Thân thể trước sau bị va chạm mà đong đưa, nhưng cô vẫn gắt gao cắn chặt môi vì sợ hắn nghe thấy tiếng khóc của mình.
Một lúc sau thì Lục Sính cũng phát giác ra có gì đó không đúng lắm nên đột ngột dừng lại.
Thời gian phảng phất như dừng lại ở giây phút này, Lục Sính đem cô kéo lên thì thấy nước mắt cô đã đầy mặt.
Hắn thấy thế thì nhẹ nhàng vì cô mà lau đi từng giọt nước mắt rồi nói:
"Ngoan nào, không khóc nữa, đừng để mình nghẹn ra đó."
Cô nghe thế thì oa một tiếng khóc lớn, Lục Sính ôm cô rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng.
Có thể do quá ủy khuất nên cô nghẹn ngào mà nói:
"Lục Sính, anh buông tha cho em đi có được không? Em sống như này thật sự rất thống khổ, rất mệt mỏi, ở trước mặt của anh thì em ngay cả tôn nghiêm gì đó cũng không có, em có cảm giác như mình chỉ là cái ngoạn vật để anh phát tiết mà thôi!"
Cô đem hết những suy nghĩ trong chỗ sâu nhất ở nội tâm đều nói ra hết.
Lục Sính nghe thế thì thân thể cứng lại, trong lòng lúc này đều là gió nổi mây phun.
Còn cô thì cảm thấy mình đã sống những ngày tháng như thế này đã quá đủ rồi, thật sự, điều mà cô mong muốn đơn giản chỉ là là có thể đem Tô gia phát triển thật tốt, nhưng lại bị cha con Lục Hạo bức bách đến mức phải đem toàn bộ mua bán sinh ý đều chuyển nhượng ra bên ngoài, cô mong muốn được tự do, nhưng mỗi lần trốn đi lúc bị hắn bắt trở về thì đều bị hung hăng mà tra tấn một phen.
Cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống như vậy rồi, cô cũng không còn sức lực mà phản kháng nữa, có đôi khi cô nghĩ, nếu không hay là mình chết quách đi cho rồi, hà tất gì phải sống mà hèn mọn như thế này chứ!
Lục Sính nắm thật chặt nắm tay, cái trán thì cọ cọ trên mặt cô.
"Em thật sự là cứ như vậy mà chán ghét anh sao?"
Cô hai mắt đẫm lệ mà mông lung nhìn hắn:
"Chán ghét? Không, em là hận anh, anh có nhớ rõ những chuyện bản thân mình đã làm với em khi còn bé không, anh đã đối đãi với em như thế nào vậy chứ? Anh có biết khi đó em nhịn nhục như thế nào mới qua được hay không? Mỗi ngày vào ban đêm em đều khóc thầm,khi đó em rất sợ hãi, nên một mình trốn ở dưới giường mà run rẩy.......!"
Theo từng câu cô nói, hắn lúc này như bừng tỉnh mà nhận ra chính mình đã mang đến cho cô những thương tổn như thế nào.
Nhưng hắn lúc này không nghĩ sẽ thừa nhận những sai lầm đó:
"Nhan Nhan, thực ra anh........?"
Hắn muốn nói có thể lúc đó mình còn niên thiếu nên vô tri, không suy nghĩ nhiều, nhưng loại lời nói này hắn lại không nói nên lời được.
Tuổi nhỏ phạm phải sai lầm thì có thể đổ lỗi là do thời niên thiếu vô tri mà giải thích, vậy thì lúc thành niên đến giờ thì sao đây?
Cô cười cười mà hai dòng nước mắt lại lặng lẽ rơi:
"Lục Sính, anh muốn nói đó là do anh yêu em đúng không? Hay bởi vì em là vị hôn thê của anh, cho nên anh liền có thể đối với em muốn làm gì thì làm, nhưng mà Lục Sính à, anh có khi nào nghĩ tới cảm thụ của em hay không chứ?"
Lục Sính nghẹn lời nên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô lúc này cũng nghẹn ngào nói:
"Anh buông tha cho em đi có được không? Em sẽ đem tài sản Tô gia chia cho anh một nửa, anh đem Nha Nha giao cho em, về sau có thể anh sẽ cùng rất nhiều nữ nhân khác qua lại với nhau, rồi họ sẽ sinh hài tử cho anh mà, có được không?"
Lục Sính run sợ nghe cô nói rồi chậm rãi mở mắt:
"Em đã nghĩ kỹ rồi?"
Cô nhìn hắn, không mắt không có một tia do dự nào mà gật gật đầu.
Trong lòng hắn thực thất vọng mà nói:
"Hảo, anh liền đáp ứng em."
Cô trố mắt không dám tin mà nhìn hắn, không hề khóc cũng chẳng hề cười, phản ứng thật bình đạm.
Lục Sính lúc này cũng đem cô buông ra, đứng dậy mặc quần áo vào, rồi nói:
"Ngày mai em cứ mang Nha Nha đi theo, có cần yêu cầu hỗ trợ cái gì thì cứ nói."
Cô ngơ ngác mà nhìn Lục Sính đi xa, thẳng đến một khắc khi cửa phòng bị đóng lại, thì đột nhiên gào lên mà khóc lớn.
Lục Sính đi đến hành lang thì dừng bước chân, trên mặt đều là thần sắc ngũ vị tạp trần: ảo não cũng có , bất đắc dĩ cũng có, nhưng càng nhiều hơn là không biết phải làm sao.
Đôi tay hắn nắm thành quyền rồi hung hăng nện lên cây cột bên cạnh:
"Chung quy vẫn là không thể giữ lại được em sao?"
Giờ khắc này, tâm hắn như bị đao cắt, khi nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình bóng của cô
Con thỏ mà hắn nuôi nấng mười mấy năm, mỗi khi thấy hắn đều run run rẩy rẩy , nay không ngờ lại biến thành con sói biết cắn người rồi.
Hắn lang thang không có mục tiêu mà đi xung quanh phủ, trong lòng thì mê mang cảm thấy như nhân sinh mình đã mất đi phương hướng rồi.
* nhân sinh: nhân là người, sinh là sự sống.
Nhân sinh là sự sống của con người.
*********************************************************************
Lúc mặt trời chậm rãi lên cao, Lục Sính đã đứng bên ngoài nguyên một đêm, mu bàn tay vẫn còn vết máu đọng lại, xem đến đó khiến Lý phó quan không khỏi thở dài một hơi.
"Đại soái, phu nhân đã mang theo tiểu thư rời đi rồi."
Lục Sính ừ một tiếng rồi căn dặn:
"Phái người âm thầm đi theo, bảo hộ an toàn cho họ đi."
Lý phó quan muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Sính thân thể cứng đờ mà đứng lên.
"Hôm nay ta không đi qua chỗ quân bộ, ngươi có việc vội gì thì cứ đi đi!"
Lý phó quan nhìn chỗ hắn đứng ban nãy rồi thở dài một hơi.
.