Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Cố Khinh Chu ra vào đốc quân phủ, không có trải qua sự cho phép của Tư phu nhân, làm Tư Quỳnh Chi rất có vài phần tò mò.

Phái người đi hỏi thăm, mới biết được là chữa bệnh cho Hoa Ngạn.

"Ngũ di thái thật cho Cố Khinh Chu xem bệnh cho nàng ta?" Tư Quỳnh Chi kinh ngạc, trong lòng lại là áp lực lửa giận.

Y thuật của Cố Khinh Chu đặc biệt tà môn, mời Cố Khinh Chu xem bệnh, chính là cho Cố Khinh Chu một cái cơ hội làm nổi bật.

"Cố Khinh Chu thật đúng là không thỏa mãn, vẫn muốn đến tới đốc quân phủ khoe khoang, nàng ta sẽ không thật sự tính toán gả lại đây chứ?" Tay nhỏ mỏng mịn của Tư Quỳnh Chi đan xen nắm chặt lên.

Sóng mắt nàng lướt qua vài phần gợn sóng, tựa như đuôi yến sắp vào mặt nước sôi, có loại xuân thủy huỳnh huỳnh kiều mị.

Tư Quỳnh Chi là tiểu cô nương đặc biệt mỹ diễm, vừa nhấc cổ tay trong một cái nháy mắt, đều có vũ mị câu hồn đoạt phách người khác, hoàn toàn không giống tiểu cô nương cùng tuổi ngây ngô.

Nàng dọc theo đường mòn đá xanh, đi một đường không hề có mục đích mà ra ngoài.

Rồi sau đó, nàng thấy được Tư Hành Bái.

Hôm nay hội nghị quân sự kết thúc, Tư Hành Bái đang muốn ra cửa.

Tư Quỳnh Chi vội vàng đi đuổi theo: "Đại ca!"

Mỗi lần nhìn thấy Tư Hành Bái, Tư Quỳnh Chi đều phải đi dán sát lại, đặc biệt nhiệt tình.

Tư Hành Bái dừng bước chân lại.

"Đại ca, phụ thân nói nơi đóng quân gần đây không có đại sự gì, huynh cùng Nhị ca phải ở lại trong thành, ngày mai mang muội đi cưỡi ngựa, được không, nha?" Tư Quỳnh Chi nũng nịu, nói.

Không biết vì sao, Tư Quỳnh Chi đặc biệt muốn gây sự chú ý đối với Tư Hành Bái.

Cùng là ca ca, nhưng Tư Mộ đối với Tư Quỳnh Chi là sủng ái tận xương, còn Tư Hành Bái lại cố tình đối với nàng không nóng không lạnh, làm Tư Quỳnh Chi từ nhỏ liền có dục niệm chinh phục hắn.

Thói quen của nàng là tất cả mọi người bên cạnh nàng đều phải thích nàng, thần phục ở dưới mị lực của nàng.

Nàng từ nhỏ liền đáng yêu, không ai là không yêu nàng, trừ bỏ Tư Hành Bái ra.

Vì thế, tâm cường hiếu thắng như Tư Quỳnh Chi, vẫn luôn liền phải chinh phục được Tư Hành Bái, làm cho người ca ca này, cũng trở thành hậu thuẫn của nàng, cùng Tư Mộ giống nhau, đều yêu thương nàng.

Có người chính là như vậy, ngươi càng là bỏ qua nàng, thì nàng liền càng phải lấy lòng ngươi. Chờ ngươi thật sự thích nàng, thì nàng cũng chưa chắc để ý thích ngươi.

Tư Quỳnh Chi chính là tính cách như vậy.

Tư Hành Bái lạnh nhạt, làm nàng như nghẹn ở cổ, nàng nhất định phải thu phục người ca ca này.

"Không tiện." Tư Hành Bái lạnh lùng nói, "Ngày mai có việc, không rảnh dẫn tiểu hài tử đi chơi. Ngươi muốn cưỡi ngựa, kêu phó quan dạy ngươi."

"Đại ca!" Tư Quỳnh Chi tiến lên, gắt gao nắm lấy tay Tư Hành Bái, "Phó quan nơi nào sẽ tận tâm a? Vạn nhất rơi xuống, quăng ngã gãy chân thì làm sao bây giờ? Đại ca, vẫn là huynh nên cùng muội đi thôi, huynh làm ơn đi mà."

Bàn tay nàng tiêm mỏng, da thịt lạnh hoạt, nhu nhu nhuyễn nhuyễn nắm lấy, có thể khiến cho nam nhân đều có ý muốn bảo hộ, huống hồ nàng là muội muội cùng cha khác mẹ với Tư Hành Bái, hắn hẳn là sẽ càng yêu thương nàng.

"Đại ca, mang muội đi cưỡi ngựa, được không, nha?" Tư Quỳnh Chi ngây thơ làm nũng.

Tư Hành Bái quay mặt lại, rốt cuộc cũng dùng mắt nhìn nàng.

Nhìn con ngươi thu thủy trong suốt, thiên chân liễm diễm của nàng, mặc cho ai nhìn thì đáy lòng đều sẽ mềm nhũn đó của nàng, Tư Hành Bái lại cười.

Tư Quỳnh Chi đại hỉ.

Nàng chính là đang cao hứng, lại nghe đến Tư Hành Bái nói: "Ngươi 15 tuổi, dùng thanh âm 5 tuổi nói chuyện, thật đủ ghê tởm. Như thế nào, muốn ta mang theo ngươi đi tìm vú em không?"

Nét tươi cười của Tư Quỳnh Chi, tức khắc liền tắt ở trên mặt.

Tay nàng bất tri bất giác cũng buông lỏng ra.

Tư Hành Bái móc khăn ra, lau chùi qua chỗ tay nàng vừa kéo, sau đó đem khăn vứt trên mặt đất.

Tư Quỳnh Chi dường như bị người tát một bạt tai, ngơ ngẩn sững sờ ở nơi đó, trên mặt đau như hỏa thiêu hỏa liệu.

Hắn ta tuyệt nhiên đối với nàng như vậy!

Bất quá, hắn là xưa nay không có giáo dưỡng, hành sự lỗ mãng, khiến người khác hà khắc.

Sớm biết vậy liền không cùng hắn kỳ kèo.

"Dã loại, khó trách không ai thương ngươi, ngươi xứng đáng không có người nhà thân thích!" Thật lâu lúc sau, bóng dáng Tư Hành Bái đã biến mất ở trong tầm mắt, Tư Quỳnh Chi mới hung hăng mắng.

Nàng thật là khinh thường sự thô lỗ của Tư Hành Bái.

Hắn cái thứ du thủ du thực* kia, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Không có phụ thân, hắn cái gì cũng không phải!

(* Du thủ du thực chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không có nghề nghiệp, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.)

Tư Quỳnh Chi ở nơi này bị Tư Hành Bái ghim vào một cái đinh, một bụng khí. Lại nghĩ đến Tư Mộ đối với Cố Khinh Chu, về điểm thân mật này, Tư Quỳnh Chi càng thêm giận.

Nàng đầy ngập lửa giận.

Trở lại trong phòng, Tư Quỳnh Chi tĩnh tọa thật lâu sau, khuôn mặt quyệt diễm của nàng toàn bộ yên lặng, chỉ có lông mi ngẫu nhiên chớp động, mới nhìn ra được nàng đều không phải là một tôn pho tượng tinh xảo.

"Trong phòng Ngũ di thái, có mấy người hầu?" Tư Quỳnh Chi hỏi hầu gái của nàng.

Người hầu gái ở gần người Tư Quỳnh Chi tên Thúy Hoa, đều không phải là người hầu bình thường, mà là cô nhi do Quân Chính phủ bồi dưỡng thành mật thám. Một nhóm người kia, Thúy Hoa có khả năng khôn khéo nhất, so với Tư Quỳnh Chi lớn hơn 3 tuổi, Tư phu nhân liền phải đem lại đây, đặt ở bên người Tư Quỳnh Chi.

Chủ yếu là ở bên người bảo hộ sự an toàn của Tư Quỳnh Chi.

Thúy Hoa võ nghệ cao cường, thương pháp tinh vi, hơn nữa am hiểu tình báo, Tư Quỳnh Chi thực ỷ lại vào nàng ta, lại trước nay không bao giờ kính trọng Thúy Hoa, đem Thúy Hoa đương như người hầu bình thường mà sai vặt.

Loại việc vặt gia đình bình thường này, Tư Quỳnh Chi cũng kêu Thúy Hoa đi tra.

Thúy Hoa thực cung kính, trả lời Tư Quỳnh Chi bất luận là cái vấn đề nhỏ lông gà vỏ tỏi gì: "Có 4 vị."

Nàng đem tên cùng thân phận của 4 vị người hầu này, đều nói cho Tư Quỳnh Chi.

"Người mỗi ngày bên người hầu hạ cho Ngũ di thái, gọi là Tú Tú, là người Ngũ di thái tự mình tuyển vào. Mặt khác, đều là các nơi phái đến cho Ngũ di thái." Hầu gái nói.

Quân Chính phủ giống cái triều đình thu nhỏ, Ngũ di thái là người cuối cùng vào cửa, các di thái thái khác khẳng định muốn quen thuộc hướng đi của nàng ta, cho nên phái người hầu cho Ngũ di thái, đều là tay sai ngầm các nơi xếp vào.

Nghe nói Ngũ di thái tự mình còn tra qua một hồi, kết quả thừa dịp lần điều tra nghe ngóng đó, Tư phu nhân liền đem tay sai ngầm của bà an bài vào, Ngũ di thái mất nhiều hơn được.

"Ngươi đi điều tra cái người tên Tú Tú này." Trong tay Tư Quỳnh Chi đang thưởng thức chính tóc đen nhu thuận của mình, "Nàng ta không phải tay sai ngầm của những người khác, khả năng có bí mật khác, trong vòng nửa ngày tra thỏa đáng cho ta."

Thúy Hoa nói vâng.

"...... Đúng rồi, bên người Ngũ di thái còn có người kêu Hương Ngọc, nàng ta là phu nhân đặt ở trước mặt Ngũ di thái, coi chừng Ngũ di thái, đúng không?" Tư Quỳnh Chi nói.

Thúy Hoa gật gật đầu.

"Ngươi truyền cái tin, kêu Hương Ngọc lặng lẽ tới, ta có việc phân phó nàng ta." Tư Quỳnh Chi nói.

Thúy Hoa do dự: "Tiểu thư, đó là người của phu nhân, còn không biết phu nhân có an bài gì, chúng ta kêu lại nói......"

Đôi mắt Tư Quỳnh Chi lưu chuyển tức giận cực nóng, giống như lửa lạc ở trên người Thúy Hoa: "Ngươi là tiểu thư, hay là ta là tiểu thư?"

Thúy Hoa trầm mặc không lên tiếng.

"Mau đi làm!" Tư Quỳnh Chi nũng nịu.

Thúy Hoa nói vâng.

Nửa ngày công phu, Thúy Hoa liền đem những việc này đều làm thỏa đáng.

Thúy Hoa cũng tra được, hầu gái thân tín Tú Tú của Ngũ di thái, kỳ thật là nữ nhi của lão người hầu nhà mẹ đẻ của Ngũ di thái.

Thúy Hoa nói: "Nhà mẹ đẻ của Ngũ di thái từng phú quý qua, sau nhà nàng ta lại binh tai hương nháo, nên bọn họ phải chạy trốn tới phía Nam, trong nhà có một nhà chưởng quầy đi theo xuống phía Nam, Tú Tú này chính là nữ nhi của đại chưởng quầy nhà mẹ đẻ của Ngũ di thái.

Phụ thân Ngũ di thái qua đời, vị chưởng quầy kia vẫn là giúp đỡ chăm sóc việc nhà. Vị chưởng quầy kia thời trẻ liền đã chết thê tử, hiện giờ ở Hoa gia......"

Tư Quỳnh Chi cắt ngang lời Thúy Hoa: "Đừng nói những cái chuyện dơ bẩn đó, ta không muốn biết những cái vặt vảnh nhà mẹ đẻ đó của Ngũ di thái, ngươi liền nói Ngũ di thái cùng Tú Tú này, xem như tình tỷ muội đúng không?"

"Vâng." Thúy Hoa nói.

Đôi mắt Tư Quỳnh Chi hơi đổi, đã có cái chủ ý, nàng phải hảo hảo dùng người kêu Tú Tú này, lại lợi dụng Ngũ di thái, đánh cho Cố Khinh Chu một đòn nghiêm trọng, làm Cố Khinh Chu mất đi hoàn toàn khả năng làm thê tử của Tư Mộ!

"Tẩu tử tương lai của ta, đương nhiên phải là mẫu thân ta tự mình chọn lựa, Cố Khinh Chu cùng mẫu thân ta không hòa thuận, nàng ta phiên thiên tưởng cậy đến trên đầu bà bà, cho rằng Tư gia chúng ta là gia đình bình dân sao?" Đôi mắt Tư Quỳnh Chi âm trầm.

Nàng là tuyệt không đồng ý cho Cố Khinh Chu vào cửa.

Tư phu nhân không thích, Tư Quỳnh Chi cũng thế, Tư Mộ là nam nhân, nam nhân có đôi khi sẽ theo sắc lệnh mà thành hôn, hắn không đáng tin cậy.

Hôn nhân của hắn, Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân cùng nhau, giúp hắn làm tốt, làm hắn có thể cưới được một vị thục viện danh môn chân chính.

"Ngũ di thái sinh bệnh, đây là cái cơ hội thực tốt a." Tư Quỳnh Chi mỉm cười.

Nàng phải hảo hảo nắm chắc cơ hội này.

"Thúy Hoa ngươi tới......" Tư Quỳnh Chi nói, "Tú Tú bên kia, ngươi phải như vậy......."

Nàng dạy Thúy Hoa, như thế nào đi lợi dụng thân tín Tú Tú của Ngũ di thái.

Đồng thời, Tư Quỳnh Chi cũng muốn lợi dụng quân cờ mẫu thân nàng an bài ở bên người Ngũ di thái.

Ban đêm cùng ngày, hầu gái Hương Ngọc bên người Ngũ di thái -- chính là tay sai ngầm Tư phu nhân an bài ở bên người Ngũ di thái, lặng lẽ tới gặp Tư Quỳnh Chi.

"Tam tiểu thư, phu nhân dặn ta không được đi lại qua bên này, không để cho bị Ngũ di thái nhìn ra manh mối." Hương Ngọc có chút khẩn trương, thanh âm hơi hơi phát run.

Tư Quỳnh Chi biết được, quân cờ này đã là một viên đá vứt đi, về sau không dùng được, cho nên đối với nàng ta cũng lấy ra thập phần hòa khí: "Ngươi yên tâm, phu nhân sẽ không biết, Ngũ di thái càng sẽ không biết."

Hương Ngọc vẫn là thực khẩn trương.

Tư Quỳnh Chi ôn nhu khuyên giải an ủi nàng ta sau một lúc lâu.

Hương Ngọc lúc này mới cảm thấy, Tam tiểu thư ôn nhu mỹ lệ, giống tượng thạch cao điêu khắc thành thiên sứ ở giáo đường, mang theo thánh quang, thấp thỏm trong lòng cũng hơi chút giảm bớt.

"...... Ngũ di thái có phải đang uống thuốc hay không?" Tư Quỳnh Chi hỏi.

Hương Ngọc gật gật đầu: "Là Cố tiểu thư kê phương thuốc."

"Thực tốt. Hương Ngọc, ngươi phải đi giúp Ngũ di thái sắc thuốc, nghiêm túc nấu tốt, liền tính là công lao của ngươi." Tư Quỳnh Chi nói.

Trong lòng Hương Ngọc loạn nhảy, Tam tiểu thư là muốn nàng đi hạ độc sao?

Nếu như bị Ngũ di thái phát hiện, nói cho đốc quân, đốc quân một hai phải tẩn Hương Ngọc thì xong.

Phu nhân chỉ là nói, kêu Hương Ngọc coi chừng Ngũ di thái, phu nhân hỏi chuyện gì, Hương Ngọc phụ trách truyền lời.

Nàng cũng không dám hạ độc a!

Hương Ngọc mới 22 tuổi, ở Tư gia làm công bảy tám năm, năm kia mới thành thân, năm trước sinh đứa con trai.

Nhi tử mới 1 tuổi, Hương Ngọc càng thêm yêu tính mệnh.

Nàng quỳ xuống phù phù trước mặt Tư Quỳnh Chi: "Tam tiểu thư, ta không dám a, ngài bỏ qua cho ta đi Tam tiểu thư!"

"Không dám cái gì, nha?" Tư Quỳnh Chi nói, "Ta chỉ là kêu ngươi đi sắc thuốc, chiếm được niềm vui của Ngũ di thái. Từ đây lúc sau, ngươi ở trước mặt Ngũ di thái thay ta nói ngọt nhiều chút, làm đốc quân cho ta tiền tiêu vặt nhiều hơn một chút."

Hương Ngọc cảm thấy không đơn giản.

Nàng là tay sai ngầm phu nhân đặt ở bên người Ngũ di thái, giám sát Ngũ di thái mới là mục đích của nàng, Tam tiểu thư lại muốn nàng chủ động đi sắc thuốc, lại không hạ độc, đầu nơi này còn không biết có cái trò xiếc gì, Hương Ngọc thực sợ hãi.

"Như thế nào, ta nói ngươi không nghe?" Tư Quỳnh Chi ngồi ở ghế chờ, nhìn chính màu sơn móng tay của mình, oánh bạch đến cơ hồ trong suốt.

Ngón tay nàng thon dài, móng tay để thật sự dài, mỹ đến giống ngọc, lại sắc bén vô cùng.

"....... Hương Ngọc, nhi tử của ngươi năm nay bao lớn?" Tư Quỳnh Chi ngọt ngào hỏi.

Hương Ngọc chỉ cảm thấy một tầng mồ hôi mỏng phía sau lưng, dũng cảm lập tức đi lên.

"Tam tiểu thư, ta nghe ngài phân phó!" Hương Ngọc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui