Ăn no, cô liền thoải mái dễ chịu mà nằm xuống, Lục Sính nhìn nhìn thời gian:
"Ban đêm có nghe thấy tiếng pháo thì cũng đừng sợ, ngày mai anh đưa em vào trong thành."
Cô nhấp miệng lắc đầu:
"Không cần, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh, đừng đưa em đi."
Cô là lo lắng cho hắn mới đến đây, bằng không cô tới Bắc Quận này làm cái gì?
Ở trong thành Bắc Quận đợi, còn không bằng ở Trì Châu phủ đợi đâu!
Cô là nghĩ như thế, Lục Sính nhấp miệng:
"Không sợ sao?"
"Sợ, chính là em không muốn rời đi."
Lục Sính nhìn chằm chằm cô, tâm tư trằn trọc, quẹt nhẹ cái mũi nhỏ của cô:
"Ngủ đi!"
Cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Lục Sính nhìn cô một hồi mới đi ra ngoài.
"Bảo vệ tốt phu nhân." Lục Sính đi ra cùng Lục Đình nói.
"Thiếu soái xin yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Lục Sính gật đầu, bước nhanh đi quân doanh nghị sự.
Khi tỉnh dậy cô cảm thấy thực may mắn, một đêm không có vang lên tiếng pháo, lúc trời sáng, Lục Sính mới trở về.
"Anh một đêm không ngủ?"
Lục Sính ừ một tiếng, cô đem hắn đẩy đến giường xếp nằm:
"Anh ngủ một chút đi."
"Không được, một hồi còn có cái hội nghị tác chiến, anh trở về để đổi bộ quần áo."
Ngày hôm qua cô không để ý, hôm nay nhìn kĩ mới phát hiện hắn có vẻ rất mệt mỏi như rất lâu rồi chưa ngủ vậy.
Cô ôm lấy hắn:
"Có phải anh rất nhiều ngày rồi không nghỉ ngơi tốt?"
Lục Sính cúi đầu trong mắt mang theo ý cười:
"Cư nhiên học được quan tâm anh, đáng được khen thưởng."
Cô ghé vào trước ngực hắn bĩu môi, ôm eo hắn thật chặt.
Hắn phải đi vội, cô liền ở lều trại đợi.
Cơm sáng vừa xong, chiến sự liền khai hỏa, nghe được tâm cô đều luống cuống.
Mấy năm nay chiến tranh liên tục không ngừng, đây là cô lần đầu tiên cảm thụ chiến tranh gần gũi, khủng bố đến như vậy.
Lục Đình xụ mặt không nói một lời, cô hỏi hắn:
"Lục Sính sẽ không có việc gì chứ?"
"Phu nhân, thiếu soái là quan chỉ huy, sẽ không cần tự mình trực tiếp chiến đấu."
Cô nghe hắn nói như vậy, ngẫm lại thấy không thích hợp:
"Kia hắn lần trước vì sao hôn mê bất tỉnh?"
Lục Đình nhấp miệng:
"Cái này ta cũng không biết."
Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt, càng nghĩ càng không thích hợp, bất quá cô không mở miệng hỏi hắn.
Tiếng súng tiếng pháo vang lên liên tục mấy giờ đồng hồ, qua buổi chiều một chút mới ngừng bắn.
Hai bên thương vong nghiêm trọng, khi cô đi ra, thương binh đầy đất thống khổ rên rỉ.
Cô nhìn bọn họ, lần đầu tiên cảm nhận được chiến tranh thực sự vô tình.
Lục Sính rất bận, vội đến không có thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, cô tới năm ngày chỉ nhìn thấy mặt hắn hai lần.
Buổi tối ngày thứ sáu, doanh địa đột nhiên bị quân địch tập kích, trong lúc hoảng loạn, cô được Lục Đình bảo hộ trốn ra ngoài.
Rất nhiều lần viên đạn từ bên cạnh cô bay qua, cô muốn tìm quân doanh nghị sự của Lục Sính để đến đó.
Trốn đông trốn tây cuối cùng cũng tới, nhưng bên trong lại không có một bóng người.
Cô xoay người chạy ra phía ngoài, cánh tay lại bị người gắt gao túm chặt.
Quay đầu lại nhìn, thấy là Lục Sính, không cho cô cơ hội nói chuyện, hắn cõng cô trên lưng mà chạy.
Doanh địa có nội gián, nội ứng ngoại hợp đánh bất ngờ khiến quân lính bọn họ tan rã.
Lục Sính cõng cô trốn trốn tránh tránh đi tới hầm trú ẩn:
"Em ở chỗ này đợi, chờ anh trở lại thì đón em lên."
Tô Tịch Nhan một phen kéo hắn lại:
"Không cần bỏ lại em mà."
Lục Sính nhìn cô chằm chằm vài giây:
"Đừng sợ, anh sẽ trở về."
Tô Tịch Nhan hốc mắt đỏ lên:
"Anh nhất định phải trở về, bằng không em liền không sinh hài tử cho anh đâu!"
Lục Sính nhấp môi, muốn ly khai, cô lại giữ chặt hắn:
"Anh phải tự bảo vệ mình, không được chết đâu."
Hắn không trả lời, bước nhanh rời đi, cô cuộn tròn ở một góc ngồi xổm, nước mắt không biết vì sao chảy xuống dưới.
"Lục Sính ngươi không thể chết được, liền tính muốn chết cũng nên chết trong tay ta...."
Tô Tịch Nhan nói xong câu đó, lau khô nước mắt sờ soạng đi ra ngoài.
Cô không muốn Lục Sính chết, đến nỗi nguyên nhân là gì, chính mình cũng nói không rõ.
Khi cô đi ra nhặt trên đất lên một khẩu súng, trốn đông trốn tây, lăn lê bò lết hướng khu chiến hỏa mà đi.
.