Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Lúc Vương Kì Hạo đi tắm ra Âu Hân đã nằm trên giường, đôi mắt lơ mơ díp lại vì buồn ngủ. Nụ cười ẩn hiện, Vương Kì Hạo nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh
cô, đặt đầu cô lên đùi mình, bàn tay có phần thô ráp nhẹ vuốt mái tóc
rối vừa khô.

- Mệt lắm sao?

Âu Hân hơi động lông mày, đôi mắt vẫn díp lại.

- Có thể không mệt sao?

Cả buổi tối phải đi đi lại lại, miệng lại luôn phải cười một nụ cười đúng mực, thật là mệt chết rồi.

- Mệt tới mức không còn sức để dành cho anh sao?

Âu Hân lúc này mới nhận ra người này là muốn hỏi mình cái gì, cũng
không trả lời ngay, nhắm mắt chặt hơn. Cô thực sự rất mệt, nhưng lại
không muốn làm anh thất vọng. Dù sao, ông xã của cô hình như ăn chay hơi lâu rồi thì phải.

Âu Hân mở mắt ra, chủ động nâng đầu nên, đôi môi non mềm của cô liền chạm vào hai cánh môi khô của anh.

Vương Kì Hạo hơi giật mình. Anh biết hôm nay cô rất mệt, anh cũng
hoàn toàn không muốn làm cô mệt hơn nên chỉ định nói đùa thôi, không ngờ tới cô lại trực tiếp chủ động như vậy.

Tay Vương Kì Hạo lần xuống eo cô, thuận lợi xoay người cô lại đối diện với mình để cô có tư thế thoải mái nhất.

Âu Hân quỳ trên chiếc nệm màu xám tro, hai tay vòng qua cổ anh, ngẩng đầu mơn chớn cánh môi anh. Vương Kì Hạo nghiến răng, tay trái đặt ở eo
cô nhẹ nhàng siết lại vòng eo thon của cô, tay phải đặt ở gáy ép cô tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của mình. Thấy Âu Hân không mở miệng, tay Vương Kì Hạo đặt ở èo nhẹ nhàng luồn vào trong áo ngủ, hơi bấu nhẹ lên làn da trắng mịn của cô.


Âu Hân "a" lên một tiếng, chiếc lưỡi của Vương Kì Hạo liền như con
rắn luồn vào, cường nhiệt lại mạnh bạo chiếm hút mút mạnh lưỡi cô, còn
liên tục dùng lưỡi khuấy đảo khoang miệng cô.

Âu Hân thở không ra hơi, chân tay liền mềm nhũn muốn ngã xuống. Vương Kì Hạo giữ eo cô để giữ cô không bị ngã, vẫn tiếp tục nụ hôn cuồng
nhiệt của mình. Bàn tay anh lúc này đã muốn làm loạn, đặt trên ngực cô
xoa nhẹ.

Lần trước Âu Hân trúng thuốc, bị ảnh hưởng của thuốc nên cơ thể mới
khát khao, nóng rát. Với hành động lúc đó của anh chỉ tạo cho cô cảm
giác thoải mái và đỡ nóng hơn. Nhưng hiện tại cả hai đều rất tỉnh, Âu
Hân không trúng thuốc nhưng dưới tác động của Vương Kì Hạo, cô đã bắt
đầu cảm nhận được cơ thể nóng lên, còn có chút thèm muốn thứ gì đó, là
muốn nhiều hơn như vậy nữa. Nơi mềm mại nhất của cô đột nhiên được anh
chăm sóc, Âu Hân mẫn cảm rên một tiếng trong nụ hôn chưa dứt của anh.

Vương Kì Hạo buông cánh môi bị mình làm cho sưng đỏ ra, rời ra vị trí khác, cắn nhẹ lên má cô, nơi này cũng rất mềm.

Âu Hân bấu miếng thịt sau gáy anh, rên nhẹ.

- Ư...Đừng cắn....

Vương Kì Hạo nhếch môi cười thỏa mãn, nghe lời cô không cắn mà nữa,
chuyển đến "địa điểm" khác. Lần này vị trí mẫn cảm nhất của Âu Hân bị
anh chạm vào, là tai. Vương Kì Hạo dùng răng cạ nhẹ vành tai cô, còn
liếm. Âu Hân thở dốc, đầu gục vào hõm vai anh.

Vương Kì Hạo buông Âu Hân ra, xoay chân mình đem cô đè xuống giường.
Cái chân dài của anh đụng nhẹ vào vật trang trí trên bàn đèn ngủ, vật
trang trí rơi xuống đất tạo ra tiếng "keng", nhưng vẫn không ảnh hưởng
đến hai người đang dục vọng tăng cao nằm trên giường.

Đôi mắt Âu Hân hơi híp lại có vẻ rất thích, cánh môi sưng đỏ do vừa
hôn xong tạo nên chút lấp lánh, lại nhẵn bóng. Hai má đỏ ửng, trên má
trái còn in mờ một dấu răng. Áo ngủ mặc trên người đã bị bung hai cúc
trên làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo quyến rũ, còn lộ ra nửa trên bầu ngực dưới lớp áo ngực xộc xệch. Nét đẹp quyến rũ như vậy, Vương Kì sớm
đã cương tới phát đau.

Đúng hơn là chỉ cần nhìn thấy Âu Hân, dù cô trong bộ dạng nào, Vương Kì Hạo nghiễm nhiên đều có thể cương.

Lại tiếp tục hôn môi cô một lần nữa, nhưng lần này không giống lần
trước, nhẹ nhàng lại mơn chớn. Sau đó liền di chuyển xuống cần cổ, mút
mạnh một chút liền đem Âu Hân rên nhẹ thành tiếng, còn tạo ở đó một dấu
đỏ. Chiếc lưỡi không xương của Vương Kì Hạo nhẹ nhàng lướt qua xương
quai xanh cũng khiến Âu Hân hai mắt mơ màng.


Vương Kì Hạo đột nhiên dừng lại, Âu Hân đem mắt mình mở ra nhìn anh,
thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Âu Hân lúc này có thể nhìn thấy từng
tia máu hằn trong mắt anh.

Bàn tay Vương Kì Hạo đặt bên đầu Âu Hân nhẹ nhàng siết chặt lại, anh đem chính dục vọng của mình ép chế xuống.

- Không phải em vẫn mệt sao, nghỉ....

Âu Hân nhìn ra được vẻ mặt của anh muốn nói gì. Cô thật muốn bật lên tiếng trầm trồ.

Ông xã! Anh nhịn lâu như vậy liệu có thể bị hỏng không?

Âu Hân không muốn ông chồng nhà mình bị hỏng, cô còn muốn có một đứa
con gái, vậy nên trực tiếp dùng hành động cắt ngang lời anh.

Tay cô cởi nhẹ nút thắt trên áo choàng xám đen của anh ra, bàn tay
liền dễ dàng vuốt nhẹ cơ bụng anh một đường từ trên xuống dưới, âm thanh kiều mị.

- Em không mệt. Em còn muốn hỏi anh. Ông xã! Anh có sức phục vụ bà xã hôm nay không?

Vương Kì Hạo rít một tiếng, cúi xuống hôn ngấu nghiến lên làn da
trắng mịn của cô. Đột nhiên cảm thấy xúc cảm mềm mại âm ấm bên má, Vương Kì Hạo nghiêng đầu nhìn. Con vật nhỏ bé với bộ lông màu trắng đập vào
mắt, còn là xuất hiện dưới lớp áo ngủ của Âu Hân.

Bàn tay to lớn của Vương Kì Hạo chụp nhanh lấy, hai mắt sắc bén, tay
vung một đường, con vật nhỏ bé liền bị đáp rơi cái "bộp" một tiếng, nằm
im bất động năm giây trên ghế sô pha. Thật ra Vương Kì Hạo muốn đáp nó
ra ngoài cửa sổ, nhưng Âu Hân nhanh mắt nhanh tay đụng vào tay anh, con
vật mới chỉ rơi xuống sô pha.

- Chỉ là con chuột nhỏ, anh không cần để ý.

Âu Hân nhìn ra được gương mặt đen xì của ai đó khi nhìn thấy chú

chuột Hamster chui ra từ dưới lớp áo cô. Thật ra nó chỉ mới chui vào
trong áo cô cách đây vài chục giây thôi. Qua vài lần ngẫu nhiên có tình
cảnh tương tự, Âu Hân đã biết được ông xã của mình có tính chiếm hữu
cao, tất nhiên cấp ghen cũng sẽ cao. Đây là quà người ta tặng cô, Âu Hân cũng rất thích, vẫn là có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho chú chuột nhỏ.

Vương Kì Hạo tỏ thái độ ỡm ờ không để ý, nhưng ánh mắt đôi lúc vô
tình nhìn đến con vật vẫn sẽ mang theo độ sắc bén như lưỡi dao.

Vương Kì Hạo đang định cởi áo ngủ của Âu Hân ra, bên ngoài chợt vang
lên tiếng gõ cửa phòng. Tiếng gõ cửa phòng được gỡ theo nhịp, hai tiếng
một lần, rất có quy củ, cũng biểu đạt cho người gõ là người rất có quy
tắc làm việc.

Vương Kì Hạo đã đoán được là ai, đôi mắt giận dữ nhìn đến con vật
nhiều lông đang đang nằm lăn lộn trên sô pha, rồi chuyển hướng nhìn đến
cánh cửa, răng nghiến lại muốn chửi. Vương Kì Hạo đang định nói mặc kệ
đi, Âu Hân lại như không hiểu ý.

- Anh dừng lại. Ra xem một chút, có khi là cha.

Vương Kì Hạo muốn nói.

Mẹ kiếp, nếu là người ta là cha em thì không nói làm gì, nhưng người
ta còn hơn cả cha em, sắp muốn leo lên đầu anh để mà chỉ dạy rồi.

Vương Kì Hạo dùng gương mặt khó chịu mặc lại áo choàng, bước chân miễn cưỡng đi ra mở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận