Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi


CHƯƠNG 4: NHẸ NHÀNG LẬT LẠI MỘT PHẦN


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là ngày đặc biệt nên tất cả truyện ta dịch đều thêm 1 chương hen


Nghe được hai chữ tuyết cáp, đầu lông mày của Ngôn lão gia chặt vài phần: “Chẳng lẽ là tuyết cáp không tươi mới?”


Tĩnh Tri trả lời: “Là đại phu nhân để người đưa qua, nhìn màu sắc không giống không tươi mới, đại khái là thân thể của tiểu thư yếu đuối, nên dị ứng. . . .”



Bên này còn nói chưa hết, Ngôn Cầm đã từ trên ghế nhảy dựng lên, dùng thìa mạ vàng trong tay chỉ vào Tĩnh Tri mắng: “Mày bớt nói bậy, tuyết cáp a nương đưa đi sớm bị tao lấy đi rồi, không biết ả ăn bậy cái gì, hiện tại muốn đổ lên đầu của a nương tao.”


Tiếng nói Ngôn Cầm vừa ra, tất cả mọi người trên bàn vuông ngây ngẩn cả người, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó đó là bừng tỉnh, ánh mắt đều chuyển hướng Ngôn lão gia, như có điều suy nghĩ.


Sắc mặt của Ngôn lão gia ở trong tầm mắt của mọi người đã từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, lập tức mạnh vỗ bàn một cái, chấn đến dụng cụ bàn ăn phía trên vang lên ầm một tiếng.


“Tốt, tốt, sớm nghe nói con thích đoạt đồ của lục muội con, cha còn không tin, hôm nay con trái lại tự thừa nhận. Vốn có thân thể của tiểu lục đã yếu, hiện tại lại gặp bệnh nặng mới khỏi, mà con ngay cả đồ bổ tặng cho tiểu lục cũng không buông tha, làm tỷ tỷ hiêu trương bạt hỗ đến tận đây, còn mặt mũi nào làm nữ nhi của Ngôn gia chúng ta.”


Ngày thường Ngôn lão gia tuấn lãng, cực hiếm động khí, nhưng lúc giận dữ xung quan, trong ánh mắt đều mang hỏa diễm, lúc này sợ đến Ngôn Cầm hoa dung thất sắc, nào còn dám phản bác nửa phần cho mình nữa chứ, rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đi về phía Ngôn phu nhân xin giúp đỡ.


Bookwaves.com.vn
Ngôn phu nhân yêu nữ sốt ruột, vừa muốn mở miệng biện hộ, lại nghe được âm thanh ném ly của Ngôn lão gia truyền đến, “Hiện tại cút đi từ đường cho cha, không quỳ đến hừng đông không cho phép đi ra, nếu có người cầu tình, thì đi quy cùng con luôn.”


Một câu nói, cứng rắn chận hết lời ra đến khóe miệng của các vị di thái thái trở về, các di thái thái vốn hướng về phía mặt mũi của đại phu nhân muốn khéo đưa đẩy vài câu, bất quá thấy Ngôn lão gia thực sự động khí, lại có ai nguyện ý tiếp xúc cái rủi ro này chứ, từng người một vội vàng tự bảo vệ mình còn không kịp.


Ngay khi Ngôn Cầm khóc sướt mướt, quản gia Ngôn phủ Tống Thành vội vả đi tới, thấy Ngôn lão gia đầy mặt tức giận, biết là xảy ra chuyện, bất quá cũng phải kiên trì báo bẩm: “Lão gia, Thời ti trưởng tới rồi.”



Sắc mặt của Ngôn lão gia dần dần hòa hoãn vài phần, tức giận cũng bớt đi không ít, hiện tại có khách quý đến, tự nhiên là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện lớn hơn nữa cũng phải chờ khách nhân đi rồi lại nói.


Lúc Ngôn lão gia rời đi đặc biệt phân phó trù phòng, muốn giữ lại lô ngư tươi mới kia, chờ thân thể của lục tiểu thư có điều khởi sắc, liền chưng đưa qua cho cô.


Một lô ngư tươi mới ở thời tiết này cũng phải bán hơn mười đồng tiền, cũng đủ nhà người thường ăn dùng một tháng.


Tĩnh Tri trở lại trong viện, nói nguyên thoại của lão gia cho Ngôn Khanh nghe, nói xong bản thân lại cười nửa ngày, cho tới bây giờ đều là ngũ tiểu thư khi dễ tiểu thư nhà mình, lần này, ngũ tiểu thư trực tiếp bị phạt quỳ từ đường, ngũ tiểu thư kia tế bì nộn nhục, quỳ cả đêm còn không phải quỳ cho sưng đầu gối sao.


Tĩnh Tri chỉ lo cao hứng, vẫn là đầu óc của Mộ Dung xoay chuyển nhanh, tỉ mỉ đẽo gọt, cũng cảm thấy không thích hợp, vì vậy buông công việc trong tay, gương mặt tiến tới: “Tiểu thư, cô đã sớm đoán được ngũ tiểu thư sẽ tự lòi đuôi, cho nên mới. . .”



Không thôi thân thể của tiểu thư thật tốt, tại sao phải để Tĩnh Tri đi nói mình đau bụng, còn cố ý giải thích là bởi vì ăn tuyết cáp chứ, rõ ràng tiểu thư không có ăn tuyết cáp a, chỉ uống chút ít chè mè đen mà thôi.


Ngôn Khanh đọc sách mệt mỏi, đặt《 Trung Dược Điển Tịch 》qua một bên, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ là hướng về phía Mộ Dung cười cười: “Đẩy tôi đi trong viện hóng gió một chút, thuận tiện mang chút thức ăn cho cá, mấy con cẩm lý kia đại khái là đói bụng lắm rồi.”


Trước kia Ngôn Khanh bị khi dễ bị cô lập, ngoại trừ hai nha hoàn trung tâm bên người, duy nhất có thể làm bạn chính là vậy mấy con cẩm lý kia.


Mộ Dung lấy thức ăn cho cá, trong lòng không khỏi nói thầm, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Ngôn Khanh có gì không đúng, người vẫn là người kia, nhưng để người cảm thấy chính là thay đổi rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận