Thiếu Soái Đeo Bám Hậu Phương Đợi Ngài


Ánh nắng vàng nhàn nhạt len lỏi qua tấm màn che mỏng.
Một nam một nữ trần trụi trên giường, tấm chăn đủ che đi phần bên dưới.
Người phụ nữ thoải mái gác chân gác tay lên người đàn ông.
Cao Đình Phong không biết dậy từ lúc nào, đang nằm chống tay ngắm người người con gái đang ngủ say đến quên trời đất.
Cũng phải, đêm qua Từ Viên cùng anh uống nhiều rượu vậy mà, còn phải trải qua một đêm ‘hoang dã’ mà anh dành cho cô.
“Ưm…”
Cao Đình Phong phá giấc ngủ của cô bằng vết cắn ở cổ.
Anh nhấc nhẹ cô lên người, bóp nắn cặp mông tròn đưa đẩy vào.
“Không muốn nha…”
Từ Viên chống tay bật dậy, cô nhanh nhẹn ôm quần áo chạy vào nhà tắm để lại người đàn ông với gương mặt khó coi trên giường.
Muốn bắt cô lại, thế mà để tuột mất.
Từ Viên tắm xong bước ra, tay cầm khăn lau đầu cho khô.
Vừa đặt thân xuống giường ngồi liền bị lôi vào trong chăn.
Cô vừa tắm xong còn thoang thoảng mùi sữa tắm, làn da trắng còn đọng hơi nước, gương mặt ửng đỏ đẹp mê người.
Cao Đình Phong hôn lên cổ cô một dục vọng ham muốn.
“Dừng lại mau, tôi không muốn tắm lần nữa…a…”
Anh sốc cả người cô lên, xông thẳng vào phòng tắm.
“Hầu hạ tôi”
Nói rồi Cao Đình Phong thả cô xuống bồn tắm, đóng rầm cửa lại.
Không biết anh đã mang thứ đó vào trong cô bao nhiêu lần nhưng tiếng rên rỉ vẫn còn chưa dứt…
———————————
Đàm Như Khả từ sáng tới giờ còn chưa chọn xong bộ quần áo.
Trưa nay cô ta lấy cớ mang cơm đến cơ quan cho Thẩm Mặc Kiêu nên phải ăn mặc đẹp một chút.
Đến cơ quan anh mất một tiếng đi xe, đến nơi vừa kịp giờ nghỉ trưa.
Cô ta hớn hở xách cặp lồng đầy cơm bước vào trụ sở chính của cơ quan.
Vừa đến cổng thì bị chặn lại, người bảo vệ kia không cho vào.
“Cô đến đây làm gì?”
Trời thì nắng nóng còn gặp phải cản trở làm cô ta khó chịu chết đi được.
“Từ giờ anh thấy tôi làm ơn mở cửa.

Tôi là vợ sắp cưới của thiếu soái”
Vợ sắp cưới? Nghe chẳng vừa tai chút nào.

Còn có chuyện này nữa ư?
“Thiếu soái vừa đi rồi thưa cô”
Nói xong, cửa xếp phòng bảo vệ đóng lại, đến giờ nghỉ rồi…
Đàm Như Khả thêm phần bực bội, đã mất công đến lại không được gặp anh.

Cứ thế này bao giờ mới thân thiết nổi?
———————————
Trưa rồi mà Đàm Tiểu Châu vẫn miệt mài sắp đồ dọn vào kia túc xá.
Đại học H cách nhà cô khá xa nên việc vận chuyển hơi mất thời gian.
Thật may cô nàng vẫn học cùng, ở chung phòng với Trương Giai Tuệ, có bạn bè ở cạnh vẫn là vui nhất!
“Xong!”
Trương Giai Tuệ mệt mỏi nằm xuống giường, bụng bắt đầu kêu đói.

“Đàm Tiểu Châu, cậu xong chưa?”
Đàm Tiểu Châu xếp vào nốt vài cuốn sách lên kệ rồi vươn vai thật dài.
“Xong rồi, đi ăn thôi”
Cô nàng mở cửa bất ngờ đụng phải người kia.
“Xin lỗi…”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Thẩm Mặc Kiêu!
“Cận thận một chút, không sao chứ?”
Anh nhẹ nhàng xoa vết cụng đầu cho cô nàng.
Cô ôm đầu nói nhỏ.
“Không sao…”
Anh có biết mò đến tận đây cơ đấy! Trương Giai Tuệ chắc chắn là người khai!
Vừa nghĩ thôi Trương Giai Tuệ đã chạy ra, hào hứng khoác túi nhỏ trên vai.
“Đi ăn thôi nào.

Lalala…”
Trương Giai Tuệ tung tăng đi trước, hai người bước theo sau, nhìn rất giống một gia đình nhỏ…
Quán ăn gần trường nên khá đông, có mấy người xếp hàng không ý tứ mà xô đẩy nhau.
Mấy người đó chỉ ngay trên Đàm Tiểu Châu.

Thật không biết giữ phép tắc nơi công cộng gì cả.
Họ bắt đầu gây chuyện rồi đánh nhau đụng trúng cô nàng.

Lực hai người họ rất khỏe, đẩy ngã cả cô, cô nàng ngã vào người Thẩm Mặc Kiêu, anh ôm chọn cô trong tấm thân.
“Có đau không?”
Đàm Tiểu Châu khẽ lắc đầu, cô ổn.
Nhưng tinh thần cô nàng không ổn chút nào.
Hôm nay là ngày gì vậy chứ? Cô đụng vào anh những hai lần…
Tinh tinh, tiếng điện thoại kêu.
Là tin nhắn, ba mẹ cô đến đây thăm.
Đàm Tiểu Châu nhận được tin liền quay lại kí túc, ba mẹ cô đang đứng đợi ở đó.
“Chết rồi, em quên mất không đưa chìa khóa phòng cho Đàm Tiểu Châu”
Lúc sáng vội quá nên Trương Giai Tuệ không để ý chuyện này.

Bây giờ ba mẹ cô lên thăm lại không vào được.
“Em đợi xếp hàng đi.

Để anh mang cho cô ấy”
Thẩm Mặc Kiêu đuổi theo cô nàng đến kí túc vừa hay gặp ba mẹ cô.
Vậy mà lại bắt gặp thiếu soái ở cùng Đàm Tiểu Châu? Không phải Đàm Như Khả mang cơm đến cho anh sao? Đáng lẽ giờ đang ở cùng cô ta mới phải.
Đàm Quân vốn sinh nghi ngờ, tính khí lại nóng nảy.
Thẩm Mặc Kiêu giờ đã có hôn ước rõ ràng rồi cô còn dây dưa vào?
“Sao hai đứa lại đi cùng nhau?”
Trụ sở chính của anh vốn xa trường, không thể có chuyện trùng hợp gặp nhau ở đây được.
Đường Nhu Tịch kéo tay con gái lại, tách hai người ra.
“Ba mẹ à, không phải như hai người nghĩ đâu”
Đàm Tiểu Châu khó khăn giải thích, ba mẹ đang sợ cô với anh sẽ phát sinh ra mối quan hệ gì ư?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui