Trong nhà, gia đình từ con trưởng đến con út điều có mặt.
Đàm gia có 3 người con.
Đứa con đầu lòng là con gái tên Đàm Lệ Quyên, tiếp đến là ba cô Đàm Quân, còn con trai út là Đàm Quang.
Tất cả đều đã có gia đình và một đứa con ruột còn cô chỉ là một đứa con nuôi nên gặp không ít sự ghẻ lạnh.
Nhưng với cô được ba mẹ yêu thương đã là quá đủ rồi!
Hai năm trước, đứa con gái của họ qua đời vì bệnh nặng.
Thời loạn lạc, Tiểu Châu cùng ông lên thành phố thì gặp được họ.
Vì hai người quá đau buồn nên muốn nhận nuôi cô, một phần Tiểu Châu có nét giống Đàm Nhu con gái họ.
Nhưng cô nàng đâu chịu!
Những ngày sau đó họ luôn tới thăm hai người nơi túp lều tạm bợ còn mang thức ăn, quần áo nữa.
Cô nàng ban ngày đi tìm việc làm về đã thấy một đống đồ họ mang đến.
Có một đợt, người quen họ cũng tới, nghe nói là tìm người.
Ấy thế mà ông lão tìm được gia đình thấy lạc thời chiến.
Hội ngộ là cái gì đó rất kỳ diệu!
Trước khi đi, ông khuyên cô về nhà cùng họ.
Như vậy có khi lại tốt! Nếu có thể hai ông cháu có thể gặp nhau dễ dàng hơn.
Tiểu Châu suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định đến Đàm gia.
Thật như những câu chuyện cổ tích cô từng được nghe kể, vịt hóa thiên nga! Cô nàng không nghĩ mình sống trong một gia đình có địa vị trong xã hội.
Chỗ đứng này với Đàm Tiểu Châu cô mà nói là chưa ‘vững’! Còn có quá thứ phải học để trở thành một kim đại tiểu thư!
Tâm can mà nói thì cô cũng không muốn như vậy.
Một tiểu thư không theo khuôn khổ sẽ như thế nào? Cô muốn tự do như vậy đấy!
Cuộc sống dưới thân phận của Đàm Tiểu Châu bắt đầu bằng những chuyện không mấy hay ho.
Người trong nhà ngoài ba mẹ ra còn ai coi cô là người nhà? Huống chi là người ngoài?
Ở trường họ gọi cô là “con nhà quê”.
Bọn họ đều là con nhà cao quý, giàu có, hết chuyện nói thì đem cô ra so sánh, nói Đàm Tiểu Châu cô không xứng!
Lời đồn lại bắt đầu từ việc ‘lỡ đưa tin’ từ chính miệng đứa con gái của cô chú út Đàm Như Khả, cũng có thể gọi là em gái họ của cô.
Cô ta luôn nói những lời hoa mỹ nhưng thực chất chỉ muốn dìm Đàm Tiểu Châu xuống hố sâu với suy nghĩ cô không phải là thành viên trong gia đình!
“Chị à, em muốn tặng chị chiếc váy mà đợi chị lâu quá chừng.
Chị đi đâu thế?”
Cô ta nhõng nhẽo, giả ngốc chạy tới hỏi han.
Người ngoài mà thấy lại nghĩ cô có người em gái biết quan tâm nữa đấy! Không phải cô ta muốn cô mau nhận lỗi đi sao?
Đàm Huân nhìn đứa cháu gái ông cho là hư hỏng mà muốn tống cổ đi ngay lập tức.
Thật không ra làm sao!
“Còn đứng đấy còn không biết nói xin lỗi?”
Cô muốn nói cũng bị cô em gái kia ngăn lại bằng những lời ‘quan tâm’ giả tạo.
“Ông ơi, chị ấy đi xa cũng mệt rồi! Đừng trách chị ấy nữa được không ạ?”
Đàm Khả Như còn kéo tay cô tình cảm làm Hạo Hiên bên cạnh nổi cả da gà.
Thật muốn giúp tiểu thư nhưng lại không thể làm gì.
Mỗi câu ả nói ra như cái cớ làm Đàm Huân tức đến phát tiết.
“Cháu còn bảo vệ nó! Quan tâm đến người khác đến phát ngốc rồi hả?”
Cô ta đến cạnh Đàm Huân vờ dỗ ông bình tĩnh lại, ả trộm nở nụ cười mãn nguyện.
Lần này Đàm Tiểu Châu chết chắc rồi!
“Cháu nên nói xin lỗi mới phải”
Người đàn ông tiến đến, khẽ kéo cô nàng ra sau.
“Cháu có nhờ vài việc nên làm hỏng thời giờ của em ấy”
Mọi người ai lấy đều kinh ngạc, người này không đơn giản!
Đàm Tiểu Châu ngây người nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Anh đang muốn giúp cô?
Đàm Huân trước khi nghỉ hưu ông có gặp người này rồi! Đây là con trai của thiếu soái nay cũng đã nghỉ hưu.
Đúng rồi! Đây là người đàn ông có quyền nhất quân đội hiện nay.
Thiếu soái, Thẩm Mặc Kiêu!
Cuộc đời ông gắn liền với quân đội nên rất tôn trọng và coi trọng người như anh.
Cuộc gặp này cũng coi là kỉ niệm đặc biệt trước khi lão ra đi nhỉ?
“Đội cháu thiếu vài người phân phát lương thức cho người vô gia cư nên cháu nhờ cô ấy”
Đàm Huân nhìn đứa cháu nuôi đầy đánh giá, vậy mà lại quen anh?
“Đó là chuyện tốt nên làm mà”
“Thiếu soái đã đến đây nếu không chê thì vào ăn bữa cơm với lão”
Thẩm Mặc Kiêu không từ chối còn giới thiệu thêm một người nữa, Cao Đình Phong.
Đàm Huân giãn cơ mặt, vui vẻ hẳn, lão sải bước cùng Thẩm Mặc Kiêu bước vào nhà chính cùng mọi người còn ba người đằng sau to nhỏ chuyện trò.
“Chị quen anh ấy thế nào vậy?”
Đàm Như Khả gặp một người hoàn hảo như vậy cô ta không thể nào bỏ qua cơ hội này được! Lần đầu nhìn thấy anh ả đã có cảm tình rồi!
“Chị không quen”
Đàm Tiểu Châu dửng dưng như không còn Hạo Hiên thì không nhịn nổi buồn cười, câu trả lời của cô chủ thật vừa ý nha.
“Vậy anh ấy có bạn gái chưa chị?”
Đáp lại lời cô ta cũng chỉ là đường cùng, không có câu trả lời.
“Sao em không tự đi hỏi anh ta?”
Hai người tiến nhanh hơn một bước để lại Đàm Như Khả với cơn bực tức trong lòng, Đàm Tiểu Châu đúng là cái gai trong mắt ả!.