“Tiểu thư, mau dậy thôi! Không là trễ học mất”
Hạo Hiên kéo rèm cửa sổ, căn phòng sáng bừng tia nắng ấm áp.
Kỳ nghỉ Xuân chưa gì đã kết thúc, cô nàng cuối cấp mặt mũi ỉu xìu không đành lòng.
“Chỉ 5 phút nữa thôi…”
Đàm Tiểu Châu ú ớ trong cơn buồn ngủ.
Người hầu cận đến bất lực, mười tám tuổi rồi mà như con nít vậy, ngủ thêm 5 phút được lợi gì cơ chứ…
Đàm Tiểu Châu xuống nhà chỉ kịp chào hỏi, tiện tay cầm miếng bánh mì Đường Nhu Tịch mẹ cô đưa cho.
Đàm Huân nhìn cô mà lắc đầu, ai lại miệng ngậm miếng bánh mì, tay đeo cặp cuống quýt cả lên.
“Ăn uống ngồi bàn ăn đoàng hoàng, vội mà không biết dậy đúng giờ”
Đàm Như Khả bên cạnh khua môi múa mép, phụ đạo thêm.
“Em định gọi chị xuống ăn sáng nhưng thấy chị ngủ ngon nên em không gọi, chị đừng trách em nha”
Đàm Tiểu Châu cười nhạt nhìn ả.
“Chị đâu có giao nhiệm vụ cho em? Sao phải trách? Em còn ngồi nói là muộn học đấy”
Cô chào mọi người rồi lái xe đạp đi học.
Khác với những cậu ấm cô chiêu khác cô lại muốn tự do, không bị phụ thuộc, không cần ai chở cô có thể tự tới trường, tự về nhà được.
Ngôi trường có khuôn viên lớn giữa sân trường, ba tòa nhà gắn liền xếp thành hình chữ u.
Nơi đây là ngôi trường danh giá nhất thành phố, chỉ dành cho con nhà tài phiệt, tự dùng tiền cũng vào được còn thi đỗ vào như cô là rất ít.
Tiếng chuông reo vang, báo hiệu giờ vào lớp.
Tiếng ồn ào cũng tắt hẳn, tiết học bắt đầu.
Tại một lớp của khối 12.
Đàm Tiểu Châu chạy thật nhanh vào lớp nhưng chỉ dám đứng bên ngoài.
Cô tới trễ rồi, chủ nhiệm sẽ chém đầu cô mất!
Chủ nhiệm Trần có tiếng là ghê nhất trường, kỷ luật đáng sợ đến độ không ai dám phạm một lỗi vậy mà cô lại đến muộn…
“Em vào đi”
Đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cô chủ nhiệm, nhìn bạn học trước mắt cô liền nhận ra đây học sinh mới.
Đàm Tiểu Châu đứng đằng sau liền bị phát hiện, chủ nhiệm Trần cau mày không vui.
“Đàm Tiểu Châu! Sao em dám đi muộn?”
Chủ nhiệm Trần quát làm cả lớp giật mình một trận, lớp im bặt hẳn đi chỉ còn tiếng của Trương Giai Tuệ, học sinh mới.
“Cô ơi, bạn ấy chỉ đường cho em nên mới tới muộn”
Đàm Tiểu Châu đầy cảm kích nhìn bạn học, cô gặp đúng ân nhân rồi!
“Vậy sao? Vậy không mau vào đi.
Còn Trương Giai Tuệ em ngồi cạnh bạn luôn, còn chỗ đó trống”
“Vâng ạ”
Đàm Tiểu Châu về chỗ ngồi, nhân lúc chủ nhiệm không để ý liền ném giấy sang bàn bên cạnh.
Trương Giai Tuệ nhìn cô rồi mở tờ giấy vo tròn với dòng chữ “Trương Giai Tuệ, cảm ơn cậu một nghìn lần.