Trương Mẫn thấy tình hình không ổn liền đứng ngồi không yên, còn Dương Thư Phàm thì luôn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn cô.
Không đến một hồi, Lục Hạo đã ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng rời khỏi phòng, theo sau những người khác cũng lục tục đi theo.
Cô thì đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm má Vương đang vội vàng mặc quần áo, thấy cô nhìn qua bà liền vội vàng quỳ xuống.
"Má Vương ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên đi, ta là không biết đại ca đối với ngươi có loại tâm tư như thế, nếu là biết, ta đã sớm thành toàn cho các người rồi!"
Má Vương nghẹn lời, muốn nói mọi chuyện không phải như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Đến nỗi chuyện mình bị đập vào gáy, cũng không dám đề cập đến, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà coi như chuyện gì cũng không phát sinh qua.
"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, từ giờ ngươi chính là tứ di thái."
Cô đem bà ta khách khách khí khí mời ra khỏi phòng, lúc cửa đóng lại, liền đem hết thảy đồ đạc trên giường túm lại thảy xuống đất, kiểm tra cẩn thận mấy lần rồi mới lên giường nằm.
Đây là cô ngại bọn họ dơ, cảm thấy bọn họ rất ghê tởm.
Ngày kế tiếp, thấy Trương Mẫn không nói lời nào về chuyện hôm qua, cô liền ôm hài tử đi qua.
Cô đây là muốn thảo luận việc cấp cho má Vương một cái danh phận, dù sao đây cũng là người hầu hạ của cô, nếu không cho bà ta cái danh phận này thì giống như đang vả vào mặt cô vậy.
Trương Mẫn bị bắt phải nạp thêm một cái di thái nữa cho Lục Hạo, má Vương lần này tự nhiên lắc mình một cái biến thành tứ di thái thái của phủ thiếu soái.
Này hết thảy đều là công lao của cô, làm bà ta từ một cái bà mụ hầu hạ người tự nhiên có được phong quang ngày hôm nay.
Má Vương không phải là kẻ ngu dốt, biết nếu việc này thành sẽ cùng cô qua lại gần một chút.
Cô nhìn nhìn má Vương, tức khắc nảy ra một ý hay.
Ba nữ nhân liền làm được một cái đài diễn, càng đừng nói là trong phòng Lục Hạo có đến năm cái nữ nhân a!
***********
"Thiếu nãi nãi à, thiếu soái từ ngày đó đến nay đều không đi đến phòng của ta, phỏng chừng là ngài ấy ghét bỏ ta là hoa tàn ít bướm đi."
Lục Hạo năm nay mới hơn 30 tuổi, còn má Vương thì đã đầu 40 rồi, lớn lên cũng không phải xuất chúng gì, Lục Hạo hắn như thế nào sẽ nguyện ý đi phòng bà ta qua đêm chứ.
Cô vờ như suy tư mà thở dài:
"Vậy ngươi tính toán thế nào? Không có một cái đứa con bên người bầu bạn, về sau ngươi phải làm sao bây giờ chứ?"
Má Vương nghe cô nói thế thì hốc mắt đỏ lên.
Cô tỏ ra thương cảm mà an ủi:
"Vận mệnh của ngươi cũng đủ nhấp nhô rồi, trước tang phu, hiện giờ lại như vậy nữa, đều là phận nữ nhân với nhau, ta rất đồng tình với ngươi."
Má Vương nghe xong nước mắt tí tách rơi xuống:
"Thiếu nãi nãi, chắc đây là mệnh của ta rồi."
Cô lại lần nữa thở dài:
"Má Vương à, ta muốn tốt cho bà nên mới nói a, là người thì nên học cách vùng lên, không chấp nhận số mệnh mới được, nếu không người chịu thiệt thòi chỉ có thể chính ngươi mà thôi!"
Má Vương không rõ mà gạt lệ hỏi lại:
"Thiếu nãi nãi, ý của ngài là?"
"Ta và ngươi đều là người đáng thương, ta là người hay mềm lòng, xem không được ngươi khổ sở như vậy, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi nghe cách này......."
Má Vương hỉ khí dương dương mà đi trở về, Tiểu Lục bên cạnh buồn bực mở miệng:
"Thiếu nãi nãi, tứ di thái như thế nào lại cao hứng như vậy?"
*hỷ khí dương dương: tràn ngập vui vẻ.
Tiểu Lục này là người vừa bị điều đến đây hầu hạ cho mẹ con cô.
Cô nghe thế thì cười khẽ:
"Có thể là tâm tình bà ấy tốt đi!"
Má Vương tâm tình có thể không tốt sao? Cô đã nói cho bà ấy biết một cái phương thuốc nói đó là thôi tình dược, thuốc này nam nhân uống vào nam nhân sẽ mạnh như rồng như hổ, sẽ giúp phụ nữ có thể dễ dàng mang thai hơn.
Cô chỉ nói thế thôi, chứ kỳ thật không phải như vậy, phương thuốc này nếu uống vào người nam nhân liền sẽ đánh mất công năng.
Phương thuốc này là lúc trước cô tìm kiếm muốn cho Lục Sính uống, nhưng lại không có cơ hội dùng.
Má Vương không biết chính mình đã bị lừa, mà còn hớn hở đi bắt dược.
Cô thấy thế thì tâm tình rất tốt, giờ chỉ cần ngồi chờ trò hay mà thôi.
Vào đêm, cô lặng lẽ đi đến viện của má Vương, vừa đến gần liền nghe thấy:
"Ngươi cái tao hóa này, cư nhiên dám bò lên giường của Lục Hạo a, đây là do ta thao ngươi không đủ thoải mái, nên mới tìm hắn à?"
"Ta là bị bắt, ngươi rõ ràng biết mà..........."
"Ngươi, tiện nhân này, sớm muộn gì ta cũng phải lộng chết ngươi." Dương Thư Phàm đang ở trong phòng má Vương.
Dương Thư Phàm đối với việc Lục Hạo thượng nữ nhân của mình luôn canh cánh trong lòng, nên lời nói nói ra đều tràn đầy sự bất mãn.
Cô rình ở bên ngoài mà suy tư một hồi rồi dần dần lộ ra cái cười mỉm hệt như một con tiểu hồ ly tinh ranh.
Cô muốn để cho bọn họ chó cắn chó rất đơn giản, cứ việc tiếp tục lợi dụng má Vương là được.
Ngày hôm sau ban đêm Dương Thư Phàm chuốc cho Lục Hạo say khướt, rồi đưa hắn đến phòng của má Vương.
Đây là má Vương cầu xin hắn, Dương Thư Phàm không biết xuất phát từ cái tâm lý gì cư nhiên lại đồng ý.
.