Thiếu Soái Lạnh Lùng Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời


Duật Hành bước rất nhanh về phòng mình, một cước đá mở cửa phòng, bước vào không quên dùng chân đống sầm cửa lại.
Anh đặt cô xuống giường, nhanh chóng dùng tay sé rách áo thung nhỏ bé và quần jean ngắn của cô.
Thân thể trắng noãn mê người hiện ra trước mặt anh, với bộ nội y màu đen viền ren, quần lót chữ T, làm hô hấp của anh nặng nề, tim đập loạn.
Cố Duật Hành không thể kiềm chế sự ham muốn cô nữa.
Anh khơm người để hai tay bên hong cô, đặt đè cô xuống giường.
Môi áp lên môi cô, hôn lên môi rồi từ từ rời xuống cổ.
"Giúp anh cở đồ."
Cô dùng tay cở từng nút áo sơ mi của anh, rồi tháo thắc lưng cho anh.
Trải qua một đêm triền miên, toàn thân cô điều đau nhứt.
Lần đầu tiên trong đời cô bị dầy dò đến như vậy.
Anh tham lam muốn cô hết lần nầy đến lần khác.
Duật Hành bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn đã được anh xả đầy nước ấm.

Anh lau mình cô nhẹ nhàn.
Dùng khăn long trắng anh bọc người cô lại, ôm cô đặt trên giường.
Anh biết đây không phải lần đầu tiên của cô nhưng vẫn rất đau.

Anh yêu thương ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên trán cô.
Cô cười vô cùng vui vẻ, áp sát mặt vào ngực anh ngủ một giấc tới 12 giờ trưa.
Khi cô tỉnh lại thì không thấy Duật Hành đâu.
Cô vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, rồi đến tủ quần áo chọn cho mình một cái đầm dài mầu trắng mặc vào bước xuống lầu.
Khi cô đi xuống lầu, thấy Duật Hành ngồi tại bàn ăn, uống Càe và đang đọc báo kinh tế.
Khi nhìn thấy Nhược Hy, cô mặc một cái đầm trắng, đơn giản giống một cô công chúa dịu dàng đáng yêu.
"Qua đây."
Cô bước tới ngồi lên dùi anh.
Anh đặt lên má cô một nụ hôn.
"Còn đau không?"
Anh dịu dàng hỏi cô.
Cách người hầu điều rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe được anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy.
Nhược Hy không trả lời, chỉ nhẹ nhành gặt đầu một cái.
Tay vương tới dĩa thức ăn trên bàn, bốc một miếng bỏ vào miệng.
"Ăn từ từ thôi côi chừng bị nghẹn."
Duật Hành lo lắng nói.
"Đối chết em luôn, từ hôm qua đến giờ chưa có gì vào bụng, vậy mà còn bị anh hành hạ suốt một đêm."
Cô bĩu môi nói.

Duật Hành cười ha hả.
Vòng một tay qua eo cô, tay còn lại dùng đũa gắp thức ăn cho cô.
Ngày hộm sau
Phim ca nhạc lại một lần nữa chinh thức khởi quay tại trụ sở của thành phố C.

Mới sáng sớm, tại biệt thự riêng của Cố gia, vừa bước xuống lầu, Nhược Hy đã mắng Duật Hành:
"Duật Hành, anh xem cổ của em này, nổi dấu hết rồi! Làm sao một lát em đi quay phim đây!"
Duật Hành biết ngay là sẽ bị cô mắng về vấn đề này, may là anh có chuẩn bị trước, anh nhanh chóng đưa cho cô kem che khuyết điểm rồi bảo:
"Hôm qua anh hỏi Tuyết Anh mới biết thứ này có thể che dấu ở cổ của em nên anh liền sai người mua nó về cho em!"
"Được rồi, nó mà không che được là em đánh anh đấy!"
Dứt lời, Nhược Hy nhanh chóng chạy lên phòng dùng thử, quả nhiên tất cả dấu ở trên cổ đều đã được che đi hết rồi.

Cô thở dài rồi bước xuống lầu ăn sáng với anh.

Ăn sáng xong, Duật Hành lái xe đưa cô đến trụ sở trước.


Không ngờ, Giai Ninh và Thiếu Đình đã đến trước rồi, nhìn thấy cô bước xuống xe của Duật Hành, cô ta liền đi đến chế giễu:
"Hôm nay Cố thiếu còn đích thân đưa chị đến đây à? Quả nhiên sức quyến rũ đàn ông của chị cũng cao tay ha!"
"Cô..."
Duật Hành định nói nhưng đã bị cô ngăn lại, Nhược Hy tiến lên phía trước, lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói:
"Hôm qua tôi hẹn Duật Hành sáng nay cùng đi ăn sáng, tiện đường thì cậu ấy đưa tôi đến đây! Sao, cô đi không được xe của Duật Hành nên ghen tỵ à?"
Thấy cô ta không nói được gì nữa, Nhược Hy cùng với anh bước vào trụ sở.

Giai Ninh không can tâm đã lên tiếng:
"Hóa ra Cố thiếu trong lời đồn là như thế à? Mắt nhìn người của anh cũng kém thật đó, chẳng ra chút nào cả!"
Nhược Hy đã chịu đựng hết nổi, quay lại nắm lấy áo cô ta, cô khẽ trừng mắt lên rồi nói:
"Lam Giai Ninh, cô đủ rồi đó! Nói về tôi thì được chứ đừng có lôi Duật Hành vào! Tôi mà còn nghe cô xúc phạm cậu ấy nữa, coi chừng tôi bẻ tay cô!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận