Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Tình hình vài ngày sau có phần khiến Âu Hân sôi máu, khó chịu hơn. Rõ ràng
lá ở cùng một nhà nhưng Âu Hân không hề nhìn thấy bóng dáng anh đâu.
Sáng cô dậy thì anh đã đi làm, đến đêm khuya cô ngủ say rồi anh mới về.

Âu Hân ngồi khoanh chân trên sô pha, tay chống cằm, mặt mày nhăn nhó, tinh thần đặc biệt sa sút. Âu Hân tự hỏi: "Cô là đang bị cái gì? Vì cái gì mà phải khó chịu?" Nhưng câu hỏi đều không thể trả lời được nên tính tình cô cũng bị ảnh hưởng mà trở lên nóng hơn, thường xuyên gắt gỏng vô cớ. Mà người thường xuyên phải chịu tính tình này của cô chính là Chu
Mẫn.

Cũng không thể đổ lỗi cho tính tình của Âu Hân mà phần lớn đều do
thái độ làm việc của A Mẫn. A Mẫn vài ngày đầu thì có vẻ làm việc rất
tốt nhưng sau đó thường xuyên lơ là, làm việc cực không tốt. Viên quản
gia cũng đã nhiều lần nhắc nhở, dạy bảo cô ta nhưng cô ta chính là không để lọt qua lỗ tai chui vào tiểu não.

Âu Hân kêu to gọi A Mẫn lấy cho cô ly nước.

Âu Hân thấy ly nước đưa đến để xuống bàn nhưng lại không nghe thấy
tiếng A Mẫn nói gì, sau đó cô liền nghe thấy bước chân quay đi. Đây
không phải thái độ làm việc không được hay sao? Âu Hân không phải người
thích bắt bẻ, tính toán gì nhưng A Mẫn nói gì đi nữa cũng là người hầu,
mang nước lên nhưng không nói gì mà cứ như vậy để xuống. Đây là thái độ
gì?

Âu Hân lập tức gọi tên A Mẫn thật to sau đó nâng đầu lên. Tầm mắt vừa nhìn đến người A Mẫn ánh mắt cô liền hiện lên sự kinh ngạc, vài giây
sau thì lập tức cau mày.

Âu Hân vì không thích kiểu chủ và tớ xa lạ nên không có may đồng phục người hầu mà ban đầu cũng nói thẳng với Chu Mẫn cùng Ôn Tuyết cứ mặc
quần áo tự nhiên cho dễ hoạt động công việc lau dọn. Nhưng nhìn xem bây
giờ A Mẫn đang mặc cái gì. Váy hai dây màu trắng ngắn để lộ ra cặp giò
trắng dài, cổ váy còn là cổ chữ V khoét sâu xuống gần như lộ nửa bầu
ngực. Thậm chí còn trang điểm theo nét ngây thơ quyến rũ.

Khoé miệng cô theo bản năng giật giật vài cái. Đây là đang có ý gì?
Âu Hân bỏ chân từ trên sô pha xuống trực tiếp chạm chân trần xuống đất,
lòng bàn chân cô tiếp xúc với với nền đá hoa văn, trời đang mùa đông nên rất lạnh, cô rụt chần lại sỏ chân vào dép lông hình con gấu trúc. Trời
rõ ràng là lạnh, tuy trong nhà có hệ thống sưởi nhưng ăn mặc như vậy
không phải rất... không bình thường sao?

Âu Hân nghĩ vậy liền nghi ngờ hỏi:

- Trời lạnh như vậy mà em lại ăn mặc phong phanh như vậy sao?

A Mẫn ngược lại cười tươi để lộ ra chiếc răng khểnh. Nói thật Tố Mai
khi cười để lộ ra răng khểnh nhìn rất đáng yêu nhưng khi nhìn nụ cười
này của A Mẫn thì Âu Hân thấy thật rét run, trông như quỷ hút máu vậy.

- Trong nhà có máy sưởi mà. Em thấy nóng quá nên mặc như vậy.

- Cho dù như vậy thì em cũng không nên mặc như này. Em phải biết ăn
mặc như vậy không phù hợp với công việc em đang làm. Hơn nữa trong ngoài Tử Uyển có rất nhiều đàm ông, em ăn mặc như vậy chị thấy không ổn.

Âu Hân đặc biệt nhắc nhở. Từ sau khi biết Khương Ngọc Dao xuất hiện ở đây thì Vương Kì Hạo đặc biệt điều thêm cảnh vệ. Trong nhà cảnh vệ cũng thường xuyên đi vào kiểm tra. Nghĩ tới đây Âu Hân liền nghĩ có phải hay không A Mẫn tia được anh cảnh vệ nào rồi.

A Mẫn nghe Âu Hân nhắc nhở thì cười cười.

- Đàn ông ở đây đều là người được huấn luyện về mặc đạo đức tốt. Ai lại vất bỏ tương lai làm ra loại chuyện đáng xấu hổ đó chứ.

- Cho dù là vậy em cũng không được ăn mặc như vậy. Đây dù sao cũng là biệt thự Đại thiếu soái, hình ảnh một nữ người hầu ăn mặc gây mất phản
cảm như vậy để người ngoài nhìn thấy thì không hay. Em vẫn là về phòng
thay ra đi, từ nay lúc làm việc cũng ăn mặc đàng hoàng một chút. Còn
nữa, thái độ làm việc của em cũng phải chỉnh sửa lại, tận tâm với công
việc một chút.

- Dạ!

Âu Hân nghe thấy giọng trả lời lí nhí như không chấp nhận của A Mẫn. Cô nhíu mày lại, hỏi:

- Em không chấp nhận được lời này?

Cô chỉ thấy A Mẫn cúi nghiêng mặt lắc đầu. Lúc này lão nghe tiếng A Mẫn nghẹn ngào vang lên, mặt hiện lên bất ngờ.

- Đại thiếu soái!

Âu Hân nheo mắt nghiêng đầu nhìn ra cửa thì thấy Vương Kì Hạo đi vào.

Vì vừa đi từ ngoài thời tiết lạnh vào nên xung quanh anh toả ra một
khí lạnh, giọng nói mang theo làn khói nhẹ tỏa ra, thanh âm cực lãnh đạm mà hỏi:

- Có chuyện gì?

Âu Hân chưa kịp lên tiếng trả lời A Mẫn đã cướp lời trước.

- Không có gì hết. Thiếu phu nhân thấy trời lạnh nên nhắc nhở em ăn
mặc ấm một chút. Chỉ là em thấy trong nhà có hệ thống sưởi, cảm thấy rất nóng lên...

Âm thanh nhẹ nhàng như gió thoảng của A Mẫn nói tới đây thì ngập
ngừng dừng lại. Đầu cô ta cúi thấp xuống đem theo nửa bộ ngực lồ lộ ra
ngoài. Âu Hân thấy ánh mắt Vương Kì Hạo nhìn vào A Mẫn rất lâu. Trong
lòng cô tự nhiên dâng lên một cỗ khó chịu cùng chán ghét. Anh cao như
vậy, nhìn từ trên xuống còn chẳng phải thấy hết bộ ngực của cô ta rồi
sao? Nhìn chăm chú không chớp mắt như vậy còn không phải là đang mê đắm
bộ ngực đó đi.

Âu Hân đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ: " Chu Mẫn ăn mặc và bày ra bộ mặt như vậy có hay không là mang suy nghĩ câu dẫn Vương Kì
Hạo?" Âu Hân mặt đen lại, hai cánh môi run run. Cô tức giận quay người
bỏ lên phòng. Vì tức giận nên Âu Hân đi không chú ý, chân đá vào chân
bàn đau điếng. Cô cũng mặc kệ tập tễnh giẫm lên cái chân đau leo cầu
thang đi lên phòng.

Ngồi trên giường xoa xoa bàn chân đã tím đỏ của mình, Âu Hân không
biết vì đau quá hay vì cái gì mà chảy nước mắt. Lại có tiếng gõ cửa
phòng, Âu Hân cáu gắt nói "vào đi".

Ôn Tuyết cầm một lọ dầu đi vào. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Chị ngồi xuống được không?

Âu Hân gật đầu. Ôn Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chân Âu Hân.
Tay cô mở lọ dầu, sai đó đổ một ít dầu ra lòng bàn tay, hai tay xoa vào
nhau rồi để bàn chân tím đỏ của Âu Hân đặt lên đùi mình, áp hai tay xoa
nhẹ chân.

Âu Hân mặt mày ủy khuất nhìn động tác xoa chân cho cô của Ôn Tuyết. Ôn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn cô cười.

- Em đi đứng kiểu gì vậy? Phải biết chú ý chứ.

Âu Hân thấy Ôn Tuyết đã xóa dầu xong rồi thì liền đem chân rụt trở lại.

- Đại thiếu soái vì về nhà có việc gấp sau đó phải đi luôn nên đưa lọ dầu cho chị nói chị nên phòng xoa cho em.

Âu Hân đem ánh mắt kính ngạc xen lẫn nghĩ ngờ không tin nhìn Ôn
Tuyết. Là Vương Kì Hạo nói chị Tiểu Tuyết lên xoa đầu cho cô? Anh quan
tâm cô, à không, phải là anh chú ý đến cô. Lúc đó mắt anh còn không phải đang bận dán lên bộ ngực trắng tròn của của A Mẫn sao? Như thế nào lại
chú ý đến cô vấp chân vào chân bàn?

- Nếu hai người giận dỗi nhau việc gì thì càng phải nên ngồi lại nói
chuyện. Nói cho nhau nghe suy nghĩ trong lòng mình rồi thì biết đâu việc sẽ được hóa giải. Cứ như vậy khoảng cách của hai người sẽ càng xa.

Ôn Tuyết dịu dàng khuyên Âu Hân một câu rồi ra khỏi phòng. Âu Hân
nhìn đến lọ dầu được để lại trên bàn, suy nghĩ loạn lên, phức tạp.

Tối đó vừa ra khỏi phòng định xuống ăn cơm Âu Hân liền cảm thấy lạnh
run người. Trong phòng cô đang ấm như vậy, cớ sao ra ngoài lại lạnh như
này.

Âu Hân đi vào phòng lấy áo khoác mặc vào rồi nhanh chóng đi xuống lầu.

- Viên quản gia!

Vừa xuống đến nơi cô đã gọi ngay Viên quản gia đến để hỏi. Viên quản gia đi ra cung kính cúi đầu.

- Viên quản gia, hệ thống sưởi trong nhà hỏng rồi sao?

- Hệ thống sưởi là loại mới nhất, mới lắp không lâu sao có thể hỏng được.

- Vậy cớ sao trong nhà lại lạnh như vậy? Trong phòng tôi lại rất ấm. Chắc hệ thống sưởi có vấn đề rồi.

Viên quản gia cười hiền một cái, cung cung kính kính trả lời:

- Đại thiếu soái dặn chỉ mở hệ thống sưởi phòng Thiếu phu nhân còn
lại tắt hết nên trong phòng ngài rất ấm còn khi ra ngoài mới cảm thấy
lạnh như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui