Thiếu Soái Lạnh Lùng Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời


Nhược Hy đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của Duật Hành, cô ngước lên nhìn Bạch Đông khẽ lắc đầu, gương mặt cô bất chợt buồn hẳn đi:
"Lam gia vẫn chưa biết chị có thai, chị đợi đến thời gian thích hợp rồi mới nói cho họ nghe!"
Bạch Nguyên cảm thấy cô không nói cho Lam gia biết cũng là một điều đúng đắn bởi vì ông biết, Lam gia chỉ lợi dụng cô để cho Giai Ninh được lợi thôi vì cô là cháu gái của Bạch gia.

Bạch gia cũng là một trong những gia tộc lớn nhất thành phố C, gia tộc này đứng thứ 3, hơn hẳn Lam gia 6 hạng.

Bạch Nguyên nhìn cô rồi lên tiếng:
"Cậu hai thấy cháu không nói cho Lam gia biết cũng là một quyết định đúng đắn, từ lâu Bạch gia này cũng biết âm mưu của Lam gia rồi, nếu cháu nói ra e Lam Giai Ninh sẽ hại đứa bé trong bụng của cháu!"

Duật Hành cũng như thế, đều không muốn cô nói chuyện cô có thai cho Lam gia biết.

Cảm thấy bầu không khí đã khá hơn, Bạch Đông đã lên tiếng:
"Chị, hình như một tuần nữa chị sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn diễn viên xuất sắc nhất có phải không?"
Nhược Hy cần đũa lên gắp miếng cá chi vào miệng, nghe đến câu hỏi của Bạch Đông, cô gật đầu rồi trả lời:
"Đúng vậy, em cũng biết cuộc thi này à?"
Bạch Đông khẽ mở điện thoại ra, vào weibo bấm vào bảng xếp hạng tạm thời rồi giơ lên cho Nhược Hy và mọi người cùng xem:
"Đây nè, bây giờ số phiếu mà mọi người bình chọn cho chị là cao nhất, hiện chị đang dẫn đầu, hình như số phiếu của chị còn hơn Lam Giai Ninh gấp 2 lần, mà em còn nghe nói, người bỏ phiếu cho chị lần này chiếm số đông nhất là Cố thiếu đấy, chị có quen với Cố thiếu à!"
Duật Hành đang uống nước, nghe đến câu này của Bạch Đông khiến anh giật mình mà phun hết cả nước, Nhược Hy khẽ cười nhanh chóng đưa khăn giấy cho anh lau rồi bảo với Bạch Đông:
"Vậy là em không biết rồi, người ngồi bên cạnh chị chính là Cố thiếu mà em vừa nói!"
Bạch Đông trợn tròn mắt ra nhìn cô, sau đó quay sang hỏi mọi người:
"Hả? Chồng của chị ấy là Cố thiếu, sao mọi người đều không phản ửng gì hết vậy?"
Bạch Nguyên đưa tay xoa đầu của cậu ấy, sau đó ông giải thích:
"Có con ngốc nên mới không nhận ra cậu ấy là Cố thiếu, con không thấy cách hành xử và nói chuyện của anh rể con trông giống một cảnh sát sao?"
Nghe ông nói vậy, cậu ấy mới để ý cách hành xử của anh, Bạch Đông đưa tay lên gãi đầu, khẽ cúi đầu xuống rồi nói:
"Thất lễ rồi, em xin lỗi anh rể!"

"Không sao, tôi không trách cậu!"
Thấy mọi chuyện cũng đã tốt hơn, Nhật Đông lại một lần nữa nhanh nhẹn nói một điều không hay:
"Chị, hình như hôm nay anh Cửu Ngạn du học bên Nhật về rồi!"
Nhược Hy không nhớ ra Cửu Ngạn là aii liền nhanh chóng hỏi Bạch Đông:
"Cửu Ngạn là ai?"
Bạch Đông giống như quên mất sự tồn tại của anh, cậu ấy vô tư nói ra với cô:
"Chị không nhớ sao? Anh ấy là mối tình đầu của chị đó!"
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng hẳn, gương mặt của Duật Hành bắt đầu đen lại, anh đùng đùng bỏ đũa xuống, nở một nụ cười miễn cưỡng nhìn mọi người rồi nói:
"Cháu dùng bữa xong rồi, cháu xin phép đi dạo ngoài hoa viên!"
Duật Hành vừa dứt lời đã nhanh chóng đứng lên rời đi, Nhược Hy cảm thấy anh có gì không đúng, cô liền đứng lên xin phép mọi người:
"Cháu cũng ăn xong rồi, cháu cũng xin phép ra ngoài hoa viên đây ạ!"

Sau đó, Nhược Hy cũng đứng lên rời đi.

Mọi người đều nhìn về phía của Bạch Đông, cậu ấy cảm nhận được luồng sát khí, đành cười gượng nhìn mọi người rồi hỏi:
"Có phải cháu đã nói sai gì không?"
Bạch Nguyên mạnh tay gõ vào đầu của cậu ấy một cái thật mạnh, ông khẽ lắc đầu rồi bảo:
"Con trai, con sắp phá hạnh phúc gia đình của Nhược Hy rồi đấy! Con phải biết lựa đúng tình hình mà nói chứ, con nên nhớ, bây giờ, chị họ con đã có gia đình rồi, chuyện của Cửu Ngạn không nên nhắc trước mặt hai người chúng nó!"
"Dạ, con hiểu rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận