Thiếu Soái Lạnh Lùng Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời


Bị anh trêu ghẹo, gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên vì bị anh nói trúng tim đen, cô khẽ cúi đầu xuống, nói nhỏ:
"Làm gì có! "
Nhược Hy chưa kịp nói hết câu, Duật Hành đã nhanh chóng nâng cằm của cô lên, môi anh tiến sát vào môi cô rồi hôn thật sâu vào môi cô, tay anh khẽ chạm vào gương mặt cô.

Duật Hành luyến tiếc dứt môi cô ra, nụ cười anh ngọt ngào nói với cô:
"Được rồi chứ, Hy Nhi, em có hài lòng với nụ hôn vừa rồi của anh không?"
Gương mặt của Nhược Hy đỏ càng đỏ hơn, cô lấy tay che mặt của mình lại rồi xấu hổ nói:
"Anh lại trêu chọc em rồi!"
Duật Hành nắm lấy tay cô, giọng nói của anh ôn nhu, nhìn cô nghiêm túc nói:
"Anh chỉ trêu chọc mỗi mình em mà thôi! Bởi vì em là vợ anh, là cô gái đáng yêu nhất mà anh từng gặp!"
Nhược Hy nghe những lời nói này của anh khiến cô rất vui, sau đó, cô giả vờ nói với anh:
" Hành bảo bối, trình độ thả thính của anh cao như thế này, không biết lúc du học anh đã từng tán tỉnh cô gái nào chưa?"

Bàn tay anh đưa tay khẽ nhéo vào má của cô, đầu anh khẽ cụng nhẹ vào đầu cô rồi nghiêm túc nói:
"Em đó, hỏi linh tinh không à? Tất nhiên là anh chưa từng thả thính ai ngoài em rồi! Hy Nhi, em là cô gái đầu tiên cũng như là mối tình đầu của anh mà anh muốn bảo vệ cô gái nhỏ này suốt đời này!"
Nụ cười của cô ngọt lại càng ngọt hơn, Nhược Hy đưa tay chạm nhẹ vào tóc của anh, sau đó ôm lấy cổ của anh, dịu dàng nói:
"Hành bảo bối, cảm ơn anh đã đến bên cạnh em! Tuy anh không phải là mối tình đầu của em nhưng lại là người mà em yêu nhất!"
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài, Ngụy Niên đang cầm một hộp thức ăn mà người giao hàng vừa đem đến.

Cậu đứng bên ngoài đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của anh và cô, không muốn nghe tiếp nữa nên cậu gõ cửa rồi lên tiếng:
"Anh hai, chị dâu! Thức ăn của hai người đến rồi!"
Duật Hành nhẹ nhàng buông cô ra, anh đi đến mở cửa nhận lấy phần thức ăn rồi hỏi Ngụy Niên:
"Bao nhiêu tiền để anh trả lại cho em?"
Ngụy Niên khẽ nghiêng người nhìn vào trong phòng, cậu ngước lên nhìn anh thành thật nói:

"Gần 1 vạn, nhưng mà anh không cần phải trả lại cho em đâu! Chút tiền nhỏ này có là gì đối với em đâu, mau mang đồ ăn vào cho chị dâu ăn đi, đừng để chị ấy đói!"
Duật Hành mỉm cười gật đầu với cậu rồi hỏi:
"Thời gian còn nhiều không? Để anh và Hy Nhi chuẩn bị nữa!"
Ngụy Niên nhìn đồng hồ trên tay thấy thời gian vẫn còn nhiều, cậu nhìn anh rồi nói:
"Còn hơn 1 tiếng rưỡi nữa.

Thời gian còn nhiều mà, hai người cứ từ từ mà dùng bữa sáng đi, em đi ra ngoài với A Thành!"
Ngụy Niên vừa dứt lời đã nhanh chóng rời đi.

Duật Hành thở dài, khẽ đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng đem thức ăn đến cho cô rồi bảo:
"Thức ăn đến rồi, chúng ta tranh thủ ăn sáng thôi!"
Nhược Hy gật đầu, chăm chú nhìn anh mở từng khay thức ăn ra cho cô, sau đó, anh đẩy những món mà cô thích lại cho cô, đôi mắt cô khẽ chớp chớp ngước lên nhìn anh rồi nói:
"Hành bảo bối, anh đút cho em ăn đi!"
Duật Hành đang định gắp thức ăn vào miệng mình, thấy cô chu môi lên muốn anh đút cho ăn, anh thở dài, cầm đũa nhẹ nhàng gắp món rau mà cô thích đút vào miệng cô, sau đó anh đưa đũa liếm nhẹ rồi cười gian nhìn cô hỏi:
"Anh đút ngon hơn hay là em tự ăn ngon hơn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận