Người đàn ông chưa từng đụng vào phụ nữ như Cao Đình Phong lại có ngày bị cô chiếm tiện nghi.
Từ trước đến giờ anh chỉ gặp phụ nữ muốn được anh chủ động, khác hoàn toàn với người này.
Cao Đình Phong mạnh bạo kéo người cô xuống đùi, kéo dài nụ hôn thật sâu đến ngạt thở.
Cô gái không mấy sức lực chống tay lên cơ ngực săn trắc của người đàn ông trước mặt.
Còn định chơi anh cơ đấy vậy mà bị chơi lại.
Cô đụng nhầm người rồi…
Cô gái ngồi trên đùi anh có thể cảm nhận dưới đũng quần phồng lên một vật thể lạ.
Cô ta đã thành công quyến rũ Cao Đình Phong!
Trong phòng VIP của quán bar.
Hơi thở dồn dập, tiếng cọ ma sát từ quần áo tạo ra từ hai con người đang quấn quýt nhau.
Quần áo dải khắp từ cửa vào.
Cao Đình Phong thô bạo ném cô xuống giường, vật cứng thô ráp cọ qua cọ lại bên ngoài làm cô thêm bao phần khó chịu.
“Anh chọc ngứa tôi đấy à?”
Cao Đình Phong như bị vả vào mặt, còn bị cô chê cơ đấy.
Đây là nỗi nhục à?
“Im lặng, không đừng trách tôi”
“Tôi sợ anh không đủ lớn…”
Còn chưa nói hết lời cô ta liền bị anh khóa môi bằng nụ hôn ướt át, khoang miệng chảy ra nước bọt trong suốt, sợi chỉ bạc cắt đứt nụ hôn cuồng nhiệt.
Cao Đình Phong không để cô kịp hô hấp lại đã hành động xuống dưới, cổ trắng nõn bị anh cắn đến đỏ tím không thương tiếc.
Bầu ngực trực tiếp bị anh xoa nắn, hôn m*t đến đủ hình thù.
“A…đừng chạm nữa…anh thích nó à…”
Cô ta còn trực tiếp hỏi mấy lời này, đúng là không biết xấu hổ!
“Im miệng, việc của cô chỉ có rên thôi”
Cao Đình Phong bá đạo tuyên ngôn rồi lôi vật cứng đâm mạnh vào bên trong làm cô ta kêu la thảm thiết.
“A…đau…đau quá…a…”
Trong này chật hẹp, se khít không đường tiến cũng chẳng thể lui.
“Thả lỏng”
Cao Đình Phong ra lệnh, hai tay giữ eo nhỏ, thúc vào sâu hơn.
Người phụ nữ siết chặt grap giường, máu đỏ một dòng chảy ra.
Người đàn ông như tìm thấy thứ để thỏa mãn, đâm vào rút ra không ngừng, đến gần sáng mới chịu buông tha…
Ánh nắng sớm mai chiếu sáng căn phòng đầy ám muội, người đàn ông nằm trên giường không một mảnh quần áo bị đánh thức.
Cao Đình Phong tỉnh giấc với vài đồng tiền trên bàn.
Con mẹ nó! Cô ta sỉ nhục anh đây sao?
———————————
“Đàm Tiểu Châu, em định bỏ cuộc à?”
Đúng là hình thức giết người mà, trời còn chưa sáng hẳn.
Phải chạy hàng chục km thế này nữa, cô chết mất thôi!
Chưa gì đã bị mọi người bỏ xa, Thẩm Mặc Kiêu chạy chậm lại, kiên nhẫn đợi cô nàng hồi sức.
“Em là rùa sao?”
Đàm Tiểu Châu hai tay chống đầu gối, thở hồng hộc, nói không ra hơi.
“Làm rùa cần chạy nữa không…”
Thật là không thể nói đạo lý mà! Nhưng chạy nữa cô xỉu ra đây mất.
Tại sao đi chơi lại khổ sở như vậy? Hình thức rèn luyện này quá sức với cô rồi…
“Thiếu soái, ngài có thể chiếu cố cho tôi không?”
Đàm Tiểu Châu mở miệng nịnh nọt, đúng là ngọt như đường!
“Chiếu cố? Em muốn hình thức nào?”
Hắn nhìn chằm chằm lên người cô.
Bắt gặp ánh nhìn chứa đầy gian tình mập mờ, không mấy ý tứ của hắn cô nàng hét toáng lên.
“Cầm thú!”
Có ngốc cũng nhận ra ý đồ của hắn.
Đàm Tiểu Châu như được cớ chạy một mạch.
Hắn đắc ý cười, dõi theo cô nàng.
Chịu chạy như vậy có phải tốt hơn không?
Con đường dài rộng uốn quanh bởi dốc núi cao.
Đêm qua còn vướng một trận mưa nên đường còn trơn.
Đàm Tiểu Châu còn nghiêm túc chuyện khi nãy nên cứ ngoái đầu nhìn đằng sau, cô cứ sợ bị đuổi theo.
“Á…”
Đàm Tiểu Châu không cẩn thận mà ngã xuống đường, quần áo bẩn hết cả.
Thẩm Mặc Kiêu vừa hay đuổi kịp đến, thấy cô nàng đang ôm vết thương, khó khăn đứng dậy.
“Còn đi được không?”
Hắn tiện tay lau vết bẩn trên gò má cô.
Đàm Tiểu Châu tránh sang một bên, không để anh lau tiếp.
“Để tôi tự lau…Vẫn còn đi được”
Cô nàng chếnh choáng từng bước không vững, suýt nữa thì ngã ra đường may có anh đằng sau đỡ lại.
Một vòng tay anh đủ ôm trọn cô gái nhỏ vào người.
Đàm Tiểu Châu ngoảnh đầu lại đã thấy người đàn ông cúi đủ thấp, mặt đối mặt với cô.
Hai người gần tới độ hơi thở hai bên có thể giao lưu, khoảng cách kéo ngắn lại chỉ còn vài xăng-ti.
Cô vừa nhận ra vấn đề, vội vàng đẩy hắn ra với một lực mạnh.
Vì không thể thăng bằng nên cô túm lấy áo hắn rồi cả hai cùng ngã xuống đường.
Thẩm Mặc Kiêu chống hai tay xuống đường nhìn cô gái dưới tấm thân.
“Em muốn kéo tôi chết chung đến thế cơ à?”
Đàm Tiểu Châu hầm hừ nói.
“Tôi không cố ý”
Hắn đưa tay kéo cô nàng đứng dậy.
“Còn nói là tự đi được?”
Thẩm Mặc Kiêu khuỵu gối xuống nhấc bổng cô trên lưng.
“Thả tôi xuống!”
Đàm Tiểu Châu ráo riết đòi xuống, cánh tay siết chặt cổ hắn muốn nghẹt thở.
“Em định giết tôi bằng cách này?”
Cô nàng bất quá đành nới lỏng tay.
Có chết hắn mới chịu buông, Đàm Tiểu Châu đành phải nghe lời, ở yên trên lưng hắn..