Edit: nacapuu
Tô Tịch Nhan thần sắc cứng lại:
"Em cũng bất mãn hắn nhưng Tô Bắc Sơn đã đáp ứng em, chỉ cần em giúp hắn việc này, hắn liền chuyển dời tài sản Tô gia giao cho em."
Rõ ràng đã bắt được tận tay, cô lại không chịu ăn ngay nói thật.
Lục Sính nhướng mày, nhìn cô giả trang.
"Nga, nguyên lai là có chuyện như vậy sao."
"Vậy anh rốt cuộc có giúp em hay không?"
Lục Sính vẻ mặt buồn rầu:
"Kỳ thật thì, anh cũng rất muốn giúp em, chính là gần nhất quân lương căng thẳng, còn kém mười vạn đại dương, em nói chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Tô Tịch Nhan muốn mắng cmn.
Mười vạn đại dương là cái khái niệm gì?
Tô Tịch Nhan ngẫm lại mình bị hắn cắt thịt mà đau:
"Nếu không như vậy đi, chờ Tô Bắc Sơn đem tài sản giao cho em rồi em liền lấy ra cho anh mười vạn đại dương."
Lục Sính nga một tiếng, ngón tay chậm rãi rụt trở về.
"Vẫn là phu nhân của anh thông tình đạt lý, hay là việc này cứ để Lý phó quan đi theo em xử lý đi, thuận tiện đem tài sản dời đến tiếp quản dưới trướng anh đi!"
Tô Tịch Nhan nghe hắn nói, chết máy tại chỗ, bận lên bận xuống cư nhiên là vì người khác làm áo cưới.
"Em không muốn?" Lục Sính cười như không cười nhìn cô.
Tô Tịch Nhan sắc mặt cứng đờ, kéo kéo khóe miệng:
"Như thế nào sẽ."
Lục Sính vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô:
"Vậy là tốt rồi!"
Tô Tịch Nhan tức giận đến cả người run rẩy mà rời khỏi quân bộ, ra cổng lớn liền buồn bực hung hăng dậm dậm chân.
Lý phó quan nhìn nhìn một cái, trong lòng lại vì Tô Tịch Nhan mà bi ai.
Lục Sính thực phúc hắc, Tô Tịch Nhan mười tám năm qua đều đấu không lại hắn.
Vốn tưởng rằng có thể đổi trắng thay đen, không nghĩ Lục Sính lại dùng tới chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Hảo gia hỏa, tưởng cướp trắng như thế sao?.
Cũng không đúng, hắn không thể cướp trắng của cô, chỉ cần chính mình mang thai thì cô vẫn còn hy vọng đoạt lại gia sản.
Tô Tịch Nhan là như thế này an ủi chính mình, nhưng cô không biết là Lục Sính phía trước đã sớm đem hố đào thật tốt cho cô chui vào rồi!.
Mang theo buồn bực trở về trong phủ, Tô Tịch Nhan ghé vào trên giường rầm rì.
Sự tình của Tô gia cô cũng không hỏi đến, Lý phó quan đã đem hết thảy đều an bài tốt.
Đến nỗi khế ước công văn, Lý phó quan cũng đã bàn giao thật hảo cho Lục Sính giữ.
"Vương bát đản, ngươi cái người đáng chém ngàn đao, sẽ không được chết tử tế."
Tô Tịch Nhan tức muốn chết, lúc nhàm chán liền nguyền rủa Lục Sính.
Tới buổi tối, Tô Tịch Nhan cũng không còn bộ dáng chó săn, cũng không nhảy nhót ba hoa, càng không phản ứng lại Lục Sính.
Không phản ứng liền không phản ứng, Lục Sính cũng lười phản ứng đến cô.
Đến lúc tắm, tay hắn liền không an phận, Tô Tịch Nhan không muốn làm, nhưng hắn rất muốn nha!
Không khỏi phân trần đem cô ấn ở bồn tắm, dương v*t liền cắm vào tiểu huyệt.
Tô Tịch Nhan chạy bộ chạy đến hai chân vừa nhức vừa đau, còn chưa bị thao vài cái liền chịu không nổi.
Lúc này Lục Sính mạnh bạo không được, Tô Tịch Nhan liền hống hắn trở lại giường.
Lục Sính xem như phối hợp, lên giường, Tô Tịch Nhan thiếu chút nữa bị hắn lăn lộn chết.
Hai chân cùng thân thể như gãy lìa đứt từng đoạn, bị thao ngao ngao kêu.
dương v*t cùng cái côn sắt giống hệt nhau, thọc cô liên tục run rẩy.
Lục Sính trừu cắm dương v*t, liếc mắt nhìn tiểu huyệt cô một cái, ngón tay cắm đi vào moi đào d*m thủy bên trong.
Tô Tịch Nhan vừa muốn thả chân xuống, Lục Sính liền mở miệng:
"Ôm chân."
"Nga!"
Moi đào không sai biệt lắm, lại xoa xoa, dương v*t lại cắm đi vào.
"A!!"
Lục Sính nhìn cô một cái:
"Đem mặt lộ ra."
Tô Tịch Nhan đem mặt lộ ra tới, cái biểu tình kia, nói không nên lời là nghẹn khuất bao nhiêu.
Lục Sính ha một tiếng:
"Cẩu đồ vật, em có phải hay không thiếu thao?"
Tô Tịch Nhan lập tức đổi cái sắc mặt, Lục Sính trừng cô liếc mắt một cái, dương v*t đỉnh vào, cô oai oai mà gọi bậy.
Tư thế này duy trì hơn nửa giờ, Lục Sính cùng cô chơi đến lão hán đẩy xe.
Tô Tịch Nhan thiếu chút nữa bị thao phế, tên kia còn không cho cô kêu, nói cô kêu cùng giết heo giống hệt như nhau.
Lục Sính vẫn tiếp tục thao cô, thẳng đến đem cô thao vựng.
Tô Tịch Nhan là nửa đêm tỉnh lại, vừa động liền phát hiện, dương v*t vẫn còn cắm ở tiểu huyệt của mình.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.