Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường


Tô Tịch Nhan hoảng đến bức bách:
"Không có, em thật sự không có mà, nãi nãi đến cùng em mỗi ngày ở bên nhau, em thực sự quên ngày kinh nguyệt của chính mình từ lúc nào mà không có tới,nên,nên......"
Lục Sính nhìn cô ha một tiếng:
"Tốt nhất là nên giống như em giải thích như vậy, nếu là bị anh phát hiện mặt khác của sự tình, em xem anh như thế nào thu thập em!"
Nghe xong hắn nói, Tô Tịch Nhan trong lòng cũng sinh khí.

Lục Sính đẩy mạnh cửa mà đi ra ngoài.

Nhìn tờ giấy báo cáo các hoạt động mà cấp dưới giám thị cô, Lục Sính xem qua báo cáo rồi híp híp mắt.

Mặt chữ viết Tô Tịch Nhan đích xác là thành thành thật thật, cũng không làm có trò, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy không quá thích hợp.

Nhớ lại mụ nội nó những lời ban nãy cô bày tỏ với mình, hắn nhíu mày một cái.

Giống như thật minh bạch cô nơi nào khác thường.

Lục Sính thở dài: "Nha đầu này!!"

Khó được chủ động một hồi, không ngờ lại nháo ra mạng người.

Khi hắn trở về, Tô Tịch Nhan đã ngủ rồi, lông mày nhíu chặt lại.

Ngủ không yên ổn, Lục Sính dịu dàng vỗ vỗ cô: "Ngủ đi, anh ở đây bồi em!"
Tô Tịch Nhan mơ một giấc mộng, trong mộng cô bị Lục Sính đuổi giết!
Đột nhiên mở bừng mắt, một đầu đầy mồ hôi lạnh.

Lục Sính đang xem sách, Tô Tịch Nhan bò đến: "Lục Sính, anh sẽ không giết em đúng hay không?"
"Em đem anh chọc nóng nảy đi, em nói anh có thể hay không giết chết em?"
Tô Tịch Nhan nuốt nước miếng, thật cẩn thận tiến đến trước mặt hắn.

"Em sẽ ngoan, anh đừng giết em có được không?"
Lục Sính buông quyển sách trên tay, một bàn tay sờ sờ đỉnh đầu cô.

"Hảo!"
Tô Tịch Nhan vẫn là có chút không yên tâm, lôi kéo cánh tay hắn lắc lư:
"Vậy thì anh thề đi?"
Lục Sính cười, Tô Tịch Nhan vừa thấy bị dọa cho nhảy dựng.

"Hừ, xem như em chưa nói gì."
Lục Sính sắc mặt khôi phục lại như thường: "Lăn trở về nằm đi, đừng để anh cho mặt mũi lại không cần."
Tô Tịch Nhan bĩu môi bò trở về, Lục Sính nhìn tiểu bộ dáng của cô thật muốn cười.

Còn bắt phát lời thề để hắn rơi vào thế hạ phong?
Tưởng bở, lúc này đây hắn sẽ không dễ dàng bị cô lừa đâu.

Tính kế rơi vào khoảng không, cô nằm trở về nhưng trong lòng đều là không cam lòng.

Nghiêng đầu nhìn Lục Sính một cái, trong lòng càng buồn bực, tức giận nhắm hai mắt lại.

Lục Sính cong cong khóe miệng, nhặt sách lên tiếp tục xem.


Đến khuya Lục Sính mới ngủ, Tô Tịch Nhan là ngủ không được, trừng mắt mà nghĩ cách.

Cảm thấy chính mình không may mắn, mới vừa hoài thượng hài tử liền rớt, cũng không biết lần sau là khi nào mới có thể hoài thượng, hài tử không được sinh ra chính mình liền không thể chấp chưởng Tô gia..

Càng nghĩ những việc này tâm càng loạn, Tô Tịch Nhan cảm thấy chính mình đợi không được đến lúc sinh hài tử ra, sợ là Lục Sính đã đem Tô gia đào rỗng mất rồi.

Lật người lại, cô suy nghĩ, chính mình muốn như thế nào mới có thể đem tài sản Tô gia từ trong tay Lục Sính lấy về tới.

Mơ màng hồ đồ đến hừng đông, Lục Sính rời giường làm cô bừng tỉnh.

Cô xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, chậm rãi thất thần xuống đất giúp Lục Sính lấy quần áo mặc hảo.

Lục Sính nhìn cô biểu hiện, trong lòng thực hưởng thụ, sắc mặt lại xú xú(chứ a mà vui là có chuyện rồi!!!!!).

"Biểu hiện thực không tồi."
Tô Tịch Nhan cười cười: "Em về sau sẽ thực ngoan."
Lục Sính hy vọng là như thế, ăn mặc chỉnh tề rồi đi rửa mặt.

Tô Tịch Nhan liền cùng cái tiểu nha hoàn giống hệt nhau hầu hạ hắn trong ngoài trái phải, àm cho Lục Sính cái này biệt nữu
Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo.


Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.

Tiễn Lục Sính đi, cô mang vẻ mặt tiểu đắc ý bò lên trên giường.

Mấy tuần liền, Tô Tịch Nhan đều là biểu hiện như vậy, Lục Sính liền thấy những cái khác thường này tất có yêu(cô chuẩn bị giở trò).

Ra cuối tháng buổi tối ngày thứ ba, Tô Tịch Nhan liền biểu hiện thực nhiệt tình.

Vừa hôn hôn vừa sờ nắn, lẩm bẩm cùng hắn thương lượng việc quản lý sinh ý của Tô gia.

Lục Sính liền nói mà, nha đầu này như thế nào sẽ đổi tính, thật đúng là để cho hắn đoán trúng.

"Có thể thì thực có thể, bất quá không phải hiện tại."
Đem cô thả đi ra bảo đảm sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, Lục Sính trong lòng rất rõ ràng.

Tô Tịch Nhan trừ một cái mỉm cười cứng đờ, ghé vào trên người hắn: "Vậy anh nói đi, muốn em như thế nào thì anh mới có thể để em quản lý sinh ý Tô gia?"
Lục Sính nhìn cô: "Chờ hoài thượng hài tử.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận