Cô biết Lục Sính hắn lựa chọn con đường này, không phải chỉ vì bản thân mình, mà còn là vì lê dân bá tánh, là thiên hạ thái bình.
Cô hiểu rõ nên lựa chọn yên lặng mà đứng sau lưng ủng hộ hắn, hy vọng hắn có thể chống lại những kẻ xâm lược kia, để người trong thiên hạ có được cuộc sống thái bình mà an cư lạc nghiệp.
Sau khi ăn xong cơm sáng, Lục Sính liền cùng mấy người phó quan bàn bạc thương lượng chuyện tác chiến, còn cô thì ôm Nha Nha ngồi cách đó không xa mà nhìn nhìn.
Tuy không nghe mấy người bọn họ nói cái gì nhưng cô có thể thấy rõ biểu tình của từng người một.
Lâu lâu còn thấy Lục Sính nhíu mày lại một cái.
Ngồi nhìn nhìn, bỗng nhiên cô phát hiện: thì ra Lục Sính lại tuấn tú như vậy, đặc biệt là cái thời điểm hắn mặc quân trang vào thì soái đến không ai địch lại luôn.
Cô vội bĩu môi một cái rồi thu hồi tầm mắt, thành thật mà nói thì nếu như tính tình của Lục Sính không xấu như vậy thì chắc cô đã thích hắn từ lâu rồi.
Lúc này Nha Nha đột nhiên khều khều cô rồi nói:
"Mẹ ơi!"
"Làm sao vậy?"
"Đi tiểu."
Cô cười cười rồi bế Nha Nha lên xi tiểu cho bé.
Sau khi tiểu xong thì thả nó đứng xuống đất, chân vừa chạm đất thì nó liền nhảy nhót xum xoe vòng quanh sau lưng cô không ngừng.
***************************************************chuyển màn*******************
Tới buổi tối, cô tới phòng của Dung tỷ dỗ cho Nha Nha ngủ rồi mới quay về phòng của mình.Lúc trở về, thấy Lục Sính đang nằm ngửa ở trên giường mà trừng trừng mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cô cởi áo ngoài, xốc chăn lên chui vào.
Lục Sính lúc này xoay người lại mà nhìn cô nói:
"Nhan Nhan!!"
"Làm sao vậy?"
Hắn hôn hôn môi cô rồi nói:
"Thành bại gì liền quyết định cả vào ngày mai."
Nghe thế thì tâm cô trầm xuống dưới, duỗi tay ra ôm lấy cổ hắn:
"Em sẽ ở chỗ này chờ anh trở về đón hai mẹ con của em."
Lục Sính ừ một tiếng:
"Anh không biết lần này mình có phải là có đi mà không có về hay không nữa, nếu là anh không trở về được, em liền mang theo con gái ra nước ngoài ở đi!"
Nếu lần này hắn mà thất bại, liền sẽ có người đưa mẹ con cô trốn ra nước ngoài, đây là đường lui mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô.
Cô kinh ngạc khi thấy hắn thế nhưng lại không nắm chắc mọi chuyện như thế này, nên chủ động hôn môi hắn, nói:
"Anh nhất định phải sống mà quay về a, anh hứa với em đi?"
Lục Sính nhìn chăm chú vào cô rồi nói:
"Hảo!!"
Cô cảm thấy tiếng hảo này của hắn nói không đủ tự tin lắm, chủ yếu là vì binh lực hai bênh chênh nhau gấp mấy lần, trận này rất khó mà đánh được.
Kế hoạc nguyên bản của Lục Sính là hắn sẽ cùng Lục Dũng Đường nội ứng ngoại hợp mà bắt lấy Hoài Châu đến tay, nhưng bởi vì hiện giờ cha hắn đang vướng vào cái vụ tranh chức Nguyên soái nên hắn đành phải thay đổi kế hoạch tác chiến của mình.
Vì không có ngoại viện trợ giúp mà chỉ dựa vào quân lực hiện tại của bọn họ, nên phần thắng chỉ còn lại năm phần.
Cô hôn lên môi Lục Sính rồi cũng không nói gì nữa.
Một đêm này của bọn họ thực sự là rất điên cuồng, Lục Sính muốn đến bốn năm lần, đến lúc trời tờ mờ sáng thì cuộc chiến mới kết thúc.
Cô mệt đến rã rời, vừa nhúc nhích một cái liền thấy đau, lúc Lục Sính rút dương vật ra thì tinh dịch bên trong liền phụt phụt mà tràn ra bên ngoài.
Hắn được thỏa mãn liền thở dài nằm xuống bên cạnh, còn rầm rì nói cái gì đó nhưng cô không nghe thấy.
Giờ phút này cô đã mệt đến rã rời, chân cũng không thể khép lại được, trong đầu chỉ có duy nhất một ý tưởng là muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi nên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đúng tám giờ Lục Sính phải rời đi, lúc gần đi cũng không quên hôn cô một ngụm, đáng tiếc là cô ngủ quá say nên không hay biết gì việc này.
Chạng vạng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền trông thấy Nha Nha đang ngồi chơi cùng Dung tỷ, nên cô mở miệng hỏi:
"Bọn họ đi cả rồi à?"
"Buổi sáng liền đi rồi ạ."
Cô nga một tiếng, chậm rãi ngồi dậy ôm Nha Nha lên.
"Phu nhân, ngài có đói bụng không?"
Cô không thấy đói chút nào cả, hiện giờ trong lòng chỉ lo lắng cho Lục Sính thôi.
Lúc trước cô luôn ngóng trông cho hắn mau chết sớm đi, nhưng hiện tại lại không muốn như thế nữa.
Cô lắc đầu nói mình không đói, rồi gọi Lục Đình vào:
"Lục Đình, chúng ta còn chiếc xe nào không?"
Lục Đình là do Lục Sính cố ý lưu lại để bảo hộ cho mẹ con cô.
"Còn một chiếc là do thiếu soái cố ý để lại cho chúng ta chạy trốn ạ"
Cô nga một tiếng:
"Chuẩn bị chút lương thực, một hồi chúng ta đi Hoài Châu đi."
Cô sẽ không tới gần, mà chỉ đứng xa xa nhìn thôi.
Lục Đình nghe thế liền cự tuyệt không đồng ý:
"Phu nhân, ngài không thể đi được a, nếu để thiếu soái biết sẽ rất phân tâm."
Cô cười khổ nói:
"Chúng ta là trốn đi, làm sao hắn biết được."
"Chuyện này...?".