Lục Hạo thấy con gái cô cười với mình, liền vỗ vỗ tay, đứa bé thấy thế liền giang hai tay ra đòi hắn bế.
Hắn liền đem đứa bé từ trong tay cô ẵm đi.
Lục Hạo hôn hôn rồi khen Nha Nha ngoan quá.
Nha Nha là nhũ danh cô đã đặt cho bé.
"Đại bá.....!nâng .......nâng.......cao lên......"
Tính tình của Lục Hạo cùng Lục Sính hoàn toàn tương phản nhau, một người thì nhu hòa ấm áp như ánh mặt trời ngày xuân, còn một người thì âm u rét lạnh như mùa đông băng giá.
Lục Hạo mang một thân khí chất nho nhã, thoạt nhìn một chút cũng không có một chút nào giống với võ tướng mang binh đi đánh giặc.
Cô nhìn hắn một chút rồi rũ mi mắt xuống.
Lục Hạo cười cười mở miệng:
"Cứ để Nha Nha cho ta ôm chơi một hồi đi, đợi một lát nữa ta sẽ đem con bé trả về cho em dâu."
Cô ừ một tiếng rồi về phòng.
Má Vương nhìn nhìn bóng lưng của Lục Hạo mà nói:
"Thiếu nãi nãi, Lục thiếu soái (Lục Hạo) người này cũng không tồi, thật ra ngài có thể suy xét để ủy thân với hắn a!"
Cô biết Lục Dũng Đường sợ cô sẽ tái giá rồi đem tài sản Tô gia mang đi, nên cố ý muốn để cô gả cho Lục Hạo.
Nhưng cô không đáp ứng, thứ nhất là vì cô không thích hắn, thứ hai là cô tổng cảm thấy Lục Sính vẫn còn sống.
Nếu như Lục Sính quay về mà biết được cô đã gả cho Lục Hạo, hắn tuyệt đối là dám đại khai sát giới đi.
Cô rất trân quý cái mạng này của mình, còn muốn sẽ bầu bạn cùng con gái khi lớn lên, nên sẽ không dại dột mà tự đào mồ chôn mình a.
Còn nữa, Lục Hạo này đã có phu nhân, di thái thái cũng có đến ba người, cô nếu là thật sự gả cho hắn, chỉ có thể lấy cái danh di thái thái mà gả đi thôi.
Nếu là như thế, còn không bằng cô tự mang theo con gái cùng nhau trôi qua đâu, ít nhất cô cũng có được sự tôn kính, không đến mức phải phụ thuộc vào Lục Hạo mà kiếm ăn.
Thấy cô trầm ngâm suy tư, má Vương liền dong dài thêm vài câu nữa, thấy cô không đáp lại bà liền ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Cô biết má Vương nói những lời này đều là Lục phu nhân bày mưu tính kế, bằng không một cái hạ nhân như bà ấy làm thế nào mà dám hồ ngôn loạn ngữ đến như vậy được.
Tuy đã rõ ràng, nhưng cô vẫn phải nén giận.
Vì Lục Sính sống không thấy người, chết không thấy xác, nên Lục Dũng Đường vì cần tiền duy trì quân đội mà đã nóng vội đánh chủ ý lên trên người cô.
Lúc trước còn Lục Sính thì một đám người hòa hòa khí khí với cô , giờ Lục Sính không ở đây thì họ liền lộ ra gương mặt thật của mình.
**hòa khí: không khí hòa thuận, không có mâu thuẫn.
Cô lúc này cũng hiểu được là vì sao mà Lục Sính cùng Lục gia rất ít lui tới với nhau, là bởi vì nếu có đối tốt với bọn họ tới đâu nhưng khi lợi ích đặt trước mắt thì bọn họ cũng sẽ trở mặt mà vong ân phụ nghĩa thôi.
Trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, thì Lục bá đến truyền lời rằng Trương Mẫn phu nhân của Lục Hạo gọi cô đến đánh mã điếu.
Nhưng cô không muốn đi, liền viện cớ nói dối rằng thân thể mình không khoẻ.
Trương Mẫn nghe cô nói không thoải mái liền bài cũng không đánh, mà mang theo ba cái di thái thái lại đây hỏi thăm cô.
Kỳ thật bốn người họ đã đủ một bàn đánh mã điếu rồi, nhưng Trương Mẫn là sợ người ta nói họ vắng vẻ, không quan tâm đến cô nên mới gọi cô đến chơi cùng.
Mấy người họ luyên thuyên bất tuyệt mà nói mãi, đến nổi đầu cô cũng có chút đau nhức thật, nhưng lại không thể mở miệng đuổi người đi.
"Nha, vòng tay này của em dâu thật là xinh đẹp."
Cô nằm ở trên giường liếc mắt nhìn một cái, thấy trên tay Nhị di thái là đang cầm cái vòng tay của mình thì híp mắt.
Từ khi cả nhà bọn họ (người nhà Lục Hạo) chuyển vào đây, cô vì muốn biểu hiện lòng hào phóng của mình, mà thường thường sẽ đưa cho các cô ấy một ít trang sức, dụng ý là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp.
Tình hình hiện tại của cô thuộc về ăn nhờ ở đậu, nên cô muốn tạo quan hệ tốt một chút để mẹ con hai người nhật tử trôi qua thật hảo.
"Xinh đẹp sao? Vòng tay đó là do Lục Sính đặt biệt nhờ người đặt làm từ nước ngoài về tặng cho em a!"
Tươi cười trên mặt Nhị di thái cứng lại, vội vàng buông vòng tay xuống:
"Chị đã nói mà, cái kiểu dáng vòng này như thế nào lại độc đáo như vậy."
Cô cười cười, trên mặt đều là thần thái nhu nhu nhược nhược.
Trương Mẫn lúc này cũng mở miệng:
"Ngươi là không thể ngừng nghỉ một chút sao? Đi nơi nào cũng thích nhìn đến bàn trang điểm của người ta, một chút giáo dưỡng cũng không có."
Nhị di thái có chút mất tự nhiên, rồi quy quy củ củ đứng một bên.
Cô vờ xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, Trương Mẫn thấy thế liền nói hôm nay không quấy rầy nữa rồi mang mọi người đi về.
Lúc cửa phòng đóng lại, cô nằm xuống trong mắt đều là suy tư.
Chạng vạng thì Tô Cảnh Hành tới, thấy cô rầu rĩ không vui liền hỏi một chút tình huống hiện tại.
Cô là cái loại người có việc đều tự mình nghĩ cách hoặc chịu đựng mọi thứ một mình, chứ không có thói quen ỷ lại vào người khác nên liền lảng sang chuyện khác.
"Nhị ca, đại ca gần đây đang vội cái gì thế?"
Tô Cảnh Vân đã nhiều ngày không có tới đây xem cô.
"Còn có thể làm gì, hắn đang say mê nghiên cứu y học, không để ý gì đến chuyện bên ngoài cả."
Cô nghe thế thì cười khẽ:
"Ngày mai chúng ta đi qua thăm đại ca đi, thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm luôn.".