Chương 296: Lên núi gặp mưa
Editor: Ha Ni Kên
Nàng dưỡng thương cẩn thận, không lâu trước chân đã khỏi hẳn rồi, vốn có thể đến đây luôn nhưng tính đi tính lại thấy hôm nay mới là ngày Lê Tam đến am Sơ Ảnh, nên mới quyết định xuất cung hôm nay.
Không vì điều gì khác, chỉ muốn tự mình nói lời cảm ơn với Lê Tam mà thôi.
Nàng không phải người có ơn không biết báo.
Nhưng trong lòng nàng Lê Tam quả thực là một người đặc biệt, trong trận mưa lần trước, bất kể là lúc thể hiện y thuật hay là thái độ luôn đúng mực nề nếp, đều khiến nàng cảm thấy đây không phải là một người tầm thường.
Nhưng một người hiếm hoi nàng không cảm thấy tầm thường lại không đeo vòng huyết ngọc xinh đẹp kia.
Không cần nói, nhất định là thấy vòng huyết ngọc quá quý trọng, không nỡ đeo nên cất vào trong đáy hòm đây mà.
Theo quan điểm của nàng, đồ có quý giá đến mấy, chỉ có dùng nó mới thể hiện được giá trị, chứ còn khóa chặt dưới đáy hòm thì đúng là phí của trời, coi trân bảo như cục đá ven đường.
Kiều Chiêu không đoán được tâm tư ngoằn ngoèo rắc rối này của tiểu cô nương, theo nàng, vòng ngọc hay vòng gỗ, nếu nàng không cần dùng thì cũng như nhau thôi, nên nàng thản nhiên đáp: "Đeo vòng tay thì không tiện viết chữ."
Chân Chân Công chúa nghe xong thì nụ cười lại bừng lên trên gương mặt: "Đeo vào tay trái cũng được mà."
"À, cũng có lúc ta viết bằng tay trái."
Chân Chân Công chúa ngẩn ra, sau đó cười tươi: "Ta mới phát hiện ra Lê cô nương đúng là một người tuyệt vời đấy."
Không uổng công nàng cố ý chờ đến tận hôm nay, tận mặt nói lời cảm ơn.
"Điện hạ khen nhầm rồi."
"Trước giờ bản cung chưa bao giờ khen linh tinh, hay thì là hay, chán thì là chán."
Kiều Chiêu cười cười: "Nói như vậy để thể hiện sự khiêm tốn mà."
Chân Chân Công chúa bật cười, sau đó nhìn sang bên cạnh: "Trông có vẻ như Lê cô nương vừa đổi phu xe."
Thần Quang đứng sau Kiều Chiêu ngơ ngác.
Hắn chỉ là phu xe thôi, sao lại thành đề tài đàm đạo của công chúa và Tam cô nương rồi.
Tiểu phu xe lén lút kéo kéo áo Băng Lục.
"Ngươi kéo gì vậy?" Băng Lục chẳng hiểu gì hết.
Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa cùng quay đầu nhìn Thần Quang một cái.
Thần Quang: "..." Vì ta ngu, được chưa!
Chân Chân Công chúa khẽ cười: "Phu xe này trông có vẻ mạnh mẽ hơn phu xe trước nhiều đấy."
"Ta cũng thấy như vậy." Kiều Chiêu mỉm cười.
Chân Chân Công chúa đợi thêm một lát cũng không thấy Kiều Chiêu nói gì thêm, không nhịn được nói: "Ngươi không phát hiện ra người đi theo bản cung không giống trước à?"
"Có vẻ như mang thêm nhiều người hơn." Kiều Chiêu tỉnh bơ.
Dĩ nhiên nàng đã phát hiện từ đầu rằng lần này thân vệ Long Ảnh của vị công chúa điện hạ này không đi theo.
Thân vệ như Long Ảnh, theo lý thuyết nên gắn bó như hình với bóng mỗi khi công chúa xuất cung mới phải, lần này không đi theo, chẳng cần hỏi mới biết, chắc chắn là vì bị phạt sau trận mưa to lần trước rồi.
Nhìn thái độ của Chân Chân Công chúa, đối xử với hạ nhân cũng thật lòng, nếu nàng chủ động nhắc đến trước chẳng phải là tự chuốc mấy phần rủi ro à?
