Tô Cảnh Hành ở một bên thấy thế thì nuốt nuốt nước miếng, giờ khắc này hắn thật sự rất hâm mộ cùng bội phục Lục Sính a!!!!!
Bọn thổ phỉ này đều là một đám binh tôm tướng cua thì nơi nào có thể là đối thủ của quân đội được huấn luyện chính quy được chứ, nên không đến một hồi đám thổ phỉ đều đầu hàng mà mở rộng cửa lớn cho Lục Sính đi vào.
Thấy bên trong còn sót lại hơn ba mươi tên thổ phỉ, còn lại thì đều là thi thể tứ tung nằm ngang dọc la liệt trên mặt đất.
"Là ai đã bắt vợ con của lão tử?"
Tô Cảnh Hành nghe hắn hỏi thì chỉ chỉ vài người trong số đó, Lục Sính liền liếc mắt nhìn một cái.
Tên thổ phỉ đầu lĩnh lúc trước còn ngang tàng, kiêu ngọa giờ đây vẻ mặt đầy hoang mang rối loạn mà quỳ gối, dập đầu dưới đất mấy cái mà cầu xin:
"Trưởng quan, đây là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm a, ngài nghe ta giải thích đi."
Lục Sính không nhìn thấy mẹ con hai người họ ở đâu nên nôn nóng bất an, nơi nào còn tâm tư mà nghe hắn nhảm nhí nhiều lời chứ:
"Hai người họ đang ở đâu?"
Lục Sính cười tủm tỉm hỏi rồi đem họng súng kề sát trán tên thổ phỉ đầu lĩnh
Tên này run run rẩy rẩy chỉ chỉ một gian nhà nhỏ ở phía xa, rồi bỗng "phịch" một tiếng vang lên, đám thổ phỉ còn lại như chim sợ cành cong mà im thin thít, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lục Sính lúc này lại thổi thổi họng súng, liếc mắt một cái nhìn đám thổ phỉ còn lại rồi quay đầu phân phó:
" Mấy tên này mà không thành thật các ngươi liền giết hết bọn chúng cho ta."
Nói xong hắn liền bước nhanh đến căn phòng nhỏ mà tên thổ phỉ ban nãy chỉ, đẩy nhẹ cửa phòng ra, thấy cô đang ôm con trốn trong một góc của căn phòng, hắn thấy thế thì cẩn thận mà nhẹ nhàng đi qua.
Giơ giơ cây đuốc lên nhìn nhìn hai mẹ con cô, trong lòng không thể nói được là chua xót như thế nào.
Đi từng bước nhỏ đến trước mặt hai mẹ cô rồi hắn vươn tay ra.
Cô bắt lấy tay hắn mà nắm thật chặt.
"Đây là tự do mà em mong muốn đó à?"
Cô trầm mặc không lên tiếng, Lục Sính thấy thế thì cũng không nói gì nữa mà đem cô kéo lên.
Nha Nha đang gắt gao ôm chặt cổ cô, thoạt nhìn có thể là đã bị dọa đến không nhẹ.
Lục Sính đem cây đuốc đưa cho cô rồi đem Nha Nha ôm lấy.
"Ta muốn mụ mụ , mụ mụ, huhuhuhu."
Lục Sính thấy thế thì kiên nhẫn mà dỗ dành:
"Nha Nha, ngoan, ngoan nào, ta là ba ba của con đây."
Nha Nha mở to hai mắt nhìn nhìn Lục Sính một cái rồi oa một tiếng mà khóc lớn.
Cô thấy con bé bị dọa cho sợ thành như thế thì cũng thập phần tự trách vì không nghĩ tới mình sẽ gặp phải loại chuyện như thế này.
Lục Sính thì trừng cô một cái rồi nói:
"Cái này em đã vừa lòng chưa? Em tự nhìn xem Nha Nha bị dọa thành cái dạng gì rồi."
Hắn vừa nói xong thì thấy cô nước mắt lưng tròng mà nhìn nhìn hắn, làm những lời muốn nói còn lại đều kẹt lại ở trong cổ họng mà không thể thốt ra được thành lời.
Hắn mang theo hai người đi ra ngoài, còn không quên bưng kín đôi mắt của Nha Nha lại.
Đến bên xe thì ba người liền ngồi vào trong.
Nha Nha đã hai ngày liền không ăn cơm, nên vừa ngồi trên xe liền nói mình đói bụng.
Hắn nghe liền đem cái bánh màn thầu phía sau xe mang ra, Nha Nha vừa thấy cái bánh liền há miệng cắn một miếng thật to.
Cô cũng đã hai ngày rồi chưa uống một giọt nước nào nên môi khô đến có chút muốn tróc da.
Lục Sính thấy thế thì thở dài rồi đem nước ấm đưa qua.
Cô không uống nước còn đỡ, vừa mới uống một ngụm thì lục phủ ngũ tạng liền vang lên mấy tiếng "cô lỗ, cô lỗ."
Lục Sính nghe thế thì nhướng mày nói:
"Khóc lóc một hai đòi phải rời khỏi, anh cũng cho em được như nguyện ý của mình rồi, kết quả thì sao đây chứ?"
Cô tự nhận mình đúng thật là xui xẻo, nên cúi đầu không dám nói lời nào.
"Đừng làm ầm ĩ nữa, có được không?"
Cô nuốt nuốt nước miếng nhưng vẫn như cũ trầm mặc không nói lời nào.
Lục Sính lúc này ôm Nha Nha lên dỗ dành vài cái, rồi nói:
"Em không vì chính mình mà nghĩ lại, thì cũng nên vì hài tử mà ngẫm lại đi chứ? Hiện giờ đâu đâu cũng là binh hoang mã loạn, em có thể mang con bé đi đến nơi nào được chứ?"
Cô rũ cái đầu xuống còn đôi tay thì xoắn xoắn góc áo, nhìn không ra thần sắc trên mặt là như thế nào.
Lục Sính cũng không dám lớn tiếng nữa mà lời nói tự động dịu dàng, mềm mỏng xuống:
"Anh sẽ đáp ứng em, từ nay về sau không uy hiếp em nữa, cũng không đánh em, không cưỡng bách em làm chuyện mà mình không muốn làm nữa, có được hay không?"
Cô nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Lục Sính thấy cô nhìn qua liền nhấc tay lên thề thốt:
"Tôi Lục Sính xin thề, nếu tôi vi phạm lời thề sẽ bị ngàn đao vạn băm, Lục gia không một người có thể may mắn thoát khỏi......"
Cô biết hắn là người sẽ luôn tuân thủ lời thề của mình nhưng vẫn do dự không hé răng nói lời nào.
"Tô Tịch Nhan, em đừng có mà quá đáng như thế, anh đã làm đến bước này rồi, em còn muốn anh phải như thế nào nữa thì mới chịu quay về đây?"
"Đó, đó, anh nhìn nhìn thử cái thái độ của mình mà xem."
Lục Sính nghe thế thì cười giả lã:
"Lúc này thì sao, được rồi chứ? Anh hứa sẽ không nói chuyện lớn tiếng với em nữa mà, từ từ anh sẽ sửa lại."
Cô thấy hắn cười như thế thì không khỏi nổi da gà, da vịt nổi đầy người:
"Anh đừng có cười như thế, cười rộ lên trông thật là khủng khiếp."
Lục Sính lại điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút rồi hỏi lại:
"Như này có được chưa?"
Thấy khuôn mặt băng sơn ấy lại lần nữa xuất hiện, cô liền thả lỏng tâm tình mà nói:
"Lúc này đã khá hơn nhiều rồi."
Lục Sính gật gật đầu:
"Em đúng thật là hay màu mè quá."
Cô liếc hắn một cái, Lục Sính liền vội vàng mở miệng:
"Em xem xem cái miệng thối này của anh đi, đúng thật là "tiện" mà, là anh sai, anh hay ra vẻ, hay làm màu, lần sau nói chuyện anh sẽ chú ý hơn, em thấy có được không."
Cô thầm nghĩ trong lòng: cẩu có thể sửa lại tật ăn phân của mình sao? HHừ!!!!.