Bình thường thấy má Vương khá nghiêm trang, cô thật không dám nghĩ tới, bà ta ở trên giường lại lẳng lơ, tao lãng đến như thế.
Thực mau trong phòng liền truyền đến một tiếng gầm rống, rồi dần dần an tĩnh xuống.
Không vội vã mà rời đi, cô thật muốn nghe xem bọn họ đang âm mưu cái chuyện gì đây.
Đúng là không làm cô thất vọng, không bao lâu sau thì thanh âm của Dương Thư Phàm từ từ truyền tới.
Hắn dặn dò má Vương cần phải đi theo và cẩn thận quan sát cô, để tìm xem con dấu của cô để ở đâu mà nghĩ cách trộm nó đi.
Tiếp nữa hai người họ lại nói rất nhiều chuyện khác, lúc Dương Thư Phàm muốn rời đi, cô liền nấp vào đằng sau.
Nhìn hắn rời đi, trong lòng cô không khỏi cười lạnh.
Từ lúc gả cho Lục Sính đến giờ, cô liền không tin tưởng bất luận kẻ nào trong cái nhà này cả, trong đó cũng bao gồm cả má Vương.
Đừng có nhìn cô ngày thường đối tốt với họ, nhưng đâu có ai biết rằng trong lòng cô là nơi nơi chốn chốn đều đề phòng a.
Đặc biệt là sau khi mà Lục Sính xảy ra chuyện, cô càng đối với người trong nhà này thêm lưu tâm hơn.
Trở về phòng, cô đứng dựa trên ván cửa suy nghĩ thật lâu bước kế tiếp mình nên làm gì.
****
Ngày kế cô liền đi ra ngoài gặp đại ca Tô Cảnh Hành và nhị ca Tô Cảnh Vân.
Đại ca có nhiều việc cần làm, nên ăn cơm xong hắn liền trở về làm nghiên cứu y học, nên chỉ còn nhị ca lưu lại bồi cô.
Hai người hàn huyên rất nhiều, gần chiều cô còn đi dạo mua cho con gái mấy khối vải để về may mặc, thuận đường liền ghé qua căn cứ bí mật của mình một chuyến.
Tới gần chạng vạng cô mới về, lúc trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm gỡ những trang sức đang đeo xuống, thì thấy ngăn kéo giống như từng bị người ta kéo ra, cô nhẹ nhàng nhướng mày.
Cô không lộ ra bất kì thần sắc khác thường gì, vẫn cứ vờ như không biết gì.
Trêu đùa cùng con gái một hồi, cô liền tìm cớ đuổi má Vương đi ra ngoài.
Vào đêm, cô lại lén lút đi tới chỗ chân tường.
Giả vài tiếng mèo kêu, thực mau phía bên ngoài tường cũng vang lên tiếng mèo kêu đáp lại.
Cô ngửa đầu nhìn lên đầu tường, thực mau liền thấy Nhị ca đang treo vào.
Hơn nữa hắn còn mang theo một ít công cụ như thuổng, xẻng đào đất.
Đây là cô đã nhờ nhị ca mang đến cho mình, vì cô muốn đào một cái ám môn, để phòng ngừa có tình huống bất trắc gì đó.
Nói là ám môn, còn không bằng nói là lỗ chó thì hơn.
Hơn ba giờ sau mới hoàn thành, cô liền đem cửa động che lại, rồi đánh một cái ngáp dài, quay trở về phòng ngủ.
***
Trời sáng, má Vương đi vào phòng hầu hạ mẹ con cô.
Cô vẫn bộ dáng cũ, vô thanh vô tức, thoạt nhìn chính là cái loại người nhu mì, hiền lành, dễ bị người ta bắt nạt, cũng không có chủ kiến gì.
* vô thanh vô tức: không tiếng động
Má Vương nói thầm:
"Thiếu nãi nãi, hôm qua tôi nghe những người trong phủ nói hình như lại sắp phải đánh giặc a!!"
Mới ngừng nghỉ được nửa năm, chiến tranh lại sắp đến nữa rồi.....Cô không chút để ý liền nga một tiếng, thoạt nhìn thì phản ứng không có bao nhiêu lớn.
"Chiến sự cùng nhau kéo tới, này xui xẻo chính là những bá tánh nghèo khổ ngoài kia, không biết lại phải có bao nhiêu người mất đi nhà cửa, người thân rồi trôi dạc, lang thang đây hazzz...."
Cô vẫn là không đáp lại, tổng muốn nhìn một chút bà ta đây là muốn làm gì.
Má Vương lại mở miệng:
"Nghe nói lúc Lục thiếu soái ở trù bị quân lương, hình như phu nhân ngài ấy đều sẽ đi đầu mà quyên tiền, nghe nói lần này hình như là muốn mua đại pháo a!"
Cô nghe xong liền minh bạch, Lục Hạo đây là muốn dựa vào miệng má Vương để biến tướng muốn quân lương đây mà!
"Đại tẩu tử ta bên kia quyên bao nhiêu?"
"Nghe nói là phu nhân bên kia đem toàn bộ của cải đều quyên ra ngoài ạ."
Cô nga một tiếng:
"Đại tẩu tử ta tâm địa thật thiện lương, thế ba vị di thái thái thì sao?"
Má Vương liền nói:
"Nghe nói họ đều đem tiền riêng ra quyên góp ạ."
Này là thật vậy chăng? Hừ! Cô không tin.
Cô nghĩ nghĩ rồi mở miệng:
"Họ đều là nữ trung hào kiệt, một khi đã như vậy, thì má Vương, bà hãy đem những vòng tay tốt nhất của ta đi tiệm cầm đồ đi, được bao nhiêu tiền liền trực tiếp đưa qua cho đại ca bên kia là được, ít hay nhiều gì thì đây cũng là một chút tấm lòng của ta."
Má Vương kinh hô:
"Thiếu nãi nãi, những vòng tay kia chính là của thiếu soái lúc sinh thời tặng cho ngài mà? Hơn nữa nói, ngài nghĩ muốn quyên cũng không đến mức phải cầm đồ trang sức chứ?"
Cô phiền muộn mà thở dài:
"Má Vương bà có điều không biết a, ta đã đem tài sản sở hữu cùng tiền bạc giao cho Nhị ca ca đem đi làm ăn buôn bán với người nước ngoài cả rồi!"
Lục Hạo dám từ nơi này của cô moi tiền, nhưng chắc chắn là hắn không có cái gan để động vào người nước ngoài a.
Má Vương ngốc lăng tại chỗ, rồi ngơ ngác nhìn cô.
Cô trong lòng rất muốn cười, nghĩ thầm: Này chỉ là mới bắt đầu thôi, kịch hay còn ở phía sau, chúng ta cứ chờ xem đi.
.