Chương 79: Núi Cao Sừng Sững
Sau vài chuyện cản trở nhỏ, Trần Ninh và Tống Sính Đình đưa con gái của họ vào lớp huấn luyện cờ vây.
Hôm nay địa điểm tập cò vây của Khu thiếu nhi đặc biệt sôi dộng.
Hóa ra là có một thiên tài cờ vây người Hàn Quốc tên là Park Sehun, nghe đồn là đang càn quét khắp các thành phố của Trung Quốc để chứng tỏ rằng các kỳ thủ Hàn Quốc mới là những người mạnh nhát.
Lúc này, dưới sự chứng kiến của hàng nghìn khán giả, một người đàn ông Hàn Quốc đã đánh bại hoàn toàn kỳ thủ cờ vây số một của thành phố Trung Hải là Chu Lập Phong.
Chu Lập Phong đã lăn lộn trong làng cờ vây trong vài thập kỷ, khi còn trẻ cũng là một kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp và từng giành vị trí thứ ba thế giới.
Ông ta nghe nói rằng có một kỳ thủ cờ vây kiêu ngạo người nước ngoài tên là Park Sehun đã lớn tiếng tuyên bố sẽ càn quét thế giới cờ vây và đánh bại tất cả các cao thủ cờ vây của Trung Quốc ở từng thành phố một.
Với biệt danh là kỳ thủ cờ vây số một ở Trung Hải nên ông ta đã nhận lời thách đấu của Park Sehun tham gia vào trận chiến cờ vây ở khu thiếu nhỉ.
Điều mà Chu Lập Phong không nghĩ đến là mặc dù Park Sehun còn trẻ, nhưng tài đánh cờ của anh ta thật khó lường.
: Chu Lập Phong ngay từ đầu đã bị Park Sehun trấn áp, đấu tranh hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không thể hồi phục được nên bị Park Sehun đánh bại.
Trên sân khấu, Park Sehun đã thắng trận đấu đang cười lớn: “Cao thủ cờ vây số 1 ở Trung Hải của các người cũng đã bị tôi đánh bại.
Tôi đã càn quét bắt khả chiến bại liên tục 3 thành phố ở Trung Quốc.”
“Ha ha, người Trung Quốc các người khoe khoang nhiều năm như vậy nói rằng các người đã phát minh ra cờ vây, thật nực cười!”
Lời nói của Park Sehun ngay lập tức dấy lên sự phẫn nộ của dư luận.
Mọi người đều phẫn nộ và tức giận vô cùng.
“Cái gì gọi là khoe khoang chứ? Cờ vây vốn dĩ chính là được phát minh bởi người Trung Quốc.”
“Chết tiệt, tên này không phải muốn nói cờ vây là do bọn họ phát minh đấy chứ, thật không biết xấu hỗ sao?”
“Cút khỏi Trung Quốc!”
Hàng nghìn khán giả có mặt tại hiện trường đều phẫn nộ hò hét.
Người phụ trách Khu thiếu nhi là Hồng Văn Kiệt lập tức khuyên nhủ: “Park Sehun tiên sinh, xin anh hãy ăn nói cần thận.
Trận thách đấu của anh với Chu lão tiên sinh đã kết thúc.
Chúng ta đi sang chô khác nói chuyện.”
Park Sehun lắc đầu và nói: “Không được, tôi đến Trung Quốc lần này với hai mục đích.
Một là để quét sạch nền cờ vây của các người, hai là để xác nhận trò chơi cờ vây là do nước tôi phát minh ra.”
“Ông có thể bảo tôi xuống sân khấu.
Nhưng ông phải chính miệng thừa nhận rằng cờ vây được phát minh bởi đất nước của chúng tôi!”
Hồng Văn Kiệt cũng rất tức giận, nhưng không thể phát tác vì thân phận của mình.
Hàng nghìn khán giả có mặt tại hiện trường càng chửi mắng càng trở nên dữ dội hơn, thậm chí có người còn muốn nhảy qua hàng rào vệ sĩ của Park Sehun để xông lên đánh anh ta.
Park Sehun nhìn những người đang giận dữ còn đắc ý nói: “Bất lực mới phải tức giận, nếu các người phát minh ra cờ vây thì tại sao lại không thể chơi thắng tôi?”
“Nếu ai có khả năng thì hãy lên sân khấu đấu với tôi!”
“Nhưng nếu thua thì các người phải công khai thừa nhận rằng cờ vây được phát minh bởi nước Đại Hàn Dân Quốc của chúng tôi!”
“Ai dám lên?”
Park Sehun có vẻ vô cùng kiêu ngạo, nhưng thực tế cũng rất nham hiểm.
