Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi


CHƯƠNG 12: ÁN TỬ NHA HOÀN NGÔN GIA ĐẦU TỈNH 1


Dịch giả: Luna Wong – án người làm của Ngôn gia nhảy giếng


Ngôn Khanh buông sách xuống, rất nghiêm túc hồi đáp: “Đầu mối hiện nay nắm giữ quá ít, ngay cả từng nhà lục soát, cũng chưa chắc có thể tìm ra hung thủ.”


Cô biết Thời Đình bảy ra trận thế lớn như vậy, là vì tìm kiếm người hiềm nghi có tay phải bị thương, nhưng nếu hung thủ núp ở trong binh ngũ, hoặc là cơ quan quan trọng khác, quyền hạn của quân cảnh ti vẫn là không cách nào bằng được, cô tin tưởng Thời Đình cũng biết rõ điểm này.


Để cho cô cảm thấy hơi vui mừng, cuối cùng Thời Đình vẫn thải nạp phân tích phán đoán suy luận của cô, hơn nữa làm việc mạnh mẽ vang dội, mặc kệ có thể tìm được hung thủ hay không, phong cách hành sự của người này cũng để cô sinh lòng kính phục.


“Kỳ quái, trước đây tiểu thư tránh loại sự tình này còn không kịp.” Tĩnh Tri thả bình hoa lại chỗ cũ, “Tiểu thư, sao đột nhiên cô cảm thấy hứng thú với loại chuyện phá án này thế?”



“Đại khái là buồn chán đi.” Ngôn Khanh tiếp tục nghiên cứu quyển thư tịch rất nặng này, rất nhanh thì toàn tâm nhập vào.


Đối với chuyển biến của Ngôn Khanh, Tĩnh Tri và Mộ Dung đều là bách tư bất đắc kỳ giải, nhưng tiểu thư vẫn là tiểu thư kia, cũng không có biến thành một người khác, nếu cứ phải tìm một nguyên nhân, đại khái chính là người đi qua quỷ môn quan một vòng, trở về đến tính tình cũng thay đổi đi.


Sáng sớm ngày kế, Mộ Dung cầm báo ngày hôm đó đến, Ngôn Khanh lật lật, không có tìm được tin tức cô mong muốn.


Xem ra, vụ án Trần thị diệt môn này cũng không phải là một sớm một chiều có thể cáo phá, hơn nữa cô dám khẳng định, Thời Đình bên kia còn có nhiều chi tiết án tình hơn cô không biết, chỉ là lấy cái thân phận hiện nay, không có quyền lợi và tư cách đề cập.


“Tiểu thư, người của quân cảnh ti đến.” Ngôn Khanh cừa xếp tờ báo lại, Tĩnh Tri liền vội vội vàng vàng chạy vào, “Nghe nói là trong phủ có người chết.”


Mộ Dung đẩy Ngôn Khanh đi tới đông viện của Ngôn gia, ở đây ngoại trừ phu phụ Ngôn lão gia, còn có cả nhà của trưởng tử Ngôn Khải, cùng với Ngôn Thăng và Ngôn Vĩnh chưa kết hôn, Ngôn Thăng và Ngôn Vĩnh mỗi người ở một gian nhĩ phòng, Ngôn Khải độc hưởng một tòa viện tử tam tiến.


Địa điểm xảy ra chuyện ở dãy nhà sau của gian viện tử tam tiến này, dãy nhà sau ở nơi sau cùng của kiến trúc, là một loạt phòng gạch ngói chỉnh tề, bình thường dùng để chất đống tạp vật và dàn xếp hạ nhân.


Con đường đi thông dãy nhà sau, đã bị người của quân cảnh ti cần dây cảnh giới mày vàng kéo lại, cách dây cảnh giới, một đám hạ nhân xem náo nhiệt vây bắt bên ngoài, đang nghị luận ầm ỉ.


Nhìn thấy Ngôn Khanh, mọi người cũng đều thức thời tránh ra một con đường, tuy nói Ngôn gia lục tiểu thư không có lực chấn nhiếp và cảm giác tồn tại gì, nhưng chuyện Ngôn lão gia xem cô như hòn ngọc quý trên tay, mọi người đều biết, tự nhiên cũng không ai sẽ ngu đến nổi đi đắc tội vị thiên kim tiểu thư có vẻ bệnh này.


“Nơi xảy ra chuyện chính là cái giếng kia.” Chung quanh có người nói: “Một nha nha hoàn nhảy giếng tự sát.”


Bookwaves.com.vn


“Chính là Thúy Nùng đi, ngày thường còn cực tuấn tú.”


Khi nói chuyện, người mặc đồng phục cảnh ti bên trong đã vớt thi thể trong giếng lên, tứ chi mở ra đặt nằm trên mặt đất.


Nếu như nói người chết là nha hoàn, trên người cô ta mặc lại tốt hơn nha hoàn một chút, nha hoàn mặc thanh bố y, mà cô ta mặc một bộ y phục vải bông caro, tuy rằng bị nước thấm ướt, vẫn có thể nhận ra chất liệu đó ở tầm trung.


Tóc ướt dầm dề phủ lên mặt của cô ta, thấy không rõ ngũ quan tướng mạo, nhưng vóc người thập phần tinh tế.


“Thật là Thúy Nùng.” Có người quen biết Thúy Nùng không khỏi la thất thanh, “Ngày hôm qua còn thật tốt, sao trong lúc bất chợt đã luẩn quẩn trong lòng nhảy giếng thế.”


Tĩnh Tri là hạ nhân thông, nghe vậy liền nói nhỏ: “Thúy Nùng là nha hoàn trong viện của đại thiếu gia, bình thường rất được đại thiếu gia thích.”


Sau khi thi thể được vớt đi lên, một cảnh ti dáng dấp đẹp trai đang thấp giọng nói chuyện với một thanh niên mặc áo khoác dài màu trắng bên trong là cảnh phục.



Loại án này, Thời Đình tự nhiên sẽ không đích thân trình diện, bất quá nhìn cảnh hàm của cảnh ti đẹp trai kia, cũng không phải cảnh ti thông thường.


Vị mặc áo khoác dài trắng này chắc là pháp y, nhìn tướng mạo bất quá chừng hai mươi tuổi, còn rất trẻ.


Chỉ thấy hắn ngồi xổm bên cạnh thi thể, từ đầu đến chân tỉ mỉ kiểm tra thực hư một lần, rất nhanh thì có kết luận: “Bộ mặt người chết xanh tím, nhãn cầu xuất huyết, triệu chứng hít thở không thông rõ ràng, tứ chi không trình độ trầy da khác nhau, do lúc rơi xuống giếng ma sát với vách giếng mà thành, khoang miệng không có ngoại thương rõ ràng, sơ bộ hoài nghi là nhảy giếng tự sát đưa đến nịch vong(chết chìm).”


Nghe vậy, mắt phượng của Ngôn Khanh híp một cái.


Không, không phải tự sát, là bị giết.


Luna: không hiểu sao hôm nay tâm trạng phơi phới, nên quyết định lại bão một chương



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận