Thiếu Soái Lạnh Lùng Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời


Tống Yên không can tâm, cô ta nhanh chóng với tay lấy ly nước hất vào gương mặt cô nhưng anh nhanh trí chạy tới che chắn cho cô, nên cô ta đã vô tình hất ướt cả áo của anh, Duật Hành tức giận quay lại quát cô ta:
"Cô đủ rồi đó, Tống Yên!"
"Thì sao? Anh nói với mẹ em à, anh nghĩ em sợ chắc?"
Duật Hành định nói nhưng Nhược Hy đã chắn tay trước mặt anh, lắc đầu ám hiệu với anh rằng chuyện này cô giải quyết được.

Cô cười lạnh nhìn thẳng vào mắt của cô ta rồi nói:
"Tống tiểu thư chắc hẳn biết rất rõ về chồng của tôi nhỉ? Lại còn biết tôi phẫu thuật thẩm mỹ nữa, xin lỗi chứ cô sai rồi, gương mặt tôi từ trước đến giờ chưa từng động đến dao kéo, nói không phải là tôi tự đề cao bản thân, gương mặt của tôi 100% là xinh đẹp hơn cô!"
Tống Yên vẫn chưa buông bỏ suy nghĩ rằng cô không hề động đến dao kéo, cô ta tiến lên đằng trước bóp mạnh vào mũi rồi đến mặt cô khiến cô đau đớn, anh nhanh chóng đẩy cô ta té xuống đất, cặp mắt giương lên lạnh lùng nhìn cô ta:

"Tôi nói này, cô mà còn làm như thế nữa là tôi cho người đưa cô thẳng đến trụ sở để làm việc với cô nha!"
Nhược Hy lần này tức giận thật rồi, cô tiến lên phía trước, kê sát gương mặt cô để cho cô ta nhìn rõ, sau đó cô nở một nụ cười khinh bỉ rồi nói:
"Chạm vào mặt tôi rồi, chắc Tống tiểu thư tin là tôi không động đến dao kéo rồi chứ! Nhưng mà hình như mặt của Tống tiểu thư có gì đó không đúng nha!"
Tống Yên giật mình, nhanh chóng đưa tay lên sờ vào mặt cô ta rồi quay qua hỏi cô:
"Mặt tôi bình thường mà, không đúng chỗ nào?"
Nhược Hy đưa tay lên sờ vào mũi của Tống Yên rồi nói:
"Mũi của Tống tiểu thư bị lệch rồi!"
Tống Yên giật mình sờ lại mũi rồi chỉnh nó lại, Nhược Hy khoanh tay đứng nhìn, nhướng mày lên rồi lên tiếng:
"Vậy Tống tiểu thư đã từng phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Tống Yên xấu hổ, ôm mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhược Hy thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế thì thấy anh đã nhìn cô từ nãy giờ rồi, đồ ăn lúc này cũng đã được phục vụ đem lên, anh gọi khá là nhiều món khiến cô cũng ngạc nhiên:
"Anh gọi nhiều món như thế làm sao chúng ta ăn hết được!"
Duật Hành cầm đũa lên gắp cho cô miếng cá, anh khẽ cầm chén canh lên đưa cho cô rồi bảo:
Em ốm quá nên anh bồi bổ cho em, nếu ăn không hết thì chúng ta đem về cho Hạt Đậu ăn!"
"Hả? Hạt Đậu?"

Trong biệt thự, anh có nuôi một bé mèo có tên là Hạt Đậu nhưng vẫn chưa nói cho cô biết, Duật Hành mỉm cười rồi lấy điện thoại ra mở hình Hạt Đậu cho cô xem:
"Đây là Hạt Đậu của chúng ta! Nó đáng yêu giống như em vậy!"
Nhược Hy chăm chú nhìn ảnh Hạt Đậu mà không để ý đến lời nói của anh, biết mình bị bơ, anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
"Hạt Đậu đáng yêu giống như lão bà của anh vậy!"
Vành tai của Nhược Hy bắt đầu đỏ lên, ngước mặt lên nhìn anh thì khẽ vô tình chạm nhẹ vào môi anh khiến cô lại càng xấu hổ hơn, được cô vô tình hôn trúng, Duật Hành liếm môi rồi nhìn cô lưu manh nói:
"Vợ hôn anh nên anh lại thưởng cho em một cái hôn nữa nha!"
"Không! không cần đâu!"
Đang định chọc cô nữa, thì anh nhận được điện thoại của Cố phu nhân - mẹ của anh gọi đến, anh đưa tay lên ám hiệu cô đừng lên tiếng rồi bắt máy lên hỏi bà:
"Mẹ gọi con có chuyện gì sao?"
Cố phu nhân đầu dây bên kia đang nhâm nhi uống tách trà, bà khẽ đặt tách trà xuống rồi hỏi anh:
"Nghe nói con kết hôn rồi!"

Anh khó hiểu hỏi lại bà:
" Sao mẹ biết?"
" Có chuyện gì mà mẹ không biết được! Tống Yên nó mới gọi điện bảo mẹ là con với vợ con ức hiếp nó kìa!"
Duật Hành sờ trán, rồi ngước lên nhìn cô, sau đó lên tiếng bảo:
"Tụi con chỉ mới đăng kí kết hôn hôm nay thôi! Mà mẹ nói tụi con ức hiếp Tống Yên à, là cô ta gây chuyện trước nói là vợ con phẫu thuật thẩm mỹ nên tụi con mới tìm cách dạy dỗ cô ta!"
Cố phu nhân với Cố lão gia trước nay tưởng anh sẽ không lập gia đình, bà thấy anh quan tâm đến cô nên cũng yên tâm hẳn ra, bà lên tiếng bảo anh:
"Được rồi, không nói chuyện của Tống Yên nữa! Chiều nay con dẫn con dâu mẹ về biệt thự chính của Cố gia ra mắt đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận