Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng FULL


Cùng lúc đó, Bạch Ngôn Hạo cùng Mạnh Kiên vẫn đang theo sát chiếc ô tô của Mạc Văn Kỳ.

Rốt cuộc thì cũng tiến vào nơi chung cư bỏ hoang kia.
Trên xe, Bạch Ngôn Hạo lúc này đã đổi lái cho Mạnh Kiên.

Anh dường như cảm nhận được Thẩm Ngải Yến đang ở rất gần, thậm chí cảm thấy có chút bứt rứt không an tâm, cứ cảm thấy cô đã xảy ra chuyện gì đó.
“Kiên à, cậu lái nhanh lên, mình lo quá, Ngải Yến không khéo xảy ra chuyện rồi.” Càng đến gần địa điểm mà người của Thẩm Chấn Hào khi nãy đưa tin, tim của Bạch Ngôn Hạo càng siết mạnh, cảm thấy rất đau.

Anh có linh cảm rất xấu.
Mạnh Kiên cũng sốt ruột, rốt cuộc thì Thẩm Ngải Yến lại đắc tội với Mạc gia thế nào mà khiến ông ta dám dùng cả cái chức thủ trưởng để đánh đổi, phải biết rằng bản thân là thủ trưởng trong quân đội, nếu dám giao dịch với bên ngoài thế lực đen, kết quả chỉ có một là mất tất cả.

“Mình biết rồi, cậu đừng hoảng lên thế, Ngải Yến thông minh như vậy, sẽ ko sao đâu.”
“Kiên, chuyện lần này có thể dính dáng đến Thiên Tuân nữa, cậu ta dường như không coi tôi là bạn nữa rồi.” Bạch Ngôn Hạo phiền muộn nói, “Mình nghi ngờ, Ngải Yến mất tích cũng liên quan đến cậu ta.”
“Cậu nói cái gì?” Mạnh Kiên sửng sốt, suýt nữa thì thắng cả xe lại, cũng may phản ứng kịp, nên xe vẫn di chuyển không mất dấu của chiếc ô tô phía trước.

“Cậu ta tự nhiên sao lại xuất hiện.


Chẳng phải trước đó cậu nói cậu ta rút lui khỏi đám giang hồ đó rồi sao?”
Bạch Ngôn Hạo lắc đầu, “Không rõ, rất lâu rồi mình cũng không liên lạc với cậu ta, chẳng hiểu sao lần này, mình nhờ cậu ta giúp, cậu ta đồng ý ngay tức thì, giống như cậu ta chỉ chờ mình gọi vậy.”
“Được rồi, gác lại đi.

Bây giờ không phải suy đoán đâu, chúng ta sắp tới rồi, đến đó tự nhiên sẽ biết tất cả thôi.” Mạnh Kiên nói.
Bạch Ngôn Hạo gật đầu, anh giấu thật kỹ súng trong túi quần.

Thật lâu rồi mới cầm lại nó, cảm giác lành lạnh của kim loại ma sát vào tay làm tâm trí thanh tỉnh không ít.
Càng vào sâu bên trong, đường càng khó đi, lại càng tối hơn, một điều kỳ lạ chính là chiếc ô tô của Mạc Văn Kỳ vẫn không hay biết phía sau có người theo đuôi, vẫn bình thường luồn vào con hẻm gần địa điểm ông ta hẹn với Thiên Tuân.

Chẳng biết là vô tình hoặc là ông ta đã biết có xe theo phía sau nên cố tình vờ như không biết, bản thân trải qua bao trận chiến làm sao lại không biết phía sau có người theo đuôi, chỉ là ông ta không chắc kẻ kia là người của Thẩm Chấn Hào.

Hay là thằng thiếu soái không quân Bạch Ngôn Hạo kia nữa.
Bên trong lúc này Thẩm Ngải Yến đã ngất đi hôn mê rất sâu, vết bầm trên trán vẫn không ngừng rỉ máu dù đã được một người phụ nữ trong đám người bị bắt cóc kia sơ cứu sơ sài, đám phụ nữ gom hết cả lại, không ai dám manh động, cũng không dám có ý định bỏ trốn.
Bởi vì ai cũng sợ chết.
Thiên Tuân nhìn Thẩm Ngải Yến nằm im bất động, trong lòng hắn nỗi run sợ lúc này mới dần xâm lấn, nếu như để Bạch Ngôn Hạo biết hắn đối xử với Thẩm Ngải Yến bằng cách này, muốn sống? Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
“Bọn mày, mau đưa cô ta đi cấp cứu.” Thiên Tuân gầm lên ra lệnh với bọn đàn em.

Nếu Thẩm Ngải Yến mà chết, Bạch Ngôn Hạo chắc chắn sẽ điên lên mất, hắn không biết giới hạn của Bạch Ngôn Hạo tới mức nào.
“Nhưng đại ca, Ông Mạc hình như sắp đến rồi, chi bằng chúng ta cứ giao người cho ông ta, lấy được lợi thì không liên quan đến chúng ta nữa.” Một tên đàn em mặt trắng bày kế cho Thiên Tuân.

Tất cả chỉ cần cô gái tên Thẩm Ngải Yến kia chưa chết, giao cho Mạc Văn Kỳ rồi thì mọi chuyện sẽ không liên quan đến bọn họ nữa.
Thiên Tuân nhìn tên đàn em, hắn gạt phăng.

“Không được cãi, tụi mày cứ làm theo tao.” Hắn chỉ tay vào hai tên còn lại, “Mày, mày nữa, mang cô ta đi đi.

Ở đây còn lại để tao xử lý.”
Đám đàn em của Thiên Tuân dù không muốn, nhưng chỉ đành nghe theo.

Bởi vì hắn mạnh hơn tất cả bọn chúng từ sức mạnh cho đến trí tuệ.


Thiên Tuân chính muốn Thẩm Ngải Yến còn sống, có như vậy Bạch Ngôn Hạo sẽ không hận hắn.

Thậm chí còn cảm ơn vì hắn mang cô ta đến bệnh viện không chừng.

Mọi chuyện chỉ cần đổ lên đầu lão già Mạc Văn Kỳ là được rồi.
Nhưng là người tính không bằng trời tính, hai tên đàn em của hắn còn chưa kịp mang Thẩm Ngải Yến đi thì chiếc ô tô của Mạc Văn Kỳ đã tới.

Ánh sáng chiếu khắp cả gian nhà trống.
Ông ta xuống xe rất nhanh chóng, phía sau còn có bốn người đàn ông lực lưỡng theo sau.

Thiên Tuân nhìn năm người đang đi vào, hắn khẽ cau mày.

Lần này thật sự khó nhằn rồi.
Mạc Văn Kỳ nhìn thoáng một lượt trong gian nhà hoang, trước mặt ông ta là một đám phụ nữ đúng như lúc ban đầu giao dịch với Thiên Tuân, vừa lúc ông ta nhìn thấy Thẩm Ngải Yến nằm tại góc chân tường, lập tức trên mặt ông ta thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó lại như chẳng có gì, giống như ông ta chưa từng nhìn thấy.
“Lão Mạc, như ông muốn, hàng tôi đã đưa đến đầy đủ, còn lại ông liệu mà xử lý.” Thiên Tuân lạnh nhạt nói.
Mạc Văn Kỳ nhìn Thiên Tuân, ông ta đánh giá hắn ta một lúc, sau đó lại chỉ tay về phía Thẩm Ngải Yến đang nằm chỉ nói: “Thiên Tuân, tôi đã dặn cậu thế nào? Người phải còn sống, cậu giết cô ta rồi?”
“Tôi chỉ cho cô ta nếm chút khổ mà thôi, chưa chết được.” Thiên Tuân lạnh giọng.
“Giảo biện, chưa chết thì cô ta cũng phải nguyên vẹn, bây giờ cậu lại chỉ đưa cho tôi một cái xác thương tích đầy mình, cậu nói vậy mà nghe được.

Món hàng này, tôi không cần nữa.”

“Cô ta vẫn chưa chết!” Thiên Tuân nói.

“Nếu ông không cần, vậy để cô ta ở đây, tự sinh tự diệt.

Chuyện còn lại ông chỉ cần đưa đủ số cho tôi.” Thái độ của hắn không chút nhượng bộ, giống như chỉ cần Mạc Văn Kỳ làm khó một chút, hắn cũng sẽ không nhân nhượng.
Mạc Văn Kỳ chau mày, “Được, nếu vậy thì kết thúc ở đây.

Cậu giao người, tôi giao tiền.”
Đoạn Mạc Văn Kỳ ra hiệu cho hai tên đàn ông to lớn phía sau ông ta, “Hai cậu đem những cô gái kia đến địa điểm mà tôi dặn.” Sau đó lại chỉ hai tên đàn ông còn lại, “Còn hai cậu, mang cô gái kia theo.

Cho dù là cái xác, cũng rất giá trị đấy.”
Thiên Tuân giao dịch với Mạc Văn Kỳ xong, ra hiệu cho đàn em của hắn rút lui cùng, còn lại mặc kệ cho Mạc Văn Kỳ muốn làm gì thì làm.
Cả đám người toan rút lui, nhưng khi Thiên Tuân vừa bước đến cửa thì….
Một họng súng đen ngòm chỉ đúng giữa mi tâm của hắn, kèm theo đó là một thanh âm sắc ngạnh, “Đã lâu không gặp!”
Thiên Tuân vừa bất ngờ, lại sửng sốt, sau đó lại kinh sợ, khuôn mặt anh tuấn của Bạch Ngôn Hạo sau bao năm không gặp, hắn lại một lần nữa nhìn thấy, nhưng tại sao lại trong tình huống này?
Bạch Ngôn Hạo một chút thân thiết cũng không còn nữa, bởi vì anh đã nghe tất cả, làm sao có thể tha thứ cho tên đàn ông đang đứng trước mặt anh khi mà chính hắn đã hành hạ Ngải Yến sống không bằng chết, hắn không còn là bạn của anh nữa, giọng anh lạnh băng: “Một mạng đổi một mạng, mày định rút lui trong hoà bình sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận