Chương 358: Tôi Xem Là Thật Rồi!
Trong đám đông, ngoại trừ một vài người biết thân phận của Trần Ninh, tất cả những người còn lại đều nhìn Trần Ninh với ánh mắt chế giễu.
Đột nhiên, mấy người hầu từ bên ngoài xông vào, hốt hoảng nói: “Lão gia, lão gia…”
Ngụy Khang cau mày, tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì, làm gì mà hớt ha hót hải vậy?”
Người hầu run rẩy: “Báo cáo lão gia, bên ngoài có một lượng lớn quân đội đến…”
Ngụy Khang sững sờ khi nghe vậy: “Cái gì?”
Mọi người có mặt tại đây nghe tin có một số lượng lớn quân đội đang đến bên ngoài, thay vì hoảng sợ, bọ họ đều tỏ ra ngạc nhiên.
Đặc biệt là Long Nhiếp, ông ta kích động nói: “Ha ha, thị trưởng Ngụy, không phải ông nói là đích thân thiếu soái sẽ đến dự đám cưới của lệnh lang sao? Nếu tôi không nhầm, có thể thiếu soái đã đến.”
Mọi người nghe xong đều phấn khích chắc chắn thiếu soái đã đến.
Nếu không, ai mà đủ tư cách điều quân số lượng lớn đến thể?
Long Nhiếp lạnh lùng nhìn về Trần Ninh rồi châm chọc nói: “Ha ha, thiếu soái đến rồi, đồ giả mạo như cậu chờ bị vạch trần tại chỗ đi.”
Người xung quanh đều nhìn Trần Ninh với vẻ chế nhạo, nói rằng lần này đúng là “Lý Quả thật sự gặp được Lý Quả’!
Trong mắt Long Nhiếp và những người khác, Trần Ninh đúng là một gã vừa ngu dốt vì dám giả làm thiếu soái.
Bây giờ thiếu soái thực sự đã đến, Trần Ninh không còn chỗ nào để trốn.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục Thiếu tướng bước vào cùng với rất đông binh sĩ.
Khi Long Nhiếp và những người khác nhìn thấy người vị thiếu tướng này, họ lập tức sửng sốt, bởi vì người đàn ông này chính là Khâu Đại Dương – tổng tư lệnh quân khu Ký Châu.
Long Nhiếp và những người khác vội vàng cung kính chào hỏi Khâu Đại Dương, đồng thời tò mò hỏi: “Khâu tướng quân, cho hỏi thiếu soái có phải đi chung với ngài không, Thiếu soái đâu?”
Khâu Đại Dương bị nhóm của Long Nhiếp vây quanh chào hỏi!
Ông ta tức giận nhìn chằm chằm Long Nhiếp: “Ông đang nói gì thế, không phải thiếu soái tới đây lâu rồi sao?”
“Còn nữa, Long Nhiếp, thuộc hạ Long gia các ngươi ngồi xổm canh giữ ở bên ngoài có chuyện gì sao? Nếu làm phiền đến thiếu soái, Long gia các ông gặp rắc rồi đấy.”
Cái gì?
Thiếu soái đã đến đây rồi!
Long Nhiếp và những người khác nghe vậy đều kinh ngạc nhìn xung quanh, muốn xem vị Thiếu soái kia đang ở đâu?
Tuy nhiên, không ai chú ý đến Trần Ninh – người đang ngồi trên ghế với phong thái điềm tĩnh.
Bởi vì trong tiềm thức mọi người đều xác định Trần Ninh là kẻ khoác lác.
Cho tới bây giờ, Long Nhiếp và những người khác đều không cho rằng Trần Ninh chính là thiếu soái.
Long Nhiếp và nhiều người khác đều không tìm thấy thiếu soái, liền trơ trơ mắt nhìn Khâu Đại Dương, muốn hỏi thiếu soái đang ở đâu?
Nhưng Khâu Đại Dương lại không để ý đến bọn người Long Nhiếp.
Thay vào đó, ông dẫn cấp dưới của mình và binh sĩ, nhanh chóng đi đến chỗ Trần Ninh, mọi người đồng loạt chào, đồng thanh nói: “Tham kiến thiếu soái!”
Mọi người có mặt tại đây đều choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngay lập tức, trong mắt họ đều lộ ra vẻ kinh hoàng!
Long Nhiếp sửng sốt đến mức hai mắt lồi ral Ông ta nhìn các quân linh đồng loạt đang chào về phía Trần Ninh, chỉ cảm thấy sắm sét ầm ầm, tim đập như trống, huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa ói máu tại chỗ.
Ôi trời!
Trần Ninh hóa ra là thiếu soái Bắc Cảnh!
Long gia lần này tới số rồi!
Ề Long Nhiếp lặng người đi, sắc mặt ông ta xám xịt.
Ánh mắt nhìn Trần Ninh tràn đầy sự khủng hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng, hồi hận…
Nếu sớm biết Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, cho dù có ăn gan hùm, thì cũng không dám đối đầu Trần Ninh!
Trần Ninh từ đầu đến cuối vẫn giữ phong thái bình tĩnh khi ngồi trên ghé, trên mặt mang theo nụ cười ẳn hiện.
Anh nhìn Khâu Đại Dương và một nhóm quân đội Ký Châu trước mặt, khẽ cười: “Khâu Đại Dương, ông đến đúng lúc quá.
Có người nói tôi giả mạo thiếu soái, mời ông giúp tôi làm rõ.”
Khâu Đại Dương và nhóm binh sĩ nghe vậy, họ vô cùng sửng sốt và tức giận.
Có người dám nghỉ ngờ thân phận của thiếu soái sao? Bọn người này ăn gan hùm rồi.
Khâu Đại Dương quay người lại, nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói: “Vị này là tổng tư lệnh của 300..
binh lính phương Bắc, thiếu soái Trần Ninh!”
“Vừa rồi là ai thất lễ với thiếu soái?”
Mọi người ở hiện trường đều vô thức nhìn Long Nhiếp.
Long Nhiếp sắc mặt tái xanh, trong lòng cảm thấy hối hận muốn chết.
Trần Ninh thản nhiên đưa bức thư pháp lại cho Ngụy Khang.
Sau đó liếc mắt nhìn Long Nhiếp, lạnh lùng nói: “Bây giờ, tôi đã chứng minh thân phận và tính xác thực của bức thư pháp này.”
“Bây giờ ông còn câu hỏi nào không?”
Long Nhiếp run lên: “Không, hết rồi…”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Ông không có chuyện gì, nhưng tôi thì có.
Tôi nhớ vừa rồi ông nói, nếu tôi bước ra khỏi cửa, thì ông sẽ giết tôi?”
Gì?
Khâu Đại Dương và một nhóm binh sĩ quân khu Ký Châu trừng mắt nhìn Long Nhiếp.
Bọn họ giận dữ khi nghe những lời của Trần Ninh.
Thân thể Long Nhiếp bắt đầu run lên, ngữ khí trở nên lần cắn, ông ta run rấy nói: “Thiếu, thiếu soái, thật ra đó chỉ là nói chơi cho vui thôi!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Nhưng tôi coi là thật!”
Thình thịch!
Nghe vậy, Long Nhiếp liền quỳ xuống, run rẫy cầu xin: “Thiếu soái, tôi sai rồi.
Long gia chúng tôi sai rồi, mong ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi lần này…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hì hì, hiện tại mới biết mình sai, trước đó sao vậy?
“Trước đó ông la hét mắng chửi tôi.
Còn không nễể mặt thị trưởng.
Không phải ông oai lắm sao?
*Tôi đã từng cảnh báo Long Tả Quyền, sự bất quá tam!”
“Tôi đã cho Long gia các ngươi hai cơ hội, nhưng mấy người không biết trân trọng.
Bây giờ có biết lỗi của mình, thì cũng đã muộn.”
Ngay khi câu nói của Trần Ninh vừa dứt, Khâu Đại Dương lập tức trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, tóm lấy Long Nhiếp và tất cả thành viên của Long Tả Quyền đang bên ngoài, xử lý nghiêm khắc.”
Nghe vậy, huyết áp của Long Nhiếp tăng vọt.
Ông ta phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm lại, ngất xỉu tại chỗ..