Tất nhiên Kiều cô nương đây chẳng sợ chọc nhầm ai, nhưng nếu không cần thiết thì thì cũng không dưng rước nợ vào người như vậy.
"Lần này Long Ảnh không đi theo." Chân Chân Công chúa chủ động mở lời.
Kiều Chiêu nhướn mày.
Nàng cũng đại khái đoán được suy nghĩ của Chân Chân Công chúa rồi.
Nhất định lần trước Long Ảnh bị phạt sức khỏe bị tổn thương, hoặc có gì đấy không tiện, nói chung muốn xin thuốc từ chỗ nàng.
Đúng như dự đoán, Kiều Chiêu vừa mới nghĩ qua, Chân Chân Công chúa đã nói: "Lần trước vì Long Ảnh không bảo vệ chu toàn cho bản cung nên bị xử phạt, không biết Lê cô nương còn loại thuốc uống vào cả người ấm áp mà lần trước cho bản cung không?"
"Ý điện hạ là thuốc trừ lạnh?"
"Phải, chính là thuốc trừ lạnh."
"Bình thường ra ngoài ta chỉ đem theo một chai có vài viên thôi.
Nếu cơ thể nhiễm lạnh thì mỗi ngày uống một viên, uống hết mấy viên này thì có lẽ sẽ khỏe hẳn." Kiều Chiêu lôi ra một chiếc bình sứ nhỏ.
Chân Chân Công chúa nhận lấy, mở nắp bình ra nhìn rồi cười: "Chỉ mong uống hết là khỏe lại, mỗi lần xuất cung đều có Long Ảnh đi theo, giờ dùng người khác không thuận tay."
Hai người vừa nói mấy câu, bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, ngay sau đó, từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống.
"Sao lại mưa rồi!" Chân Chân Công chúa đã có bóng ma tâm lý với mưa, chẳng còn hứng nói chuyện.
Cung tỳ theo sau Chân Chân Công chúa vội vàng mở ra chiếc ô bằng trúc.
Băng Lục luống cuống: "Nguy rồi, không mang theo ô, thể nào cô nương cũng dính mưa cho xem!"
"Ai bảo?" Thần Quang mở bọc vải nãy giờ đeo trên lưng ra, lôi ra một chiếc áo tấc.
Băng Lục vội vàng lấy ô che kín mái đầu của Kiều Chiêu, cười nói: "Cô nương, thế mà Thần Quang lại biết chuẩn bị sẵn áo tấc che mưa đấy."
Kiều Chiêu nhìn sang Thần Quang.
Thần Quang gãi đầu cười cười: "Chuẩn bị thì yên tâm hơn mà."
Chuẩn bị thì yên tâm hơn à?
Kiều Chiêu cười khẽ trong lòng.
Cứ cho là chuẩn bị thì yên tâm hơn, nhưng cũng không phải là Thần Quang tự nghĩ ra.
Trong lòng nàng thoáng qua bóng dáng một người nào đó.
Trong số những người nàng quen biết, người có thể dự đoán chính xác trời mưa cũng chẳng còn ai khác.
Hóa ra Thiệu Minh Uyên lại tán tỉnh tiểu cô nương như thế hả!
Tâm trạng của Kiều Chiêu phức tạp hơn hẳn, không để ý vấp phải gờ đá trên đường.
"Cô nương, cẩn thận!" Băng Lục vội đỡ nàng.
Chân Chân Công chúa nghiêng đầu nhìn Kiều Chiêu, bật cười: "Bản cung còn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như thế cơ."
Kiều cô nương dửng dưng: "Điện hạ lại đùa rồi, ta cũng chỉ là người bình thường thôi."
Nàng cũng có lúc rối rắm không biết mình là Kiều Chiêu hay Lê Chiêu, suy nghĩ cũng sẽ nhập nhằng như tơ vò.
Trước khi mưa nặng hạt hơn thì Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa đã chạy kịp đến am Sơ Ảnh.
Bởi vì mưa nên thị vệ của Chân Chân Công chúa và Thần Quang vào trong Đại Phúc Tự, còn Băng Lục và cung tỳ của Chân Chân Công chúa được phá lệ cho vào am Sơ Ảnh trú mưa.
Giữa ngày hè, mưa rơi tầm tã, nhanh chóng chuyển thế thành trận bão lớn gió to.
Am Sơ Ảnh nằm ở vị trí cao hơn Đại Phúc Tự, càng gần với màn trời, càng cảm thấy sức mạnh của cơn bão.
Một trận mưa kéo dài chừng một canh giờ rồi mới dừng lại, trời quang hơn, tạnh dần.
Vô Mai sư thái phái ni tăng Tĩnh Hấp tiễn hai người ra ngoài: "Trời vừa mưa to, đường núi khó đi, hai vị tiểu thí chủ nán lại thêm chút, chờ đường bớt trơn trượt rồi hẵng về, an toàn hơn."
Tuy đúng là vậy nhưng giờ cũng đã là giờ Thân, Chân Chân Công chúa chờ không kịp, nói với ni tăng Tĩnh Hấp: "Sư phụ, giờ không về thì cửa cung sẽ đóng lại mất, lúc đấy lại làm phiền các bậc trưởng bối thì không hay, bản cung phải về đây."
*giờ thân từ 15h-17h
Kiều Chiêu cũng xin cáo từ.
Giờ đúng là cũng không còn sớm, xuống núi vào thành chắc cũng mất một canh giờ, nàng còn phải đến phủ Quan Quân Hầu châm cứu cho Thiệu Minh Uyên.
Mấy ngày đầu thi châm trừ độc chính là những ngày quan trọng nhất, nếu mà gián đoạn thì khá phiền.
Mùa hè mưa lớn là chuyện bình thường, nếu mặt trời đã ló thì chỉ cần một hai canh giờ đường xá sẽ khô ráo, hai người mà còn đợi tiếp nữa thì chắc lúc về nhà trời cũng tối mịt, lúc đấy thì quả là bất tiện, tất nhiên Tĩnh Hấp cũng không tiếp tục khuyên nhủ.
Không khí quanh núi quang đãng hơn hẳn sau trận mưa to, cỏ cây ướt át khoan khoái cả lòng, nhưng Chân Chân Công chúa công chúa nhớ lại những việc xảy ra trong trận mưa lần trước, tâm trạng xám xịt.
Kiều Chiêu lại vui vẻ yên tĩnh, cẩn thận men theo đường núi.
Chương 297: Lở núi
Editor: Ha Ni Kên
Đại Phúc Tự là danh tự mấy trăm năm nay, am Sơ Ảnh biết rõ những vị công chúa Thái phi hoàng gia sẽ thường xuyên đến đây, năm này năm khác, đường núi nơi đây không hề giống những con đường nhỏ hẹp dốc đứng như những nơi khác, cũng coi như rộng rãi.
Có điều hôm nay mưa to, hương khách ghé thăm cũng không nhiều.
Thần Quang đi bên ngoài lạnh mặt che chở cho Kiều Chiêu.
Sau cơn mưa đường trơn trượt, Tướng quân đại nhân đã giao nhiệm vụ bảo vệ Tam cô nương cho hắn, tất nhiên hắn không thể lơ là.
Đi được một lát, Thần Quang đột ngột dừng bước, lỗ tai giật giật.
"Sao lại dừng lại rồi?" Băng Lục đẩy đẩy Thần Quang.
"Yên nào!" Thần Quang hiếm có lúc thể hiện thần sắc nghiêm túc dữ dằn.
"Ôi chao, đúng là người có bệnh mà –"
Băng Lục tức đang định mắng thì bị Kiều Chiêu ngăn lại.
"Cô nương, người xem hắn –"
Kiều Chiêu không nói gì, khẽ lắc đầu.
Thần Quang đột ngột nằm xuống đất, dán tai sát sàn sạt mặt đường.
Băng Lục chẳng hiểu gì, kéo kéo ống tay áo của Kiều Chiêu, Kiều Chiêu chỉ nhìn Thần Quang chằm chằm không chớp mắt.
Khoảng thời gian ngăn ngủi, đoàn người của Chân Chân Công chúa đã bỏ bọn họ lại một quãng.
"Không tốt, lở núi rồi!" Thần Quang nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét, bế vội Kiều Chiêu lên trong nháy mắt rồi quát với Băng Lục đang ngây như phỗng: "Không muốn chết thì chạy theo ta nhanh!"
Thần Quang bế Kiều Chiêu chạy thục mạng, cũng không phải về phía chân núi mà ngược lại, men theo sườn núi dông dốc lên trên.
Tuy Băng Lục vẫn chẳng hiểu gì nhưng hiện tại trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: có thể nào thì đi theo cô nương vẫn là đúng nhất!
Cũng không có đường chạy lên sườn núi, chưa kể đất núi sau mưa trơn trượt, Thần Quang phải lôi kéo Băng Lục bằng tay còn lại để chạy lên.
Tiếng nổ vọng lại từ đỉnh núi, đường núi hơi rung nhẹ, tiếp theo là tiếng đá lở chảy như lũ cuốn, nhành cây tảng đá rục rịch lăn xuống theo.
Thần Quang vừa chạy vừa cao giọng nhắc người đi đường núi: "Mau chạy đi, núi lở rồi!"
Đám hộ vệ của Chân Chân Công chúa cũng nghe được động tĩnh, lập tức che chở bảo vệ Chân Chân Công chúa chạy xuống, mọi người xung quanh thấy vậy răm rắp chạy theo.
Thần Quang nhìn vậy thì thấy hỏng bét, quát to: "Không được chạy xuống, không chạy xuống thế được!"
Nhưng những người đang sợ hãi tột độ như thế kia thì làm sao có thể nghe hiểu những lời nhắc nhở ấy, chẳng mấy chốc bọn họ đã chạy ra xa, mà đám đá lở lăn theo với tốc độ còn nhanh hơn.
"Xong rồi, bọn họ xong cả rồi!" Thần Quang giậm chân tức anh ách, đành cố gạt hết sang một bên, bế Kiều Chiêu chạy tiếp.
Công phu của Thần Quang cực tốt, mặc dù phải bế một người nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy, còn có thể kéo Băng Lục chạy theo cùng.
Mấy tháng nay ngày nào Băng Lục cũng phải tập võ cùng Thần Quang, sức lực vượt xa những cô nương tầm thường khỏe mạnh, được Thần Quang trợ giúp cũng miễn cưỡng chạy theo kịp.
Ba người chạy một mạch đến gần đỉnh núi kia, không còn cảm nhận được núi gầm động chấn thì mới dám dừng lại.
Băng Lục cúi xuống thở hồng hộc, vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Sợ muốn chết, còn tưởng hôm nay toi đời rồi."
Thần Quang vội đặt Kiều Chiêu xuống, âm thầm điều chỉnh nhịp thở.
Biến cố này quá kinh khủng, thế nhưng trông Kiều Chiêu cũng chỉ hơi tái nhợt đôi chút, nàng bình ổn lại cảm xúc rồi cảm ơn Thần Quang.
Thần Quang toe toét cười: "Tam cô nương không cần cảm ơn ta.
Tướng quân của chúng ta đã sớm nói rồi, ta mà làm một cọng tóc của người rụng xuống thì tự xách đầu ta về chuộc tội."
Kiều Chiêu cảm thấy lòng nóng hết lên.
Mặc dù nàng vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh, nhưng làm gì có ai không run trước cái chết rình rập bất ngờ? Nếu hôm nay không được Thần Quang che chở, thì nàng có thông minh đến mấy cũng chạy không thoát.
Thiệu Minh Uyên –
Ba chữ này hiện lên trong tâm trí nàng, nàng cũng không tiếp tục nghĩ, mà nhìn xa xăm về hướng chân núi: "Không biết mấy người Chân Chân Công chúa thế nào rồi."
Băng Lục che miệng, kinh hoàng: "Cô nương, người nhìn phía kia đi!"
Kiều Chiêu nhìn về phía Băng Lục chỉ, chỉ thấy chân núi chất chồng đá lớn, chặn cả nước sông không có được thông, làm sao còn thấy bóng dáng của đoàn người Chân Chân Công chúa?
Kiều Chiêu biến sắc: "Bọn họ --"
Thần Quang dời mắt, lắc đầu: "Hẳn là bị chôn sống hết rồi."
Dân chúng bình thường thì thôi, còn đám thị vệ trong cung kia đúng là một lũ bù nhìn rơm chải chuốt.
Bình thường trông oai phong lẫm liệt thế mà gặp tình huống phát sinh lại xử sự ngu xuẩn như vậy.
Núi lở rồi thì ai lại chạy xuống núi cơ chứ, như thế là tìm đường chết nhanh nhất rồi.
Mấy thứ thường thức như vậy mà cũng không biết!
Khoan đã!
Thần Quang nghĩ đến đây thì ngẩn người.
Đây cũng không phải là những kiến thức thường thức.
Đất Bắc đâu đâu cũng là núi tuyết, tuyết lở là chuyện như cơm bữa, Tướng quân cũng đã dạy bọn họ rất nhiều cách chạy thoát lúc tuyết lở.
Thần Quang không còn tâm tư khinh bỉ những thân vệ kia nữa, chỉ còn thổn thức tiếc thương.
"Vậy Chân Chân Công chúa –"
Thần Quang thở dài: "Cũng khó thoát được."
Kiều Chiêu trầm mặc một lúc.
Nhắc lại, đúng là không có công chúa nào xui xẻo như Chân Chân Công chúa.
Lần trước gặp mưa to thì bị thương ở chân, lần này núi lở ập đến, chẳng biết còn sống hay đã chết.
"Hay là chúng ta đi xuống xem có còn ai sống sót không.
Nhỡ có ai chỉ bị đè chân, để lâu sẽ mất máu mà chết mất."
Thần Quang ngăn Kiều Chiêu lại: "Tam cô nương không được đi."
"Sao?"
"Loại núi lở kiểu này không chỉ lở một lần, người tùy tiện đi xuống bây giờ thì quá nguy hiểm.
Hơn nữa người nhìn xem, dưới chân núi đá chất đống nhiều như vậy, chúng ta có đi cũng không thể dời hết đống đá ấy mà cứu người được." Thần Quang kiên quyết, thể hiện vẻ mặt không cho ai chen lời từ trước đến nay chưa từng thấy đối với Kiều Chiêu: "Dù thế nào ta cũng tuyệt đối không để người gặp nguy hiểm!"
Kiều Chiêu nhìn chân núi đăm đăm hồi lâu, chẳng nói gì, lại một lần nữa cảm thán về sự nhỏ bé của thân thể này.
"Vậy chúng ta thì sao, chẳng lẽ cứ chôn chân ở đây à?" Băng Lục không nhịn được ôm chặt cánh tay.
Chạy cả một đoạn đường, cổ họng của nàng khát khô, thế nhưng cái chết sượt qua trước mặt khiến nàng run rẩy cả lòng.
Thần Quang nhìn về phía Đại Phúc Tự phía xa.
Bọn họ chạy ngược lên, lại đi chệch hướng chùa.
"Núi Lạc Hà lở không phải là chuyện dễ gặp trong vòng mấy chục năm nay.
Chấn động đến nhường này không có lý nào người ở Đại Phúc Tự không phát hiện ra.
Chúng ta cứ đi về phía đó đã." Nói xong, Thần Quang lôi một bọc giấy từ trong người, mở ra thì là một vật chẳng rõ hình thù.
Sau đấy hắn hất vật đó lên trời, lập tức có tia lửa vọt lên, tiếp đó nổ ra như pháo hoa.
"Đây là pháo hiệu truyền tin dữ, nếu có người của chúng ta nhìn được sẽ lập tức báo tin cho Tướng quân."
"Vậy thì đi thôi." Kiều Chiêu nhìn về phía chân núi lần cuối, thở dài.
Thiệu Tri ra khỏi kinh thành thực hiện nhiệm vụ thì đột nhiên thấy tín hiệu cầu cứu của riêng quân Thiệu gia, mặt mũi nhanh chóng biến sắc, cùng hai thủ hạ thúc ngựa chạy thẳng về phía đó, đến chân núi nhìn thấy đá tảng chất đống, mơ hồ đè lên những thứ như vạt áo thì thất kinh trong lòng.
"Tiểu Lục, mau về bẩm báo cho Tướng quân, nói là núi Lạc Hà bị lở rồi, có người của chúng ta gặp nạn!"
Tình hình như thế này thì chỉ bằng sức ba người bọn họ thì không thể nào cứu người được.
"Dạ!" Người thanh niên trẻ tuổi tên là Tiểu Lục giục ngựa chạy như điên vào kinh thành, một mạch thẳng đến cửa phủ Quan Quân Hầu thì nhảy xuống, vừa chạy vào vừa quát to: "Nhanh mở cửa!"
Lúc này Thiệu Minh Uyên cũng không ngồi trong phòng mà đang đứng trong sân.
Lê cô nương có nói là sẽ tới, mà giờ vẫn chưa thấy đâu, hay là lại gặp phải chuyện gì rồi?
Nghĩ đến trận mưa như thác đổ cách đây không lâu, Thiệu Minh Uyên mơ hồ nảy sinh dự cảm bất an.
"Tướng quân, núi Lạc Hà lở, dưới chân núi chôn xác rất nhiều người!"
Chương 298: Cứu viện
Editor: Ha Ni Kên
"Núi Lạc Hà?" Thiệu Minh Uyên chỉ cảm thấy lòng đau nhức nhối, nhưng không hề lộ ra trên gương mặt lạnh lùng, chàng đi ra ngoài phân phó: "Triệu tập bốn mươi thân vệ, theo ta đến núi Lạc Hà.
Còn lại thì đi báo cho Hộ bộ, chuẩn bị bốn đội binh mã chờ ở nha môn!"
"Tuân lệnh!"
Thiệu Minh Uyên ngồi trên lưng ngựa phóng như bay, bên tai là gió nồm lẫn với ẩm ướt sau cơn mưa.
Bùn sình lầy lội khắp quan đạo khiến tốc độ chậm hơn rất nhiều, chàng chỉ có thể liều mạng thúc ngựa chạy nhanh hơn, được chút nào hay chút đó.
Rốt cuộc núi Lạc Hà cũng hiện ra trước mắt, nhưng cảnh tượng nơi này khiến ai nhìn qua cũng lạnh hết cả đáy lòng.
Bùn đá chất thành từng đống chắn sạch mọi nẻo đường dẫn lên núi, có thể thấy thấp thoáng những mảnh quần áo tơi tả, thậm chí là cánh tay cẳng chân của người ẩn trong đất đá.
Thiệu Tri và vài thuộc hạ khác đang lấy tay không vùi đầu đào bới tầng đâ chất chồng.
Mấy chục thân vệ cưỡi ngựa theo sát Thiệu Minh Uyên, lặng yên như tờ.
Thiệu Minh Uyên nhảy xuống ngựa, hạ giọng gọi: "Thiệu Tri!"
Thiệu Tri chạy đến, mười ngón tay đã nát tươm: "Tướng quân!"
Thiệu Minh Uyên cầm một cây cuốc đào đất trong tay, đi về phía đống đất đá, hỏi: "Ngươi thấy tín hiệu phát ra từ đâu?"
"Thưa Tướng quân, lúc đang ở ngã ba cách đây mười dặm thì thuộc hạ phát hiện ra tín hiệu, chạy thẳng đến đây thì đã thấy cảnh này rồi."
"Người truyền tín hiệu là Thần Quang, như vậy tức là khi ấy cậu ta vẫn còn sống." Thiệu Minh Uyên vừa nói, ánh mắt vẫn không dừng lại, liên tục đánh giá xung quanh.
"Vậy Thần Quang bây giờ --" Giọng Thiệu Tri run run.
Thiệu Minh Uyên không trả lời, đi quanh đám đất đá rồi chỉ về một chỗ: "Năm người một tổ, bắt đầu đào từ đây, người đào phải cẩn thận chú ý không làm thương người bị chôn ở dưới, số còn lại phụ trách di chuyển đống đất đá."
Dựa vào kinh nghiệm của chàng, chỉ có chỗ này là người bị đá đè mới có cơ hội sống sót.
"Tuân lệnh!" Đám thân vệ đồng thanh, sau đó nhanh chóng hành động theo chỉ dẫn của Thiệu Minh Uyên, không ai nói gì.
Đối với họ, quân lệnh như núi là một chuyện, quan trọng hơn cả, Tướng quân của bọn họ trước giờ nói sai.
Thiệu Minh Uyên cũng không đứng mỗi chỗ nhìn, chàng cúi người nhấc một tảng đá lớn.
"Tướng quân, để thuộc hạ làm là được rồi."
"Các ngươi cứ lo bên đó đi." Thiệu Minh Uyên nhẹ giọng, không dừng động tác.
Làm sao chàng khoanh tay đứng nhìn được bây giờ?
Giờ phút này, trong lòng Thiệu Minh Uyên trống rỗng, chẳng hề nghĩ gì, cũng không định nghĩ gì, chỉ không ngừng đào đất với cây cuốc trong tay.
Không lâu sau, không chỉ cây cuốc trong tay Thiệu Minh Uyên đột ngột đứt gãy, mà công cụ trong tay đám thuộc hạ cũng lần lượt hỏng hóc.
Những thân vệ không còn dùng được công cụ của mình cũng không hề ngơi tay lấy nửa giây, ai cũng giống Thiệu Minh Uyên, trực tiếp đào đất bằng chính đôi bàn tay mình.
Chẳng mấy chốc, bàn tay của ai cũng be bét máu.
"Có người, có người!" Một thân vê vui sướng kêu lên.
Thiệu Minh Uyên lập tức rảo bước sang.
Hai người thân vệ kéo ra một người đàn ông mặc đồ đen, còn rất trẻ tuổi, một nửa mặt đã dập nát hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt từng rất thanh tú, người cũng không còn sống.
Giây phút ấy, Thiệu Minh Uyên cũng không miêu tả được tâm trạng của mình, chỉ nói gọn lỏn: "Tiếp tục đi!"
Chàng lại quay về chỗ tiếp tục đào đất, mặc dù lòng dạ hoang mang, nhưng hai tay không hề run rẩy, lặng lẽ gạt bùn đất nhành cây, nhấc ra từng khối đá lớn.
Dưới chân núi, bốn mươi người triển khai công tác cứu viện, ai làm việc nấy, trừ tiếng lịch kịch di chuyển đất đá thì chẳng còn âm thanh nào.
Khi năm đội binh mã do chỉ huy phía thành Tây là Khương Thành đến nơi thì chứng kiến cảnh tưởng khiến ai nấy cũng phải chấn động này.
Một bên mặt đất là mấy cỗ thi thể những người đàn ông trẻ tuổi đặt cạnh nhau, ai nấy đều mặc cùng một bộ quần áo thị vệ.
Khương Thành thấy rõ bội kiếm cạnh bên một xác chết thì chân tay nhũn xuống: "Hầu gia, đây là, đây là thị vệ trong cung!"
Thiệu Minh Uyên không ngẩng đầu lên chỉ lạnh nhạt nói: "Cứu người đã rồi có gì nói tiếp."
Thiên tai trước mặt, lại còn lo lắng phân biệt sang hèn, bây giờ chàng chỉ muốn cứu người, càng nhanh càng tốt!
"Tướng quân, có một vị cô nương!"
Lời vừa dứt, cả người Thiệu Minh Uyên căng cứng như dây đàn, sau đó mới vô cảm tiến lại gần.
Hai thị vệ lôi ra được thi thể của một cô gái, có người lên tiếng: "Nhưng mặt cũng dập nát hết rồi."
Thiệu Minh Uyên thấy rõ kiểu dáng và màu sắc y phục trên người cô gái thì dây đàn kia mới như được giãn ra.
Chàng biết, sinh mạng mỗi người đều quý giá như nhau, nhưng vĩnh viễn chàng không bao giờ muốn thấy người ta tìm thấy thân thể của nàng từ nơi này.
Thiệu Minh Uyên về lại chỗ cũ, thấy đám người do Khương Thành đem đến bắt đầu vung cuốc đào xuống, thì không khỏi quát to: "Dừng tay!"
Cây cuốc đã toan cắm xuống, người bị ngăn thì không hề hiểu chuyện gì 1 2 3 » .