ: Đại tỷ nói Lê Tam cô nương phải nhìn vết bỏng trên mặt biểu ca rồi mới quyết định toa thuốc được, nhưng thế này hình như có hơi nhập tâm quá không, không thấy thẹn thùng xấu hổ à?
Nàng đang nghĩ vậy thì bỗng thấy Kiều Chiêu đi phăm phăm về phía Kiều Mặc, sau đó bắt lấy tay Kiều Mặc.
Chương 202: Không rét mà run
Edit & Beta: Na Ni Kên
Gì cơ?
Khấu Thanh Lam giật mình há hốc mồm, mãi không khép lại được, quên cả phản ứng.
Kiều Vãn hết mức che chở cho huynh trưởng mặc dù dồn gần hết sự chú ý cho nai con nhưng vẫn kịp phản ứng trong nháy mắt, xông lên đánh vào tay Kiều Chiêu, bực bội nói: "Sao ngươi lại sờ huynh trưởng của ta?"
Kiều Chiêu cúi đầu, nhìn bàn tay Kiều Mặc giao nộp cho nàng, tự dưng cảm thấy oan ức: Nàng đang bắt mạch, không phải sờ mó!
Khớp xương trên tay Kiều Mặc rõ ràng, ngón tay thon dài, có vẻ trắng trẻo mềm mại của quý công tử, nhưng lòng bàn tay lại lạnh vô cùng, lạnh đến mức trái tim Kiều Chiêu nhức nhối.
Kiều Mặc hơi hoảng hốt.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên chàng nghĩ đến tiểu cô nương chàng vô tình nhìn thấy trong buổi hạ táng Đại muội, đây là nguyên nhân khiến lần đầu tiên chàng không hất tay một cô nương xa lạ.
Tiểu cô nương kia, có ánh mắt giống Đại muội vô cùng.
Ánh mắt giống, giống không tả được.
Khi ấy lòng chàng đang rối bời, cũng muốn tìm nhưng không thấy bóng dáng tiểu cô nương kia, ai ngờ hôm nay cô nương ấy lại đột ngột xuất hiện trước mặt chàng thế này, lại còn dùng ánh mắt đấy nhìn chàng nữa.
Trước ánh mắt tha thiết ấy, làm sao chàng nhớ mà buông tay ra được.
Đến lúc Kiều Vãn xông ra, Kiều Mặc mới hoàn hồn, vội buông tay thiếu nữ ra.
Nhưng cổ tay thiếu nữ lại xoay chuyển, đầu ngón tay đặt lên cổ tay chàng.
Kiều Vãn trợn trừng mắt, tức giận: "Ngươi, ngươi không biết xấu hổ à? Mau buông tay ra, không cho phép ngươi thất lễ huynh trưởng của ta."
"Ngoan nào, không cần nói." Kiều Chiêu tiện tay xoa đầu Kiều Vãn, vẻ mặt nghiêm trọng, ngón tay đè chặt cổ tay Kiều Mặc.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ, Kiều Mặc lại hơi luống cuống, không biết là nên đẩy ra vì nam nữ khác biệt, hay là cứ để yên để xem chuyện gì sẽ xảy đến tiếp.
Mặc dù để yên để xem chuyện gì xảy ra tiếp, Kiều công tử vẫn không hiểu lắm.
"Nhị biểu tỷ, sao tỷ lại lôi cái kẻ háo sắc này đến đây vậy?" Kiều Vãn còn nhỏ, sức yếu, chỉ thở hồng hộc tức giận cầu cứu Khấu Thanh Lam.
Đến lúc này Khấu Thanh Lam mới tỉnh khỏi cơn mê, đi vội đến, lắp bắp nói: "Lê, Lê Tam cô nương, cô nương không nên kích động quá, cô nương xúc động quá như vậy cũng không tốt."
Mặc dù biểu ca đã từng được toàn bộ cô nương chốn kinh thành thương nhớ, nhưng hôm nay cũng hủy dung rồi, sao Lê Tam cô nương vẫn còn xúc động như vậy chứ?
Ôi, nghĩ như vậy thì lại thấy Lê Tam cô nương thực tâm thích biểu ca, phần tình cảm chân thành này khiến người ta thật cảm động.
Khoan đã, nàng đã nghĩ linh tinh gì thế này, biểu ca là của Đại tỷ mà!
Lúc này Khấu Thanh Lam mới nhận ra: Trời ạ, thế này chẳng phải Đại tỷ dẫn sói vào nhà à?
"Lê Tam cô nương, cô nương còn như vậy, ta gọi người khác đấy!" Khấu Thanh Lam nghiêm mặt đe dọa.
"Đừng gọi, không tốt cho thanh danh của Kiều công tử." Kiều Chiêu vẫn đặt ngón tay lên cổ tay Kiều Mặc, trong lòng không ngừng suy xét, thuận miệng đáp.
Khấu Tử Mặc đơ người.
Đây chính là cái gọi là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ đấy à? Sao Lê Tam cô nương lại chỉ nghĩ đến thanh danh của biểu ca mà lại không nghĩ đến mình, tức là nàng đang bị đe dọa ngược đấy à?
Bị Kiều Chiêu đe dọa ngược lại, Khấu Nhị cô nương choáng váng cả người.
"Lê cô nương, đang bắt mạch à?" Bầu không khí quá mức lúng túng, rốt cuộc Kiều Mặc không nhịn được mà mở miệng, giọng nói dịu dàng như nước suối trong veo rót vào lòng người trưa mùa hạ, xôn xao.
Khấu Thanh Lam tỉnh táo trở lại, hỏi: "Bắt mạch? Lê Tam cô nương, muội biết xem bệnh à?"
Trong tay có toa thuốc trừ sẹo không có nghĩa là biết chẩn mạch xem bệnh đâu.
"Nghĩa gia gia của ta là thần y." Cuối cùng Kiều cô nương buông tay ra, bình tĩnh nói, thần thái còn đúng mực hơn cả khuê tú đại gia nhiều lần, không hề nhìn thấy dáng vẻ vừa nắm chặt không buông cổ tay của nam tử xa lạ.
"Ồ." Khấu Thanh Lam gật gù.
Lời giải thích này nghe thì rất hợp lý, nhưng cứ cảm giác có gì đó sai sai.
"Kiều công tử, chúng ta có thể ra đằng kia một chút được không? Ta có chuyện muốn nói riêng với công tử."
"Được." Kiều Mặc nhìn kỹ Kiều Chiêu, nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Vãn rồi đi theo Kiều Chiêu.
Cho đến tận khi hai người đã dừng lại một chỗ gần đó, Khấu Thanh Lam mới muộn màng phát hiện: không thể thế được! Đúng là nghĩa gia gia của Lê Tam cô nương là thần y, nhưng mà thế thì liên quan gì đến việc Lê Tam cô nương biết y thuật?
"Nhị biểu tỷ, tỷ dắt ai đến thế kia?" Kiều Vãn giận đến phồng cả má, vẻ mặt rất không hài lòng.
Khấu Thanh Lam cũng rối bời: "Ta cũng không biết nữa."
Nàng cũng muốn hỏi Đại tỷ điều này đấy!
Kiều Mặc nhã nhặn nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cảm thấy chua chát, nhẹ giọng hỏi: "Kiều công tử, có phải vừa làm công tử giật mình đúng không?"
"Cũng không có gì, Lê Tam cô nương làm vậy tất nhiên là có lý do của cô nương." Nói đến đây, Kiều Mặc cười cười: "Tại hạ không dọa cô nương là được rồi."
Khóe mắt Kiều Chiêu ê ẩm, vội vàng cắn chặt môi.
Cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra, Đại ca mãi mãi là người đẹp nhất.
"Kiều công tử chắc cũng biết Lý thần y, Lý thần y là nghĩa gia gia của ta."
Kiều Mặc bật cười, thêm vài phần thân thiết: "Hóa ra nghĩa tôn nữ mà Lý thần y nhắc đến chính là Lê cô nương."
"Lý gia gia nhắc đến ta với công tử?"
"Có nhắc đến, Lý thần y còn nói, khi nào người trở lại sẽ giới thiệu cho chúng ta làm quen." Kiều Mặc thản nhiên.
Kiều Chiêu cúi mắt: "Hóa ra Lý gia gia cũng thích nói chuyện như vậy."
Nếu đã nói nhiều với huynh trưởng như vậy, thế mà lại không nói cho ca biết ca đang trúng độc linh hương à?
Hay là, lượng độc linh hương trong cơ thể Đại ca hiện tại là vừa mới trúng phải gần đây? Nếu vậy thì nàng càng lo, dù sao đến giờ huynh trưởng hầu như không bước chân ra khỏi phủ của ngoại tổ gia, độc này từ đâu mà có, câu hỏi này mới nghĩ đã khiến người ta không rét mà run.
Hôm nay nhất định nàng phải tìm cho ra nhẽ!
"Kiều công tử có biết bản thân đang bị trúng độc hay không?" Kiều Chiêu dứt khoát chọn cách đi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười của Kiều Mặc hơi chững lại, nhìn Kiều Chiêu kỹ hơn.
Chàng cứ nghĩ tiểu cô nương trước mặt chẳng qua chỉ hiểu sơ qua y thuật, chứ hoàn toàn không hề ngờ rằng cô nương này chỉ nhìn qua đã biết chàng trúng độc.
"Độc này tên là linh hương." Kiều Chiêu lại xuất ra một lá bài tẩy.
Có thân phận cháu gái thần y, lại còn nói đúng độc mà Đại ca đang trúng, chắc chắn Đại ca sẽ không giấu kỹ chuyện này.
"Lê cô nương đúng là tinh mắt, đúng là tại hạ trúng độc linh hương, may mắn là Lý thần y đã giải độc thay tại hạ rồi."
Kiều Chiêu ngắt lời Kiều Mặc: "Lý thần y đã giải độc cho công tử rồi?"
"Phải."
Kiều Chiêu không nhịn được lùi về phía sau vài bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Hóa ra Lý gia gia đã trị độc cho huynh trưởng rồi.
Chuyện Đại ca trúng độc Lý gia gia không hề nhắc đến cho nàng, nếu không phải nàng sốt ruột không chờ được muốn gặp huynh trưởng một lần, e là sẽ không bao giờ phát hiện ra cái chuyện làm nàng không rét mà run này: nếu Lý gia gia đã trị độc cho Đại ca, thế lượng độc linh hương trong người Đại ca lúc này là từ đâu đến?
Chẳng lẽ, hung thủ hại Đại ca, đang ẩn nấp trong phủ ngoại tổ phụ?
Kiều Chiêu chỉ cảm thấy hơi sương bao vây đè nén không khí quanh nàng, nàng không sao thở nổi.
"Lê cô nương không thoải mái à?"
"Ta vẫn ổn, Kiều công tử, có chuyện ta phải nói cho công tử biết."
"Mời Lê cô nương nói."
"Hiện tại trong người công tử vẫn còn độc linh hương."
Chương 203: Có thể gọi công tử là Kiều đại ca được không?
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nghe xong những lời này, ngoài mặt Kiều Mặc có vẻ vẫn bình thản, nhưng ánh mắt hơi tối lại.
Biến hóa quá nhỏ có thể người ngoài không nhìn được, nhưng Kiều Chiêu lại thấy rõ.
Bây giờ Đại ca đang cũng đang cảm thấy rối loạn lo lắng phải không?
Sao mà không lo lắng sợ hãi được, với y thuật của Lý gia gia thì độc tố không thể còn lưu lại trong người Đại ca được, như vậy cho dù là nàng hay ca ca thì đều có thể đoán được, độc này được hạ sau cuộc gặp gỡ với Lý gia gia.
Thậm chí có thể nói thẳng, độc linh hương trong người Đại ca, là do người trong phủ ngoại tổ phụ gây ra.
Dù đây chỉ là phỏng đoán sơ sơ, nàng cũng không dám nghĩ kỹ thêm.
Trong chớp mắt, huynh muội hai người tựa như có thần giao cách cảm, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Kiều Chiêu thấy chút mờ mịt trong đáy mắt Kiều Mặc rồi mờ mịt ấy nhanh chóng bị trầm mặc thay thế.
Những Kiều Chiêu không thể giữ yên lặng được.
Người trước mắt nàng, là huynh trưởng của nàng, là người thân nhất với nàng trên cuộc đời này, dẫu còn muôn vàn cố kỵ, nhưng ngay giữa ban ngày ban mặt lại biết có kẻ định ám hại huynh trưởng, nàng không thể từ từ tính tiếp được.
"Kiều công tử, công tử chuyển ra ngoài đi."
Kiều Mặc ngẩn người.
Mặc dù tiểu cô nương trước mặt chàng làm chàng thấy gần gũi theo bản năng, nhưng vẫn chỉ là thân thiết với người quen sơ mà thôi.
Nhưng con ngươi đen lay láy của tiểu cô nương nhìn thẳng vào chàng, chàng không tài nào tránh được vấn đề này.
Kiều Mặc nói: "Không có chỗ khác thích hợp để ở, chỉ có thể ở tạm phủ Thượng Thư."
Lòng Kiều Chiêu khẽ động.
Sao lại bảo không có chỗ khác thích hợp để ở? Rõ ràng vẫn còn phủ đệ nhà nàng ở kinh thành mà?
Khoan đã, Đại ca nói như vậy có ý gì ẩn sau không?
Trận hỏa hoạn kia chẳng lẽ thực sự không đơn giản như vậy, đúng như những gì nàng phỏng đoán?
Hiển nhiên hiện tại không thích hợp nhắc đến chuyện hỏa hoạn, nhưng độc trong người Đại ca không thể để yên như thế được.
"Khoan đã." Kiều Chiêu bỗng nhiên nói một câu, đi về phía Kiều Vãn.
Nhìn kẻ háo sắc đang lại gần, Kiều Vãn lộ vẻ cảnh gác, khuôn mặt nhỏ xíu phồng lên như bánh bao.
Kiều Chiêu hơi hơi khom người ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Kiều Vãn: "Kiều muội muội thật xinh đẹp."
Hả? Tất nhiên là Kiều Vãn không ngờ Kiều Chiêu sẽ nói vậy, mặt đỏ lựng.
Cái kẻ háo sắc này, có vẻ cũng không quá đáng ghét.
Nhưng mà, nhóc không phải người chỉ thích nghe mấy lời khen ngợi, còn lâu mới tha thứ cho việc sờ loạn ca ca.
Cho đến khi Kiều Chiêu xoay người đi lại trước mặt Kiều Mặc, rạng mây đỏ ửng vẫn nhưa tan trên gương mặt tiểu cô nương.
Khấu Thanh Lam: "..." Lê Tam cô nương thực sự đến chữa mặt cho biểu ca à?
Kiều Chiêu đứng trước mặt Kiều Mặc, hơi ngẩng đầu, giọng rất nhỏ: "Lệnh muội không trúng độc."
Vẻ mặt Kiều Mặc rõ ràng rũ sạch căng thẳng, mỉm cười nói: "Thế thì tốt rồi."
Mặc dù đã bị phá hủy cả nửa gương mặt, nhưng nam tử trước mắt cao lớn tuấn tú như ngọc, mặt mày sáng sủa ngay thẳng, tựa như việc hủy dung là chuyện chẳng đáng để huynh ấy bận tâm, phiền lòng.
Kiều Chiêu ngạc nhiên nhìn Kiều Mặc, hơi cảm thấy tủi thân.
"Lê cô nương –"
Kiều Chiêu hoàn hồn, kìm lại tủi thân trong lòng, nhẹ giọng: "Kiều công tử thật tốt với muội muội."
Kiều Mặc cười cười: "Xá muội là người thân nhất trên đời của tại hạ."
Không phải mà! Kiều cô nương thầm phản bác.
Nàng mới là người thân nhất trên đời của ca, Vãn Vãn chỉ đứng thứ hai thôi!
Cơn tủi thân qua đi, Kiều Chiêu tự giễu lòng mình, nói tiếp việc chính: "Chắc hẳn lệnh muội không ở cùng một nơi với Kiều công tử đúng không?"
"Phải, cữu mẫu xếp cho xá muội ở một nơi khác."
"Cho dù thế, xá muội vẫn thường xuyên dùng cơm cùng Kiều công tử phải không?"
"Ừ." Kiều Mặc gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra: "Ý của Lê cô nương là, độc linh hương không phải hạ trong thức ăn phải không?"
Kiều Chiêu liếc nhìn Khấu Thanh Lam, nhấc chân ra xa một chút.
Kiều Mặc cũng làm theo.
Khấu Thanh Lam cắn chặt môi.
Chỉ là nhìn qua vết thương trên mặt thôi mà sao nói nhiều thế không biết? Biểu ca chả nói mấy câu với tỷ tỷ đâu!
Kiều Chiêu đứng cạnh trúc xanh, nói nhỏ vô cùng: "Tính từ lúc Lý thần y thay Kiều công tử giải độc, nếu ngày nào Kiều công tử cũng vô thức hấp thụ độc linh hương vào người, thì dựa vào số ngày nhiễm độc lẫn lượng độc trong người công tử, độc không thể bị hạ trong nước uống được.
Vì nếu vậy độc sẽ tích lũy rất nhanh, thế thì triệu chứng không nhẹ nhàng như mạch tượng bây giờ.
Vậy nên, hạ độc trong đồ ăn là tốt nhất." Kiều Chiêu nói xong, hơi mím môi.
Kiều Mặc nghe xong thì thấy bàng hoàng, không phải vì những thứ mà tiểu cô nương trước mặt nói khiến người ta phải kinh sợ, mà là dáng vẻ tiểu cô nương phân tích đâu ra đấy gọn gàng tỉ mỉ, khiến chàng không khỏi nhớ về một người.
Kiều Chiêu tiếp tục phân tích: "Nhưng lệnh muội không trúng độc, cho nên ta có thể đoán thêm được rằng, độc này rất có khả năng bị hạ trong điểm tâm."
Vãn Vãn không ở cùng một chỗ với Đại ca, dù là thường xuyên ăn cùng nhau, nhưng không có nhiều khả năng ăn chung cả điểm tâm.
Kiều Mặc cảm thấy 1 2 » .