“Cao Đình Phong, cậu vậy mà lại để ý chuyện phụ nữ, cậu thích người ta rồi à?”
Thẩm Mặc Kiêu nghe được cuộc điện thoại này đúng là thần thánh mà.
Vậy mà có ngày lại được chứng kiến Cao Đình Phong nhờ tìm phụ nữ.
Thật là phải sống đủ lâu mới thấy chuyện lạ!
Bạn hắn có ngày lại biết thích phụ nữ.
Đúng là tình yêu dẫn lối tìm người thương!
Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, vốn lời ít ỏi thoát ra bên kia điện thoại.
“Cúp máy”
Thẩm Mặc Kiêu dẫm điếu thuốc dưới chân, rảo bước đến chỗ Đàm Tiểu Châu đang ngồi.
Anh lấy cớ nghe điện thoại nên mới rời bàn ăn.
“Tôi không biết có hôn ước giữa tôi với Đàm Như Khả”
Đàm Tiểu Châu ngước nhìn người đàn ông đang cố giải thích.
Chuyện đâu vào đó rồi anh nói ra mấy lời này với cô cũng chỉ bằng không.
“Hôn ước vừa được sắp đặt, anh không biết cũng đúng thôi”
Thẩm Mặc Kiêu lại ngồi cạnh cô nàng, hai tay áp xuống mặt ghế, đủ đối diện với cô.
“Em nghĩ sao?”
Nghĩ gì được cơ chứ? Cô làm gì có quyền phán xét chuyện hai người?
“Anh có ý gì?”
Thẩm Mặc Kiêu thở dài.
Cô gái này tính giả ngốc hay sao? Buổi đi chơi ấy, anh hôn cô, tỏ tình với cô, rõ ràng như vậy.
Cô không đáp trả thì thôi còn định coi chuyện đó như không khí à?
“Em chỉ cần nói thích tôi, chuyện hôn lễ tôi liền phá hỏng”
Thích? Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó Đàm Tiểu Châu đã thực sự rung động.
Nhưng hôn ước kia lại là bức tường ngăn cách cô không thể nào vượt qua được.
Cô là ai mà dám can thiệt vào chuyện vốn có này?
“Nếu tôi không thích anh thì sao?”
Hắn còn không để tâm lời nói đó của cô còn thẳng thừng tuyên bố.
“Tôi đeo bám em chừng nào em thích tôi mới thôi”
Đeo bám? Anh cũng kiên trì quá rồi!
“Anh đừng làm chuyện vô ích”
“Nếu bày tỏ tình cảm với em là chuyện vô ích thì tôi cũng nguyện làm”
Giây phút ấy, Đàm Tiểu Châu mới cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói anh.
Lắng sâu trong đôi mắt đen sâu thẳm kia chứa đựng cái thành thật bằng cả chân tình anh dành cho cô.
Đến giờ về, Đàm Như Khả đường đường, chính chính tiếp anh và ông đến cổng.
Trương Kiến Hoa và cô ta lại hợp nhau đến lạ.
Ông rất thích cô ả, nhưng lại không biết những lời nói ấy chắc gì là thật lòng?
Cô ta cố gắng thân thiết với Thẩm Mặc Kiêu nhưng chỉ nhận lại cái lạnh lùng, không được phép tiến xa của anh.
Đàm Như Khả tức chứ! Còn biết được anh vô tư nói chuyện thân thiết với Đàm Tiểu Châu như thế nào.
Vừa tiếp khách về ả ta liền xông thẳng vào phòng cô để nói chuyện riêng.
“Anh ấy bây giờ là vị hôn thê của tôi rồi.
Mong chị giữ khoảng cách với chồng sắp cưới của tôi”
Càng nói cô ta lại càng tự mình đa tình.
Anh đâu coi cô là vị hôn thê, là vợ sắp cưới?
Thế mà bấy lâu Đàm Như Khả luôn giở giọng nhẹ nhàng, yểu điệu để nói chuyện với cô.
Đây mới là giọng điệu thật của ả, đanh đá, chua ngoa!
“Em lộ bản chất thật rồi nhỉ?”
Đàm Như Khả thẹn quá hóa giận.
“Chị đừng lằng nhằng, tôi muốn nói sau này đừng đến gần anh ấy”
Cô ta nói cứ như Đàm Tiểu Châu cô chủ động gặp anh vậy, còn không phải do thiếu soái đeo bám hay sao?
“Thay vì em nói mấy lời này chi bằng tìm cách giữ chồng sắp cưới lại thì hay hơn”
Đàm Như Khả tức điên cả người còn định giơ tay đánh người nhưng cô nhanh tay hơn, giữ tay ả lại.
“Đánh chị? Em gái, em vô lễ quá rồi”
Đàm Tiểu Châu hất tay ả ra.
Cô ta không làm gì được, chạy về phòng đập chăm, đập gối, miệng không ngừng chửi rủa.
———————————
Tại một quán bar part time, tiếng nhạc sôi động khuấy đảo mọi niềm vui.
Cô gái chống cằm, chán nản không có sức để làm việc.
“Từ Viên, mấy ngày cô không đi làm có người đến tìm cô mà không gặp được”
Cắt đứt cơn buồn chán của Từ Viên là cô bạn Song Lam làm cùng.
“Là ai?”
Song Lam chỉ chỉ đằng sau.
Người đàn ông sau lưng làm cô giật cả mình.
“Anh muốn uống gì đây?Hay muốn uống tôi?”
Từ Viên bước đến cùng thân hình nóng bỏng, kéo Cao Đình Phong lại gần.
Anh vẫn đứng đấy xem cô định giở trò gì.
Từ Viên buông tay, người này theo cô đánh giá thì là tẻ nhạt!
Cao Đình Phong kéo cô lại, ép cô sát quầy rượu, giọng khàn khàn nghe khản đặc.
“Đêm nay đến lượt tôi”
Vì số tiền ấy mà bị cô sỉ nhục, đêm nay phải trả bằng được, con cáo ranh này trốn đến hôm nay là quá kỹ rồi!
Từ Viên lấy tay che miệng anh lại để không bị hôn.
“Hôm nay tôi không có hứng đâu nha.
Anh thích thì tìm người khác, ở đây có thiếu người đâu nhỉ?”
Cao Đình Phong bóp cằm cô ta, điệu bộ cười đùa của cô thật làm người ta tức tối.
“Phục vụ tôi, cô chỉ có lợi”
Từ Viên hả hê cười.
“Cao Đình Phong, anh để ý tôi rồi sao?”
Để ý? Không phải cô cũng để ý rồi đấy ư?
“Cô còn biết tên tôi trước.
Thực ra ai mới là người để ý?”.