Chương 241: Phật Gia
Tiêu Minh cười lạnh: “Đắc tội với Tiêu gia tôi, các người cho rằng mình vẫn còn chỗ đứng ở Giang Nam sao?”
Tiêu Minh đưa tay cầm lấy bản hợp đồng thu mua từ một thủ hạ bên cạnh ném đến chân của Trần Ninh và Tống Sính Đình, cười lạnh nói: “Mười tỷ, mua lại tập đoàn Ninh Đại của các người!”
Tống Sính Đình tức giận nói: “Mười tỷ của ông mà đòi mua công ty 100 tỷ của tôi? Chắc điên rồi chứ gì?”
“Hơn nữa trong tay tao chỉ có 20% cổ phần công ty, công ty phần lớn đều nằm trong tay một ông chủ thần bí.”
“Cho rằng tôi có đồng ý, ông cũng mua không nổi tập đoàn Ninh Đại.”
Tiêu Ninh cười nói: “Không không không! Cho dù cô chỉ có 20% cổ phần, nhưng căn cứ vào hiểu biết của tôi thì chủ tịch của các người đã ủy quyền cho cô.
Cô nắm tất cả các quyền quyết định, bao gồm việc đem công ty này bán đi.”
“Cho nên chỉ cần cô kí vào hợp đồng này thì tập đoàn Ninh Đại sẽ thuộc về Tiêu gia chúng tôi rồi!”
Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Ông đừng mơ tưởng, tôi sẽ không bao giờ kí đâu!”
Tiêu Minh nghiêm túc nói: “Cô sẽ ngoan ngoãn kí tên thôi!”
Hắn nói xong liền búng ngón tay, ra lệnh cho sát thủ bên cạnh: “Phật gia, trước tiên nên bẻ gãy xương tay chân của Trần Ninh, tặng vị Tống tiểu thư đây một chút áp lực.”
Cái mặt to như cái chậu rửa của Phật gia cười toe toét, nâng đôi chân lên đi về phía Trần Ninh: “Tiểu tử, nghe nói cậu đã giết Thiên Tàn, để Phật gia tôi học hỏi bản lĩnh của cậu chút!”
“Hi vọng cậu ở dưới tay Phật gia kiên trì chịu được hơn hai chiêu, để Phật gia tôi chơi vui vẻ chút chứ đừng để Phật gia trực tiếp giết cậu trong vài giây!”
Chương 242: Tai Dùng Không Tốt Thì Đừng Dùng Nữal!
Phật gia cân nặng hơn 500 cân, thật đúng là một ngọn núi thịt hình người.
Mỗi khi ông ta bước một bước mặt đất đều rung chuyển, và hầu như cả tòa nhà đều đang rung chuyển theo từng bước của ông ta.
Toàn thân ông ta toát lên một khí thế bức người, làm cho những người có mặt trong sảnh đều rùng mình kinh hãi.
Tống Sính Đình cũng bị dọa cho sợ hãi, khuôn mặt cô tái đi, run giọng gọi: “Ông xã!”
Trần Ninh ung dung, bình tĩnh nói: “Em đứng yên ở đây, đừng có đi đâu, để anh tới đối phó với ông ta.”
Nói xong, Trần Ninh không nhanh không chậm tiếp đón Phật gia.
Thân hình Phật gia quá to lớn bị những cái bàn làm việc chắn đường, ông ta trực tiếp hất tay một phát, những chiếc bàn đều như những tờ giấy vỡ vụn.
Tống Sính Đình và những nhân viên tập đoàn Ninh Đại đều lộ rõ rẻ kinh hoàng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về Trần Ninh càng lo lắng hơn cho anh.
Gọi Phật gia này là một con quái vật đáng sợ, sức mạnh của con quái vật này thực sự ghê gớm.
Ước tính rằng với sức mạnh của ông ta có thể dễ dàng xé đôi con bò làm hai.
So sánh với Trần Ninh mà nói, anh hiển nhiên vô cùng yếu ớt.
Trần Ninh thật sự có thể chịu đựng nổi quyền cước của Phật gia sao?
Lúc ấy, Trần Ninh và Phật gia cách nhau chưa đầy hai mét, Phật gia đột nhiên hét lên một tiếng: “Đại thủ ấn!”
Đạp một bước, bàn tay phải to lớn như đích phiền mạnh mẽ hướng vào ngực Trần Ninh một chưởng!
Tống Sính Đình nhìn thấy, trái tim ngay lập tức nhảy dựng lên.
Tuy nhiên đám người Tiêu Minh và Mitsui Ken mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt vui mừng.
Trần Ninh giơ tay, tùy tiện đánh một chưởng chống đỡ đại thủ ấn của đối phương.
Phật gia nhìn thấy Trần Ninh vậy mà dám chống đỡ đại thủ ấn của ông ta, vừa kinh ngạc vừa cười lạnh.
Cảm thấy Trần Ninh đây là tự tìm đường chết.
Ông ta dường như đã thấy cảnh xương cánh tay của Trần Ninh bị vẻ gãy, cả người đều bị ném bay lên.
Bụp!
Hai người giữ lấy tay nhau một cách cứng chắ!
c Nụ cười trên mặt Phật gia mắt đi, cả khuôn mặt biến đổi giống như một chiếc kính vạn hoa.
Có kinh ngạc, có sợ hãi, có đau đón, có lo lăng… Còn cánh tay rắn chắc của ông ta phát ra tiếng răng rắc, méo mó không còn ra hình dạng nữa.
Kết quả hai người đá chọi đá, nhưng Phật gia lại bị Trần Ninh trực tiếp bẻ gãy một cánh tay.
Tất cả mọi người trong sảnh đều lộ rõ vẻ kinh ngạ!
cĐặc biệt là Tiêu Minh, hắn ngạc nhiên kêu lên: “Cái gì?”
Nhưng khi tiếng hét của hắn vừa dừng lại thì Trần Ninh đã bắt đầu phản đòn.
Chỉ thấy Trần Ninh tung chiêu nhanh như một tia chớp cùng với thanh âm “rằm”, cú đá mạnh mẽ giáng xuống trúng đầu Phật gia.
Cú đá này giống như một tia sét ngàn cân!
Cho dù bạn có là đại thụ chọc trời, cho dù bạn có sinh trưởng tươi tốt đến đâu, cũng không có khả năng chống lại được sức mạnh của sắm sétI Đầu của Phật gia bị trúng một cước của Trần Ninh, bề ngoài nhìn thấy vẫn không hề thay đổi gì, nhưng chịu sức mạnh kinh khủng từ đôi chân của Trần Ninh, phía sâu thẳm trong đại não đã sớm bị nát thành đống bùn.
Phật gia hét lên nhưng không thể phát ra tiếng, trực tiếp ngã xuống mặt đất như trụ ngọc đổ xuống biển vàng.
Tiếng vang ầm ầm trên nền đắt.
Tiêu Minh cùng Mitsui Ken và một trăm tên cao thủ chứng kiến chuyện này đều không khỏi há hốc mồm.
Khủng khiếp, quá khủng khiếp rồi!
Ngay đến cả sát thủ Giang Nam trong truyền thuyết cùng không phải là đối thủ của Trần Ninh.
Thậm chí Phật gia dưới tay Trần Ninh cũng không kiên trì nỗi quá hai chiêu đã bị cú đá của Trần Ninh hạ gục rồi.
Tiêu Minh sắc mặt một màu trắng bệch, hai chân của Mitsui Ken cũng không ngừng run rẫy.
Thậm chí đám thủ hạ đều sợ hãi nhìn về phía Trần Ninh như đã gặp phải một Đại Ma Vương trong truyền thuyết.
Chính vào lúc này, một đám người đi đến!
Thì ra là Đồng Thiên Bảo mang theo một đám thủ hạ tới, cùng Bát Hỗ Vệ đúng lúc đuổi tới.
Đồng Thiên Bảo mang theo hai trăm thủ hạ tới, cộng thêm Bát Hỗ Vệ.
Đám người Tiêu Minh và Mitsui Ken mặt liền biến sắc.
Tiêu Minh mạnh miệng hét lớn: “Tao là người của Tiêu gia.
Anh cả tao là Thị tôn ở kinh thành, anh hai tao là thiếu tướng Tây Cảnh.”
“Tiêu gia chúng ta thuộc năm giới hắc bạch thương chánh quân ở Hoa Hạ, ai dám động vào tao?”
Trần Ninh cười chế giễu: “Nói xong mấy lời nhảm nhí chưa?
Người đâu, đem bọn chúng bắt lại hết!”
Tiêu Minh nghiêm giọng: “Các người dám?”
Đám thủ hạ phía sau lưng hắn cũng đã sẵn sàng ra tay.
Nhưng thủ hạ của Bát Hỗ Vệ và Đồng Thiên Bảo nhanh hơn vài phần, thủ hạ cũng nóng nảy hơn mấy phần.
Ngay lúc đó, ở văn phòng làm việc chủ tịch, âm thanh đánh nhau vang lên nhưng trận chiến đã nhanh chóng kết thúc.
Tiêu Minh và Mitsui Ken cùng thủ hạ của hắn ta toàn bộ đều đã nằm trong vũng máu.
Bát Hỗ Vệ không bị thương.
Thủ hạ của Đồng Thiên Bảo đã bị thương không ít nhưng cũng không nghiêm trọng.
Tiêu Minh tay chân lạnh lẽo, kinh hãi nhìn đám người Trần Ninh, thanh âm nói chuyện đều run sợ: “Các người… các người…”
Trần Ninh vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang trò chuyện với người bình thường, lãnh đạm nói: “Không cần sợ.
Làm vương bát thì phải cứng rắn đến cuối cùng.”
“Hơn nữa Hoa Hạ chúng tôi có một truyền thống gọi là Lễ Thượng Ngoại Lai.
Ông ba lần bốn lượt muốn mạng của tôi!
Nhưng tôi bây giờ không giết mày, chỉ lấy của ông một cái chân.
Rất hợp lý phải không?”
Tiêu Minh kinh hãi hét lên: “Không!”
Nhưng lập tức hai người hộ vệ trực tiếp đè hắn xuống mặt đắt.
Đồng Thiên Bảo cũng thận trọng đưa một cây gậy sắt cho Trần Ninh.
Trần Ninh đưa tay nhận lấy cây gậy sắt, nở một nụ cười sau đó giơ tay lên cao, hướng xuống chân phải của Tiêu Minh đánh một gậy.
Tiêu Minh bị dọa đến nỗi hai mắt nhắm lại, la lớn: “AI”
Nhưng, lúc Trần Ninh giơ cây côn này lên cao, nhưng nó rơi xuống nhẹ nhàng chạm vào chân phải của Tiêu Minh.
Tiêu Minh không cảm nhận được đau đớn, kinh ngạc mở mắc ra nhìn Trần Ninh ngây người.
Trần Ninh cười: “Tôi còn chưa đụng đến, ông gấp gáp la ó cái gì?”
“Có điều ông yên tâm, còn người tôi rất giữ chữ tín.
Nói đánh gãy chân của ông thì nhất định sẽ đánh gãy chân của ông!”
Tiêu Minh nghe đến thì hoàn toàn sụp đồ.
Chính vào lúc này, từ bên ngoài tiến vào một đội trinh sát, dẫn đầu là đội trưởng Vương Tri Hành!
Tiêu Minh nhìn thấy Vương Tri Hành như gặp được khúc gỗ cứu mạng, vừa khóc vừa hét lớn: “Cứu tôi, cứu tôi.
Nhanh cản hắn lại…”
Vương Tri Hành vội vàng nói: “Trần tiên sinh xin dừng tay!”
Nhưng cây gậy sắt trong tay Trần Ninh không chút do dự trực tiếp đánh xuống.
Rắc một tiếng, Trần Ninh trực tiếp đánh gãy chân Tiêu Minh trước mặt đám người Vương Tri Hành.
“AI”
Tiêu Minh đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Vương Tri Hành thấy ông ta cuối cùng cũng không thể cứu được Tiêu Minh, im lặng thở dài.
Xem ra mâu thuẫn giữa Tiêu gia và Trần tiên sinh không có chỗ hòa giải rồi.
Vương Tri Hành nhìn Trần Ninh cười khổ: “Trần tiên sinh, ngài hà tất phải để ý đến bọn họ.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi không so đo với bọn họ, tôi đã hai lần bỏ qua cho bọn họ.
Bọn họ càng trở nên thủ đoạn hơn, đều tìm đến cửa đây rồi.”
Trần Ninh nói, quay đầu về phía Mitsui Ken rùng mình nhìn hắn.
Mitsui Ken giật nảy mình, trực tiếp quỳ xuống, thỉnh cầu: “Trần tiên sinh! Tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Trần Ninh trầm mặc nói: “Hai lần trước anh cũng nói anh sai rồi, tôi đã cảnh cáo anh hai lần.
Nếu như hai tai dùng không tốt, thì giữ lại một cái đi!”
Mitsui Ken nghe xong không kịp phản ứng, một tên hộ vệ bên cạnh đã rút dao ra chém xuống phía đầu hắn ta.
Đám người Tống Sính Đình hét lên một tiếng kinh hãi, Mitsui Ken cảm thấy khuôn mặt ướt đẫm, sau đó một thứ gì đó rơi ) xuông chân hăn ta, nhận ra chính là một bên tai của hắn ta.
“AI”
Mitsui Ken lần này bị cắt mất một bên tai, khuôn mặt tràn đầy căm phẫn, uất giận.
Hắn ta nhìn về phía Trần Ninh, tức giận nhưng không dám hé răng.
Có thể nhìn ra hắn ta căm hận Trần Ninh đến chết.
Trần Ninh cùng không để hắn ta vào mắt, qua qua Vương Tri Hành phân phó: “Bắt lại hết những kẻ gây rối này đi.
Không có sự đồng ý của tôi, không được tự ý thả hai người họ đi!”
Vương Tri Hành: “Rõ! Trần tiên sinh.”