CHƯƠNG 6: THỜI TI TRƯỞNG ĐẠI DANH ĐỈNH ĐỈNH
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là một ngày vui của nhà tôi, nên tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay mỗi chuyện tôi dịch sẽ up một chương, và liên tục trong vòng 3 ngày. Chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ tại Bookwaves
Ngôn Khanh vừa muốn thu hồi đường nhìn, chợt nghe bủm một tiếng, như có vật gì tiến vào trong nước, kích lên một thanh âm thật lớn.
Tìm thanh âm nhìn lại, chỉ thấy hai nha hoàn đang luống cuống tay chân từ trong nước nâng một người lên, người nọ ở bên hồ một cước đạp hụt, tóc rối loạn, quần áo cũng ướt, bởi vì kinh sợ còn vẫn kêu khóc không ngừng.
Mà người ngã vào trong nước không phải người khác, chính là ngũ tiểu thư Ngôn Cầm nên bị phạt quỳ ở trong từ đường.
Ngũ tiểu thư vốn có vẫn trốn ở dưới cây liễu bên bờ nhìn lén Thời ti trưởng, kết quả bởi vì quá kích động, dưới chân vô ý đạp hụt, liền có tràng diện chật vật này.
Nữ nhi nhà mình mất mặt trước mặt khách nhân, sắc mặt của Ngôn lão gia nhất thời một mảnh xanh méc, đại khái là nói vài câu xin lỗi với thanh niên bên người, hai người liền từ đầu cầu thẳng đến khố phòng phía sau, chỉ để lại một mình Ngôn Cầm cả người ướt đẫm giơ chân.
Tĩnh Tri bên người Ngôn Khanh đã cười ngây dại, ngay cả Mộ Dung bất cẩu ngôn tiếu đều giương khóe miệng lên, nỗ lực nín cười.
“Tiểu thư cô có chỗ không biết, ngũ tiểu thư nhất kiến chung tình với Thời ti trưởng, mỗi lần Thời ti trưởng đến lấy thuốc cho mẫu thân hắn, cô ta đều phải trốn nhìn lén.” Bát quái tiểu năng thủ Tĩnh Tri lại đang tri vô bất ngôn, “Có người nói ngũ tiểu thư còn từng năn nỉ đại phu nhân đi nhà Thời cầu hôn cho nàng, kết quả bị lão gia hung hăng mắng một trận, từ cổ chí kim, nào có đạo lý nữ tử đi nhà nam tử gia cầu hôn chứ.”
Ngôn Khanh cười cười, nắm một nắm lương thực cho cá ném vào trong nước, tướng mạo của Thời ti trưởng này nếu đặt ở thời đại kia của cô, cũng đủ nháy mắt giết một đám nam minh tinh, cũng trách không được Ngôn Cầm sẽ thần hồn điên đảo vì anh ta.
Vừa nãy lúc anh ta đứng ở trên cầu, cô lại không nhịn được nghĩ đến một câu nói: Đả mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.
Sắc trời hơi muộn, Ngôn Khanh và hai nha hoàn thu đồ chuẩn bị trở về viện tử, Tĩnh Tri còn đang hoa si vị Thời ti trưởng trẻ tuổi kia, nói anh ta niên thiểu hữu vi thế nào, lại thông minh tuyệt đỉnh làm sao, nhìn ra được, danh tiếng của vị Thời ti trưởng này ở dân gian cũng không tệ lắm, không chỉ là bởi vì xuất chúng tướng mạo của anh ta.
“Ngươi nghe nói gì chưa, trạch tử đối diện lại bắt đầu nháo quỷ.”
“Nơi đó nháo qỉu cũng không phải một ngày hai ngày, có người nói mỗi ngày mười hai giờ nửa đêm đều có thể nghe được tiếng gõ cửa và tiếng khóc, cực dọa người.”
“Bất quá cũng thực sự thảm, người nhiều như vậy trong một đêm… .” Hai tiểu nha hoàn thanh y từ cách đó không xa đi tới, đại khái quá chuyên chú, thẳng đến đến gần mới phát hiện Ngôn Khanh giữa đường, tiểu nha hoàn sợ đến lập tức hành qua lễ, đồng loạt hô tiếng lục tiểu thư.
Bookwaves.com.vn
Những tiểu nha hoàn này cũng là bắt nạt kẻ yếu, biết lục tiểu thư là người tính tình nhát gan hèn yếu, dù là thực sự đắc tội cũng không sẽ thế nào, thi lễ hư hư không có bao nhiêu thành ý.
Ngôn Khanh hiển nhiên không muốn tính toán với hai hạ nhân, Cô là người đã chết qua một lần, sống lại một đời, chỉ muốn bình bình đạm đạm, chỉ cần người bên ngoài không tranh với cô, cô cũng lười để ý tới những thứ hỗn loạn này, bất quá, nếu người bên ngoài lấn đến cùng, tự nhiên cô sẽ không ngồi chờ chết.
Sau khi hai tiểu nha hoàn rời đi, Mộ Dung đẩy cô đi qua nguyệt đông môn trước mặt, qua cổng vòm này chính là viện tử của Ngôn Khanh, so với viện tử của các tiểu thư, viện tử của cô đặc biệt lớn hơn một chút, thậm chí còn có một cái hồ núi giả.
“Tĩnh Tri, mới vừa nói chuyện ma quái bọn họ nói, là địa phương nào?” Ngôn Khanh lưu tâm đối thoại của hai nha hoàn.
Lúc này thái độ của Tĩnh Tri cũng không tích cực như vậy, thậm chí có chút lắp bắp, vẫn là Mộ Dung mở miệng nói: “Bọn họ nói là Trần phủ đối diện xéo, lão gia Trần phủ là môi giới nổi danh vùng Thuận thành, trong nhà có chút tiền tài, khi rảnh rỗi có lui tới với lão gia nhà chúng ta. Nửa tháng trước vào ban đêm một ngày, có người nghe được trong Trần phủ truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bất quá thanh âm kia rất nhanh thì biến mất không thấy, mọi người cũng không coi ra gì. Ngày thứ hai, sáng sớm hàng xóm phát hiện có máu từ trong cửa chính của Trần phủ chảy ra, vẫn chảy rất xa, vì vậy báo quân cảnh ti.”
“Sau đó thì sao, người của quân cảnh ti nói như thế nào?” Ngón tay đặt ở trên đầu gối của Ngôn Khanh nhẹ nhàng gõ một cái, đây là một thói quen nhỏ của cô, mỗi khi gặp phải chuyện cảm thấy hứng thú, sẽ có động tác theo bản năng này.
(Luna: Nếu bạn nào cũng đu từ manhua qua đây thì đọc tới chương này cũng thay khác manhua rồi ha. Không biết còn chỗ nào khác nữa không nên tôi kiến nghị mọi người đừng bỏ qua bất kỳ chương nào nhé. Đôi lúc chỉ là bỏ qua vài chi tiết nhỏ chả ảnh hưởng đến kết quả thôi thì sau này cũng ảnh hưởng đến cách nhìn nhận vấn đề trong truyện của mọi người)