Lục Sính liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô đang nghĩ cái gì, tức đến run người, liền một câu cũng không nói mà xoay người rời đi.
Cửa phòng ầm một tiếng đóng lại, cô chớp chớp mắt, bĩu môi.
Tô Tịch Nhan cho rằng Lục Sính đi rồi, chính mình liền được tự do, kết quả cô chân trước đi một bước chân sau liền có người đi theo.
Nói cái gì mà để bảo hộ an toàn cho cô, cô thực sự không cần, chính là nhân gia người ta há miệng ngậm miệng đều nói đây là mệnh lệnh của Lục Sính.
Nói như thế cô còn có thể nói cái gì, nhìn Lục Đình mà xụ mặt, cảm thấy tên này cùng Lục Sính cứ như phu thê.
Cả ngày đều chưng ra cái bản mặt thối hoắc ấy, cũng không biết người khác thiếu bọn họ bao nhiêu tiền nữa.
Cô nguyên bản là muốn đi tìm Tô Cảnh Vân, nhưng vì Lục Đình cứ lẽo đẽo đi theo tức khắc nơi nào cô cũng không muốn đi.
Nhàm chán không biết nên làm cái gì, trừ bỏ than ngắn thở dài, dư lại chính là ngồi phát ngốc.
Cô cứ như thế mà ở nhà bảy tám ngày, đến ngày thứ 9 cô đã thật sự chịu không nổi, liền nhảy nhót chạy tới bệnh viện tìm Tô Cảnh Vân.
Tô Cảnh Vân là du học sinh, trở về liền lưu lại tại bệnh viện Trì Châu phủ công tác.
Vừa trở về có rất nhiều chuyện cần sắp xếp, cho nên trong khoảng thời gian này cũng chưa đi gặp cô được.
Biết được Lục Sính đi Bắc Quận, Tô Cảnh Vân liền trầm tư lên.
"Không nghe nói Bắc Quận có chiến sự gì mà?"
Cô cũng không biết sự tình gì về phương diện quân sự.
Tô Cảnh Vân thở dài:
"Nếu là có chiến sự, nhất định sẽ khuyết thiếu quân y, anh cũng muốn đi tiền tuyến chi viện."
Tô Tịch Nhan cảm thấy hắn điên rồi:
"Tiền tuyến rất nguy hiểm, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Em không cho anh đi đâu!"
Nếu là lời này nói cho Lục Sính nghe, sợ là hắn sẽ vui đến hỏng mất.
Tô Cảnh Vân cười khẽ:
"Lục Sính không phải cũng đi tiền tuyến sao? Chẳng lẽ em liền không lo lắng cho hắn?"
Tô Tịch Nhan liếc mắt nhìn Lục Đình đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói thầm:
"Em mới không nhớ thương hắn đâu, hắn mà chết thì càng tốt!"
Tô Cảnh Vân không nghe rõ cô đang nói gì.
"Em nói thầm cái gì đó?"
"Em nói em có nhớ thương hắn cũng vô dụng, đó là nghĩ vụ, chức trách hắn cần phải làm, nhưng anh thì không giống thế mà đại ca, anh ở chỗ này làm việc không tốt hơn sao?"
Tô Cảnh Vân cười khẽ, nhìn cô mở miệng:
"Em nói như vậy cũng không sai, nhưng nếu là đứng trên tư tưởng dân chủ mà nói, ý tưởng của em là rất ích kỷ."
Tô Tịch Nhan cắn cắn môi:
"Có lẽ là lòng em khá hẹp hòi, bất quá em không có vô tư mà đi phụng hiến tinh thần."
Tô Cảnh Vân thở dài, tách khỏi đề tài này nói đến chuyện của Tô Bắc Sơn.
Hai người tiếp thu nền giáo dục bất đồng, tiếp xúc với những người bất đồng, tự nhiên ý tưởng cũng sẽ bất đồng.
Tô Tịch Nhan hiện tại chỉ muốn phát huy thật tốt Tô gia và thoát khỏi Lục Sính.
Hiện tại xem ra thoát khỏi Lục Sính là không có khả năng, kia dư lại chính là phát huy Tô gia.
Cô thật sự không có những lý tưởng cao xa gì, cô chỉ mong được an an ổn ổn vượt qua quãng đời còn lại là được.
Giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm, Tô Cảnh Vân có việc vội, sau khi ăn xong liền đi, cô không muốn phải trở về sớm liền đi dạo xung quanh cùng mua sắm.
Cái gì mà nước hoa, quần áo,trang sức, tóm lại là thấy cái gì liền mua cái đó.
Lục Đình hai tay đều xách không được nữa nhưng cô vẫn còn ở đó mua mua mua đến ghế sau xe cũng chất đầy các vật phẩm.
Trở lại phủ thiếu soái, cô liền bắt đầu hối lộ cho hạ nhân Lục gia.
Tổng cộng mười mấy người, mỗi người một bộ quần áo một đôi giày, cô ra tay cũng đủ hào phóng.
Lục Đình cũng có, tuy rằng cô chán ghét hắn, nhưng rốt cuộc cô là muốn ở dưới mí mắt người ta để kiếm ăn, cho nên cô không có nặng bên này mà xem nhẹ bên kia.
Mọi người đều nhận lấy, một đám mỹ tư tư.
Lục bá nhìn ra dụng ý của cô, cảm thấy cô làm như vậy thật uổng phí tiền bạc.
Có thể lưu lại trong phủ đều là Lục gia lão nhân, dù có cầm của cô nhiều chỗ tốt hơn nữa cũng sẽ không hướng về phía cô.
Này không phải là bọn họ máu lạnh vô tình hay gì, mà là người nhà họ đều ở nhà cũ của Lục gia làm việc, nói trắng ra chính là bị uy hiếp vì người nhà họ đều nằm trong tay Lục gia.
Bất quá những việc này Tô Tịch Nhan đều là không biết, nếu là biết cô tuyệt đối sẽ không làm cái loại chuyện tiêu tiền nhưng không thể lấy lòng này.
.