Nêu ai đó ở hiện trường bị anh ta chọc tức lên sân khấu chơi một ván với anh ta.
Cuối cùng thua anh ta thì người đó phải thực hiện thỏa thuận cá cược và thừa nhận rằng cờ vây được phát minh bởi Đại Hàn Dân Quốc.
Lúc đó e rằng báo chí khắp nơi sẽ đỗ xô đưa tin.
Lúc đó Hàn Quốc sẽ càng có cơ hội lớn tiếng mạnh mẽ khẳng định rằng họ đã phát minh ra cờ vây.
“Joker, tôi sẽ đấu với anh một trận!”
Một giọng nói lớn và mạnh mẽ vang lên trong đám đông.
Mọi người tại hiện trường không khỏi nhìn về hướng phát ra giọng nói thì phát hiện ra người đang nói là một người đàn ông cao lớn có đôi mắt sáng như sao, chính là Trần Ninh.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Trần Ninh, nghỉ ngờ nói: “Cậu nhóc, cậu muốn đấu với tên này sao, cậu có làm được không vậy?”
Thực sự là đến cả kỳ thủ cờ vây số 1 thành phố Trung hải là Chu Lập Phong cũng đã thua Park Sehun.
Tất cả mọi người đều không thể không lo lắng về việc Trần Ninh có thể không đủ sức.
Trần Ninh thua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng buộc phải nói cờ vây là do Hàn Quốc phát minh ra sẽ gây ảnh hưởng xấu thì mới là chuyện lớn.
Ngay cả Tống Sính Đình cũng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, thấp giọng hỏi: “Trần Ninh, anh có thể chơi cờ vây không?”
Trần Ninh khẽ cười: “Hiểu một chút, nhưng là muốn thắng được tên .Joker này chỉ cần nỗ lực.”
Tống Sính Đình và mọi người không biết là Trần Ninh đã học cờ vây từ khi còn nhỏ, hơn nữa còn rất tài năng.
Trong quân đội Bắc Cảnh, Trần Ninh thường đấu với một số kỳ thủ chuyên nghiệp hàng đầu cũng như các cao thủ cờ vây dân gian.
Từ trước đến nay chưa bao giò thất bại.
Anh được người trong quân đội gọi là Quốc thủ.
Park Sehun thấy có người bị trúng kế kích tướng của mình muốn lên đài đấu với anh ta thì khóe miệng nở một nụ cười thành công.
Lúc này, cô bạn gái Chung Kim Nghiên xuất hiện bên cạnh thì thầm vào tai anh ta: “Oppa, chính là tên khốn nạn này.
Anh ta vừa làm bị thương vệ sĩ của em ở cửa và còn tát em nữa!”
Park Sehun híp mắt: “Nhìn anh báo thù cho em.”
Trần Ninh không nhanh không chậm bước lên sân khấu, Park Sehun cười như không cười nói: “Anh muốn đấu với tôi sao?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không sail”
Park Sehun: “Tôi nhìn anh cũng không vừa mắt.
Chúng ta có thể đấu với nhau.
Người thua không những phải thừa nhận cờ vây do nước kia phát minh ra mà còn phải cút khỏi đây.
Anh có dám không?”
Trần Ninh phủi tay áo: “Tới đấu đi!”
Ngay sau đó, bàn cờ lại được bày ra hiện trường, Trần Ninh và Park Sehun ngồi xuống.
Park Sehun hỏi Trần Ninh: “Anh chọn quân đen hay quân trắng?”
Mọi người đều nhìn Trần Ninh, bất cứ ai biết cờ vây đều biết rằng việc cầm quân đen trước sẽ có lợi thế hơn.
Hai người có kỹ năng đánh cờ ngang nhau thường giành chiến thắng với quân đen.
Nhưng Trần Ninh lại tỏ vẻ không màng lợi ích, lãnh đạm nói: “Tôi là chủ nhà, anh là khách bên ngoài, theo lễ nhường anh đi trước.”
Park Sehun có chút kinh ngạc, không ngờ Trần Ninh lại không màng lợi thế, thuận tay giao quân đen có lợi hơn cho anh ta.
Anh ta cũng không khách khí nữa, không do dự cầm một quân đen lên.
Cạch, hạ trên bàn cờ vây.
Trần Ninh nhẹ nhàng bình thản nhặt một quân trắng lên tiện tay đặt xuống.
Cả Park Sehun và Trần Ninh đều hạ cờ rất nhanh, về cơ bản là người kia vừa hạ thì người này lập tức hạ theo.
Sau một hồi, cả hai đã hạ hàng chục quân cờ.
Tuy nhiên, Park Sehun càng ngày càng kinh ngạc trong lòng.
Trước mặt Trần Ninh, anh ta không có lấy một chút dễ thở nào cả, ngược lại càng ngày càng nguy hiểm.
Nếu không thể thay đổi tình hình càng sớm càng tốt, anh ta sẽ sớm thất bại thảm hại!
Tống Sính Đình không biết chơi cờ, nhưng cô ấy biết đoán tình hình qua lời nói và sắc mặt.
Thấy Trần Ninh bình tĩnh như thường, hạ bút thành văn.
Nhưng Park Sehun lại đỗ mồ hôi đầy đầu, sứt đầu mẻ trán, thảm hại vô cùng.
Tống Sính Đình biết rằng Trần Ninh nhất định đã chiếm thế thượng phong.
Park Sehun mò hôi nhễ nhại, đột nhiên kêu dừng lại: “Phong cờ, tôi đi vệ sinh trước một chuyến.”
Trần Ninh liếc nhìn Park Sehun rồi nhàn nhạt nói: “Được!”
Park Sehun vội vàng mang theo vài tên thuộc hạ của mình rời đi, mười phút sau mới quay lại.
Park Sehun trở lại lần này nhiều thêm một cặp kính gọng đen trên sống mũi, vẻ mặt hoảng loạn vừa nãy đã biến mát, anh ta lại tràn đầy tự tin trở lại.
Trần Ninh hơi kinh ngạc, anh ta đi vệ sinh một chuyến vậy mà lại lấy lại được tự tin sao?
Anh quan sát kỹ hơn liền phát hiện ra manh mối.
Có một lỗ kim nhỏ trên kính của Park Sehun.
Nếu Trần Ninh không sai, cặp kính này có một chiếc camera thu nhỏ.
Trần Ninh hơi hơi đứng dậy, thầm nghĩ: Hóa ra là dùng phương pháp công nghệ cao tìm người tới trợ giúp đối phó với mình, chẳng trách anh ta lại tràn đầy tự tin.
Trần Ninh đoán đúng, kính của Park Sehun có một camera thu nhỏ, còn có một chiếc tai nghe không dây cỡ hạt đậu xanh được nhét vào tai anh ta.
Lúc này tại Seoul, Hàn Quốc, cách xa hàng ngàn dặm.
Kỳ thần Hàn Quốc Cho Bong Hyuk đang sử dụng thiết bị công nghệ cao để chỉ đạo học trò Park Sehun chơi cờ.
Cho Bong Hyuk là thần cờ vây của Hàn Quốc, sau khi thành danh ông ta đã liên tiếp giành được chiến thắng và còn từng vô địch cờ vây thế giới, sau đó tuyên bố sẽ rút lui khỏi thi đấu mãi mãi.
Cho Bong Hyuk đã giành được danh hiệu cao nhất trong làng cờ vây, nhưng ông ta cảm thấy rằng một trò chơi cờ vây hay như vậy nên được phát minh bởi Hàn Quốc chứ không phải bởi Trung Quốc.
Vì vậy, ông ta đã cố gắng hết sức để quảng cáo rằng cờ vây được phát minh bởi Hàn Quốc.
Lần này Park Sehun đến càn quét đấu trường cờ vây ở Trung Quốc cũng là do Cho Bong Hyuk sắp xếp.
Trần Ninh và Park Sehun tiếp tục chơi.
Mỗi một nước cờ hạ xuống của Park Sehun đều có sự chỉ điểm của Cho Bong Hyuk.
Anh ta quét sạch tình thế bị vây khốn của mình và chống trả một cách điên cuồng.
Vốn còn cho rằng Trần Ninh sẽ sớm bị đánh bại dưới sự tấn công của sư phụ.
Nhưng không ngờ, Trần Ninh vẫn bình tĩnh ung dung như cũ.
Bất chấp anh ta có thiên biến vạn hóa như thế nào thì tôi vẫn bất động như núi.
Lần này, không chỉ Park Sehun càng hạ cò càng trở nên ngạc nhiên.
Ngay cả Cho Bong Hyuk đứng sau chỉ điểm cho anh ta cũng càng ngày càng kinh ngạc trong lòng.
Kỳ nghệ của Trần Ninh này hóa ra lại đồ sộ như một ngọn núi cao.
Hai người họ giống như những con khỉ trong Phật chưởng, dù có tung hoành bao nhiêu cũng không thể thoát ra khỏi Trần Ninh và năm ngón tay to lớn như năm ngọn núi.
Cạch!
Trần Ninh đặt một quân cờ màu trắng xuống bàn cờ, lạnh lùng nói: “Phần thắng đã định, anh thua rồi!”
Thua rồi!
Park Sehun tái mặt nhìn bàn cờ không dám tin.
Anh ta đã được thần cờ Hàn Quốc đứng sau chỉ điểm nhưng mà vẫn thua!
Trần Ninh đã đoán được người đứng sau Park Shehun là Cho Bong Hyuk từ phong cách chơi cờ ở nửa ván cờ sau của anh ta.
Anh ấy nhìn Park Sehun cười lạnh nói: “Nhân tiện cho tôi gửi lời chào đến Cho Bong Hyuk, hỏi ông ta có có nhớ trận đấu ở đảo Jeju không.”
Cho Bong Hyuk ở xa ngàn dặm nghe thấy những lời Trần Ninh qua micro thu nhỏ trên người Park Sehun thì như thể bị sét đánh trong tích tắc, cả người ngây ngốc.
Hóa ra ba năm trước, Cho Bong Hyuk đã gặp một người đàn ông Trung Quốc ở đảo .Jeju và cùng chơi cờ với người đàn ông Trung Quốc đó.
Kết quả là giữa ván đã bị người đàn ông Trung Quốc đó đánh bại triệt đế!
: Cho Bong Huyk lúc đó sợ hãi đến ngớ ngẩn, vốn cho rằng chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng thần cờ của mình sẽ rơi xuống vực thẳm.
Nhưng điều ông ta không ngờ là người đàn ông Trung Quốc đó đã thắng mà không không công khai khắp nơi, danh tiếng thần cờ của ông ta vẫn được bảo toàn.
Vốn cho rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, sẽ không có ai biết về điều đó nữa.
Nhưng Cho Bong Hyuk không ngờ rằng hôm nay mình lại bị người khác nhắc đến.
Cùng với sự kinh ngạc, cuối cùng ông ta nhận ra rằng ông ta đã gặp cao thủ cờ vây người Trung Quốc đó, người đã dễ dàng thắng ông ta năm đó.
Ông ta khó khăn thông qua micro nói với Park Sehun: “Kỳ thủ cờ vây này là thiên hạ vô song.
Có anh ta ở đây thì cậu đừng mong có thể càn quét thế giới cờ vây ở Trung Quốc, hãy trở về đi.”
Park Sehun tuyệt vọng đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói: “Tôi…
thua rồi!”
Khán giả có mặt tại hiện trường nhìn thấy người vừa mới bắt khả chiến bại là Park Sehun đã bị đánh bại bởi Trần Ninh, còn đã đầu hàng trước công chúng thì đều bừng bừng la hét cỗ vũ.
Tống Sính Đình ôm con gái cười nói: “Bố con thắng rồi!”
Một cựu binh tàn tật ở cách đó không xa là Lưu Hồng cũng nói với Tống Thanh Thanh: “Bồ cháu thật tuyệt vời!”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Thanh Thanh bừng bừng cao hứng, cô bé nhìn Trần Ninh trên sân khấu tự hào nói: “Đương nhiên, bố cháu lợi hại nhất.”
Sau khi Park Sehun nhận thua bèn định rời đi cùng bạn gái ngôi sao và vệ sĩ của mình.
Nhưng Trần Ninh lại lạnh lùng gọi anh ta: “Chò đã, anh hình như đã quên cái gì đó thì phải?”
Park Sehun không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng nhấc micro lên nói: “Tôi thừa nhận cờ vây là do người Trung Quốc các anh phát minh ra.”
Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi.
Nhưng Trần Ninh lại gọi anh ta lại: “Còn có một chuyện dường như anh đã quên.”
Hàng nghìn khán giả có mặt tại hiện trường đều đồng thanh: “Đúng, đã nói là người thua phải lăn khỏi đây.
Anh không thể đi ra ngoài, phải lăn ra!”
Park Sehun trở nên cáu kinh, chửi mắng Trần Ninh: “Anh đừng có quá đáng, anh có tin tôi sẽ khiếu nại anh với đại sứ quán không?”
Lúc này Trần Ninh chú ý đến Đỗổng Thiên Bảo mang theo một đám thủ hạ đến rồi.
Trần Ninh nhàn nhạt ra lệnh: “Thiên Bảo, tên này thua cược mà không đồng ý thực hiện lời hứa, vậy anh giúp anh ta một chút, dạy anh cách lăn thế nào đi!”
Đồng Thiên Bảo mỉm cười nói: “Vâng, thiếu gia!”
Đồng Thiên Bảo vẫy tay, mấy người bên cạnh lập tức hung hăng tiến về phía Park Sehun.
Park Sehun nhanh chóng bị đánh đến mức hét lên, còn bị đá văng khỏi sân khấu lăn xuống…