Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Vương Kì Hạo đưa tay nhéo nhéo mặt cô, giọng dịu dàng.

- Cô ta muốn làm gì đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh. Em không cần lo lắng.

Âu Hân gạt tay anh ra, anh rõ ràng không đơn giản chỉ là véo mặt cô.

- Em mới là không lo lắng đi? Cô ta có làm gì em cũng không sợ, chỉ
là không ngờ cô ta có bản lĩnh đến mức thuê cả lính đánh thuê. Bọn chúng làm việc vì lợi ích vật chất khi tham chiến, Trương gia bây giờ đã tụt
dốc không phanh, Trương Hạ Sảnh vẫn còn "vốn" để thuê lính đánh thuê
Trung Đông, một trong những đội ngũ lính đánh thuê lấy giá cắt cổ.

Điều này mới làm Âu Hân cảm thấy thắc mắc.

Vương Kì Hạo nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc bên trái hơi rối của Âu Hân.

- Cô ta không có bản lĩnh đó.

Là không có bản lĩnh đi thuê đám giết người không tiếc mạng đó.

Âu Hân chớp mắt nhìn anh, lại chớp mắt.

- Không phải là có người đứng sau giật dây cô ta đi?

- Em đoán xem.

Vương Kì Hạo không còn chỉnh tóc cho cô nữa, bàn tay đã đi chuyển xuống dưới, "chỉnh" dây váy cột trên vai cho Âu Hân.

Âu Hân liếc mắt nhìn đôi mắt hổ phách của anh, lườm một chút, cũng không có làm gì, tiếp tục nói.

- Không phải là Phillip đấy chứ?

Vương Kì Hạo không trả lời, thuận lợi cúi xuống cắn nhẹ một cái lên vai Âu Hân.

Âu Hân trừng mắt nhìn anh, đưa tay lên đập vào cái tay của anh đang "chỉnh" dây váy giúp cô.

- Anh đàng hoàng, em đang nói chuyện nghiêm túc.

Vương Kì Hạo ngước mắt nhìn cô, một ánh mắt sâu không thấy đáy và mang dáng vẻ nghiêm túc. Anh cũng nói:

- Anh đang rất nghiêm túc.

- Chúng ta còn chưa ăn tối.

- Có thể ăn sau.

Vương Kì Hạo định cúi xuống tiếp tục công việc dang dở, Âu Hân vội nghiêng người, đưa tay lên chống ở trán anh.

- Việc đó cũng có thể làm sau.

Vương Kì Hạo không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Âu Hân. Âu Hân kiên
cường nghiến răng quay mặt né tránh ánh mắt của anh. Lại không ngờ thuận lợi cho anh cúi nhanh xuống cắn lên cần cổ trái của cô.

Âu Hân "a" một tiếng, cánh môi tô một chút son đỏ run run, trước mắt chỉ thấy một loạt một màu hường.

- Vương Kì Hạo, em còn phải ăn tối. Anh tốt nhất là thả em xuống.

- Nếu anh không thả thì sao?

Đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên, Âu Hân nhanh chóng vặn người ngã lăn
từ trên lòng anh xuống đất. Sau đó nhanh chóng đứng dậy túm đây váy chạy lên lầu.

Vương Kì Hạo nhếch môi cười nhìn điệu chạy của cô, sau đó cũng đứng
dậy đi lên lầu. Tiện thể, anh cũng không muốn "ăn" vợ ngay trước mặt mọi người.

Âu Hân đặt tay lên lồng ngực ổn định hơi thở, chân bước vào phòng
tắm, đem cửa phòng tắm khóa chặt lại. Vẫn là đi tắm trước mới có thể ăn
tối được.

Thật không ngờ con người ai đó thật nguy hiểm. Âu Hân vừa cởi váy
ngồi vào bồn thì cửa phòng tắm vốn đã được khóa thật chặt lại mở ra một
cách dễ dàng.

Âu Hân ra sức khuấy nước để tạo nhiều bọt, đem toàn bộ cơ thể vùi
xuống dưới lớp bọt trắng, chỉ có đầu là ngoi lên khỏi mặt nước. Đôi mắt
trừng giận dữ nhìn người đang đứng ở cửa.

- Anh làm gì vậy? Em đang tắm.

Vương Kì Hạo lại rất thản nhiên cởi nút áo quân phục, bình tĩnh mà nói:

- Anh tắm với em.

- Anh....

Âu Hân còn chưa nói xong đã bị thân hình ai đó đập vào mắt, một chữ
cũng nghẹn ở cổ họng không thốt ra được. Mặt đẹp, thân hình cũng đẹp,
đây là cực phẩm. Bản tính trời sinh của con gái, mê cực phẩm, Âu Hân
cũng là con gái, đây lại là chồng cô, không có lí do gì để từ chối.

Cuối cùng Âu Hân chỉ có thể dùng bộ mặt ngây ngốc như đứa bé nhìn
Vương Kì Hạo đi tới, sau đó lại ngây ngốc nhìn anh bước vào bồn tắm. Đến khi hai người đã ngồi đối diện với nhau, Âu Hân giật mình đem cơ thể cô rụt lại một góc, hai má đỏ ửng như cà chua cuối vụ, miệng ấp úng nửa
ngày cũng không nói thành câu thành chữ nào. Vương Kì Hạo lại bình thản
gác một tay lên thành bồn tắm, nghiêng người nhìn Âu Hân cười.

Âu Hân gắt gao làm vững tinh thần, đem chính mình chỉnh đốn tư tưởng, trong đầu còn luôn tự nhắc nhở.

Không có gì hết, dù sao hai người cũng là vợ chồng, chỉ là tắm cùng
nhau thôi...tắm cùng nhau thôi...tắm thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra cũng
không sao hết, là vợ chồng, chuyện nam nữ là rất bình thường.

Nhưng càng tự trấn an mình Âu Hân lại càng có thái độ vội vã cùng
căng thẳng. Lần đầu của cô là bị trúng thuốc, không biết gì, cảm thấy
rất bình thường. Nhưng lần này không phải trúng thuốc, không có trúng
thuốc.

Âu Mỹ đột nhiên nghĩ, mình có lên bỏ chạy ra ngoài, kéo va li ra tìm xem còn viên thuốc kích dục nào bị sót lại không.

Tinh thần căng thẳng là không tốt, suy nghĩ sẽ không được thấu đáo,
Âu Hân thật sự chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài kéo va li ra tìm xem còn viên thuốc nào sót lại không.

Nhưng chân còn chưa kịp đi chuyển đã bị kẹp chặt lại, Âu Hân run cánh môi nhìn Vương Kì Hạo đã ở ngay trước mặt cô. Thật sự là ngay trước
mặt, gương mặt đường nét của anh chỉ còn cách mặt cô khoảng chừng chưa
đến hai mươi xen ti mét.

Âu Hân có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập, bịch bịch, đập rất
nhanh, nhanh tới mức mặt cô vừa nóng vừa đỏ. Ngay lập tức Âu Hân đã nhận ra một cảm giác khác lạ ở trước ngực, có cái gì đó chạm vào.

Vương Kì Hạo thỏa mãn nhìn gương mặt căng như dây đàn của Âu Hân, từ
từ cúi mặt xuống sát bên tai cô. Âu Hân cũng thật sự chỉ có tròn mắt,
một tay nâng lên đặt ở trên thành bồn, một tay chống xuống dưới sàn bồn
tắm, không có ý địch đẩy Vương Kì Hạo ra.

- Anh giúp em tắm.

Lời nói khàn khàn cùng mị hoặc của Vương Kì Hạo vang lên bên tai. Âu
Hân không còn tâm trí để chỉnh đốn tinh thần nữa, vì một tay của Vương
Kì Hạo thật sự đang "tắm" giúp cô vùng ngực.

Âu Hân theo bản năng đưa tay lên choàng qua cô anh, một tay vẫn chống trên sàn bồn tắm. Bàn tay thô ráp cùng to lớn của Vương Kì Hạo cứ không mạnh không nhẹ vuốt qua từng tấc thịt trên ngực Âu Hân, ngón tay chạm
qua nhũ hoa còn khẽ véo.

Âu Hân chỉ biết cắn răng đem mắt mình nhắm lại, đầu hơi ngửa ra sau,
cơ thể run nhẹ. Vương Kì Hạo lại cúi người xuống sát cạnh tại cô, chiếc
lưỡi không xương còn liếm quanh một vòng tai cô. Âu Hân thật sự không có phản kháng. Cảm giác anh mang lại cho cô thật nhẹ nhàng, cũng thật...
sảng khoái, cảm giác này làm cơ thể cô không từ chối được, lại còn muốn
nhiều hơn thế nữa.

Bất quá có một thứ làm Âu Hân bình tâm không nổi. Làn da mẫn cảm ở
vùng đùi non cứ liên tục bị một vật to cứng ma sát, Âu Hân không phải kẻ ngốc, cô còn không biết đây là cái gì thì chết đi cho rồi.

Cứ cọ cọ như vậy cũng thật không thoải mái, Âu Hân đem chân mình khép chặt lại, vô tình làm sao lại kẹp luôn cả vật cứng nóng kia vào.

Âu Hân chỉ thấy Vương Kì Hạo gầm gừ nhẹ một tiếng bên tai, sau đó nghiêng đầu tìm trúng môi cô mà cuồng nhiệt hôn.

Nhiệt độ trong phòng tắm phút chốc tăng cao, Âu Hân chỉ thấy cả mặt cả người chỗ nào cũng đều nóng.

Vương Kì Hạo nói giọng khàn khàn bên tai cô.

- Tiếp tục dùng chân của em.

Tiếp tục?! Tiếp tục cái gì?!! Cái gì dùng chân a~

Âu Hân đỏ mặt tựa vào hõm cổ anh, giọng ấp úng.

- Em...em không.... biết....

- Làm như nãy giờ là được, di chuyển chân một chút là được.

Tại vì hai người đang ngồi trong bồn tắm với lượng sữa tắm lớn, cơ
thể vùi trong nước cũng thật trơn. Vì vừa rồi vô tình "kẹp nhầm" bé Tiểu Hạo Hạo, Âu Hân cứ liên tục ma sát hai chân vào nhau, đồng thời cũng ma sát luôn Tiểu Hạo Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui