CHƯƠNG 2: XUYÊN VIỆT Ở TRONG QUAN TÀI
Dịch giả: Luna Wong – bộ này chưa dự định up đâu, vì lễ nên mới nhá hàng cho mọi người biết là có thôi. Phải chờ xong một bộ nào trong mấy bộ đang up thì mới bắt đầu chuyên tâm bộ này được
Tin tức lục tiểu thư Ngôn gia chết mà phục sinh rất nhanh truyền khắp trăm dặm Thuận thành.
Đều nói lục tiểu thư Ngôn gia này trượt chân lọt vào trong hồ chết đuối, thi thể để cả ngày ở trong quan tài.
Chỉ là nắp quan tài còn chưa đậy, người lại đột nhiên ngồi thẳng, một ngụm nước trong bụng nhổ ra, dĩ nhiên sống lại kỳ tích thế đó.
Tiểu nha hoàn túc trực bên linh cữu đêm đó, sợ đến làm rơi hỏng hết tế phẩm, người đến bây giờ còn mơ mơ màng màng.
Bất quá, rất nhanh thì có người biết chuyện tiết lộ, lục tiểu thư Ngôn gia chỉ là bị một ngụm nước hồ nghẹn ở trong cổ họng, tạm thời bế khí, nước vừa phun ra, người cũng liền sống lại.
Người biết chuyện nói đến chuẩn xác, như tận mắt nhìn thấy vậy.
Bất quá, cũng chỉ có Ngôn Khanh tự mình biết, trên đời này nào có kỳ tích chết mà phục sinh gì, một khi đường hô hấp bị bế tắc, đình chỉ từ hô hấp đến đình chỉ tâm bác, chỉ cần chừng mười phút đồng hồ, cổ thân thể này từ rơi xuống nước tắt thở, đã nằm ở trong quan tài một ngày, đã sớm chết thấu thấu.
Cô không phải lục tiểu thư Ngôn gia Ngôn Khanh, cô chỉ là pháp y Ngôn Khanh từ cái thế giới kia trùng hợp xuyên qua mà đến thôi.
“Tiểu thư, lão gia lại để cho người đưa nhiều bổ phẩm như vậy, dù là ăn mỗi ngày, cũng phải ăn mấy năm mới có thể ăn hết.” Nói chuyện là nha hoàn thiếp thân của cô Tĩnh Tri, tiểu nha đầu có vóc dáng thấp thấp, ngày thường trắng noản, một đôi mắt luôn luôn sáng trông suốt.
Ngôn Khanh cũng không phải không có ký ức, từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ, đã qua hai ngày, lúc cô lẳng lặng nằm, cũng lật lại ký ức của cổ thân thể này từ đầu tới đuôi một lần.
Ở đây không phải cổ đại, cũng không phải hiện đại, mà là thời đại tương tự với dân quốc kia của cô, chỉ bất quá, nó gọi là Tân quốc.
Bây giờ là Tân quốc năm 203, thiên hạ chia bốn phần.
Nam địa, bắc địa, tây nam, đông nam phân biệt bị quân phiệt các nơi quản thúc, Thuận thành chỗ cô ở là trung tâm chính trị và kinh tế của quân phiệt bắc hệ, đại soái của quân phiệt bắc hệ họ Thời, cũng chính là Thời gia đại danh đỉnh đỉnh.
Không cứ không trùng hợp chính là, cổ thân thể cô xuyên qua cũng tên là Ngôn Khanh, hơn nữa có dung mạo giống với bản thân nàng.
“Đây là tổ yến trong phòng tứ di thái đưa tới, đây là bánh tô nhị di thái đưa tới, ngay cả phu nhân đều tặng hai hộp tuyết cáp. . . .”
Tĩnh Tri là một cái máy hát, một mực lải nhải ở chỗ đó.
Nghe được hai chữ tuyết cáp, Ngôn Khanh nhịn không được hiếu kỳ, mọi người đều biết tuyết cáp là thuốc bổ, nhưng không biết tuyết cáp này chỉ là ống dẫn trứng của ếch rừng, não có khác người thường, đại khái cũng là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ.
Thấy nàng có hứng thú, Tĩnh Tri liền cầm một hộp đến trong tay nàng.
Bookwaves.com.vn
Ngôn Khanh biết, đồ bổ các phòng đưa tới, cũng không phải là thực sự quan tâm sống chết của cô, phần mặt mũi này bất quá là hướng về phía Ngôn lão gia.
A nương của cô Ôn Vãn là tam di thái của Ngôn lão gia, cũng là nữ nhân duy nhất Ngôn lão gia từng yêu, chỉ bất quá hồng nhan bạc mệnh, lúc cô còn trong tã lót liền thắt cổ tự sát.
Ngôn lão gia đau vì mất đi người mình yêu, liền chuyển dời hết tất cả quan ái cùng hổ thẹn đến trên người của cô.
Cho nên, lục tiểu thư Ngôn gia dù cho chỉ là thứ nữ di thái thái sở sinh, đãi ngộ ở Ngôn gia cũng xa xa cao hơn các vị tiểu thư đích xuất.
Chỉ bất quá, có người cưng chìu ngươi, dĩ nhiên là có người đố kị ngươi, tỷ như vị ngũ tiểu thư đích xuất Ngôn Cầm đến cửa cũng không gõ, đã từng bước tiến vào này.
“U, giả bộ chết một lần thì đã được nhiều thứ tốt như vậy.” Ngôn Cầm mặc váy lụa mỏng màu vàng gạo quá đầu gối, tóc để mái uốn thành từng cái vòng tròn, tướng mạo có năm sáu phần giống như mẫu thân cô Ngôn phu nhân, một đôi mắt hạnh phá lệ câu người.
Một mắt cố đã nhìn trúng tuyết cáp trong tay Ngôn Khanh, chộp tới đoạt lấy, “Thứ tốt của a nương tao, mày cũng xứng?”
Tĩnh Tri nhìn không được, vừa muốn mở miệng, một mắt của Ngôn Cầm trừng qua, cái nhìn này lập tức để cô sợ đến lui về phía sau vài bước.
Ngôn Cầm lại lấy đi sáu bảy thứ tốt, để nha hoàn bên người ôm vào trong ngực, quan sát một vòng không còn vật nào cảm thấy hứng thú nữa, lúc này mới mất mãn rời đi.
“Ngũ tiểu thư thực sự quá đáng, đây có gì khác với thổ phỉ đâu, thật nên nói với lão gia.” Tĩnh Tri dọn dẹp bình hoa bị ngã, tức giận đến mặt nhỏ đỏ lên, bất quá nói như vậy cũng chỉ có thể oán giận vài câu, cô lại không làm chủ được.
Mặc kệ ngũ tiểu thư quá đáng thế nào, tiểu thư nhà mình đều là nọa nhu nhược yếu, mặc cho người khi dễ, cho tới bây giờ cũng không dám phản bác nửa câu, càng chưa nói tới chuyện đi chỗ lão gia cáo trạng.
Bất quá, cái này cũng trách không được lục tiểu thư, ai bảo thuở nhỏ cô đã tang mẫu, lại là một. . .
(Luna: Tuyết cáp là nghêu tuyết hen)