Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Cố Khinh Chu lên ô tô của Tư Mộ.

Tư Mộ cùng Tư Hành Bái giống nhau, yêu thích xì gà, yêu thích rượu mạnh, thậm chí thích mùi máu tươi tràn ngập, chỉ là hắn hơi chút văn nhã, thu vào bớt vài phần.

Hắn có văn hóa, học qua tiếng Anh, tiếng Pháp cùng tiếng Đức. Trừ bỏ ngôn ngữ, hắn ở nước Đức không chỉ có học qua trường quân đội, mà cũng học qua công nghiệp quân sự.

Có thể là nuôi dưỡng không giống nhau, nên trên người Tư Mộ tổng không có sự đường hoàng như ở trên người Tư Hành Bái, mà hắn hết thảy đều giống bộ phong sưởng màu đen mặc trên người kia: Mặt ngoài trơn bóng, nhưng nội bộ thâm trầm.

Hắn không thể nói chuyện.

Trong xe trầm tĩnh như nước, sau một lát Cố Khinh Chu mới mở miệng.

Cũng chỉ nàng mới có thể mở miệng.

"Ngươi xác định có tin tức Cố Thiệu?" Cố Khinh Chu ngồi ở ô tô, đèn đường ngoài cửa sổ xe san sát nối tiếp nhau, từng cây từng cây hiện lên, ngẫu nhiên có hào quang quất hoàng chiếu tiến vào.

Tư Mộ ở trong lòng bàn tay Cố Khinh Chu viết hai chữ: Cố Thiệu.

Bởi vì hai chữ này, Cố Khinh Chu nguyện ý mạo hiểm chữa bệnh cho Tư Mộ.

Bệnh của Tư Mộ, Cố Khinh Chu rất có phần nắm chắc, nàng có thể trị tốt.

Cố Thiệu điều tra thân phận của chính mình. Hắn giống hài tử vô tri mờ mịt, đi trên một con đường tối đen, Đông hỏi một chút, Tây hỏi một chút, hắn cảm thấy có thể hỏi ra tin tức, đã phi thường khó có được, không nghĩ tới người trên con đường này, đều đã biết hắn đang tìm hiểu bí mật.

Vì thế, có người tra ra bí mật của hắn, ví dụ như Tư Mộ.

Cũng không phải Tư Mộ muốn điều tra, nhưng do Cố Thiệu điều tra như gióng trống khua chiêng, kinh động tuyến tình báo, hắn lại là ca ca vị hôn thê của Tư Mộ, Tư Mộ không muốn biết cũng khó.

"Ngài biết thân phận của hắn?" Cố Khinh Chu hỏi lại.

Ánh sáng trong xe u đạm, Tư Mộ nhẹ nhàng gật đầu.

Xe chạy được ước chừng 15 phút, Tư Mộ ngừng xe ở một tiệm cà phê.

Cà phê tinh khiết và thơm từ trong tiệm bay ra, khiến cho trời đêm đông giá rét lại ấm áp vô tận.

Hơi nước ấm quẩn quanh, tiệm cà phê có máy hát đĩa thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, ấm áp, an tĩnh. Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ ngồi đối diện, hai người đều chỉ uống cà phê, không có gọi điểm tâm khác.

Cố Khinh Chu thích cà phê, hơi nóng lưu dọc theo thành sứ hơi mỏng, truyền tới lòng bàn tay của Cố Khinh Chu.

Tư Mộ bắt đầu viết chữ trên giấy.

Chữ hắn, cũng tuấn dật như lúc trước.

"Nam Kinh Nguyễn thị." Hắn viết bốn chữ này, đưa cho Cố Khinh Chu.

Mày Cố Khinh Chu nhíu lại: "Cố Thiệu là nhi tử Nam Kinh Nguyễn thị?"

Tư Mộ gật đầu.

Cố Khinh Chu liền nhớ tới lúc trước nữ hài tử kia đi ngang qua Cố gia, nàng ta tên là Nguyễn Lan Chỉ, người Nam Kinh, ở nhà phi thường được sủng ái, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương thực thích nàng ta.

Nàng ta là hài tử Nguyễn gia, hay là Cố gia?

Nam Kinh cùng Nhạc Thành cách đến quá xa, Cố Khinh Chu cũng không có cách nào đi kiểm chứng.

Hiện tại xem ra, nữ hài tử kia khả năng là nữ nhi của Tần Tranh Tranh còn tính lớn hơn nữa.

Lúc trước Tần Tranh Tranh quả nhiên là giở trò quỷ, đem Cố Thiệu đổi lại đây, mới có cơ hội được Cố Khuê Chương nâng lên làm chính thất. Bằng không, bà ta muốn lung lạc tiếp tâm nam nhân cũng vô dụng.

Mẫu thân của Cố Khinh Chu, chính là bại dưới âm mưu như vậy.

"Vì sao Nguyễn thị muốn đem Cố Thiệu trao đổi? Nguyễn gia cực kỳ giàu có, không có khả năng bỏ nhi tử." Cố Khinh Chu đã như là nghi vấn, nhưng cũng như là tự nói.

Tư Mộ không có lại viết chữ, hắn cũng không biết nguyên nhân Cố Thiệu đổi đến Cố gia.

Có chút nội tình, đương nhiên có thể tra được, bất quá yêu cầu thời gian cùng tiền bạc, nhưng Tư Mộ sẽ không đi điều tra sâu.

Thời điểm Cố Khinh Chu ngước mắt xem hắn, hắn lắc đầu.

Tư Mộ lắc đầu lúc sau, lại viết trên giấy: "Ta có thể giúp ngươi tra."

"Không cần, ta nghĩ việc này vẫn là tự tay làm lấy sẽ tương đối tốt, đa tạ ngài." Cố Khinh Chu nói.

Cố Thiệu sẽ tra được, không cần Tư Mộ tham gia.

Cố Khinh Chu nguyện ý tiếp nhận bí mật Tư Mộ cung cấp, liền sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Với việc thực hiện hứa hẹn lúc trước, Cố Khinh Chu muốn đem hết thảy đều giải thích rõ ràng.

Cố Khinh Chu gõ gõ cái trán, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt khôn khéo mà an tĩnh, nhìn Tư Mộ nói: "Thiếu soái, nếu có 2 loại lựa chọn: Một là ngài tiếp tục làm người trầm mặc không nói; hai là có được thanh âm, rồi lại phải đối mặt với sinh mệnh nguy hiểm, ngài lựa chọn cái nào?"

Tư Mộ trên giấy viết cái "Hai".

Hắn không hỏi Cố Khinh Chu, nguy hiểm đến từ nơi nào, hắn tôn trọng băn khoăn của nàng.

Chỉ là, hắn muốn chữa khỏi bệnh của chính mình, có thể mở miệng nói chuyện.

Cố Khinh Chu liền luôn mãi nhấn mạnh, hắn khả năng sẽ có chuyện nguy hiểm đến sinh mệnh.

Tư Mộ cũng viết lần nữa, hắn không sợ, hắn muốn chữa khỏi bệnh chính mình.

"Vì sao một hai phải mở miệng nói chuyện?" Cố Khinh Chu nghi hoặc, "Ngài trước kia dường như không quá để ý."

Trên mặt Tư Mộ có loại yên lặng, toàn bộ đường cong trên mặt không có nhúc nhích nửa phần.

Cố Khinh Chu cho rằng hắn sẽ không trả lời, không như tưởng, hắn lại cúi người, viết mấy chữ đưa Cố Khinh Chu.

"Ngụy Thanh Gia".

Hắn trên giấy viết tên này, đưa cho Cố Khinh Chu xem.

Đây là tên nữ hài tử.

Hắn vì cô nương này, muốn mở miệng nói chuyện, nữ hài tử này đối với hắn rất quan trọng.

"Nữ nhi của Thị trưởng?" Cố Khinh Chu hỏi.

Cố Khinh Chu quen biết người không nhiều lắm, nhưng vừa khéo biết được Cố Tương qua lại cùng trưởng nữ Ngụy thị - Ngụy Thanh Tuyết.

Từ cách đặt tên mà xem, hẳn là tỷ muội.

Đáy mắt Tư Mộ hiện lên vài phần kinh ngạc, gợn sóng rất nhỏ phớt qua, lại quay về yên tĩnh.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói cho Cố Khinh Chu, nàng đoán đúng rồi, Ngụy Thanh Gia chính là nữ nhi Thị trưởng.

Cố Khinh Chu là vị hôn thê của hắn, hắn tựa hồ muốn đem hết thảy đều nói rõ. Nếu Cố Khinh Chu để ý, nàng có thể không thay hắn cứu trị, miễn không để tương lai oán giận.

Tư Mộ cũng là ám chỉ Cố Khinh Chu, hắn sẽ không yêu nàng.

Hắn nhờ nàng trị liệu, dùng tin tức, thậm chí chẩn kim, nhưng không đặt cảm tình. Hắn hy vọng Cố Khinh Chu không được quá nhập tâm, thậm chí không được hiểu lầm, miễn không để cho tương lai thất vọng.

Dụng ý của hắn, Cố Khinh Chu đã hiểu.

"Ta nghĩ, chúng ta cũng nên nói rõ ràng." Cố Khinh Chu cuối cùng tổng kết, "Bệnh này của ngài ta nhận, chẩn kim là một căn cá chiên bé, ngài có đồng ý không?"

Tư Mộ gật đầu.

"Kia được, trường học nghỉ, ta ngày mai liền có thể kê thuốc cho ngài. Ngài là tự mình chọn chỗ, hay là đi đốc quân phủ?" Cố Khinh Chu hỏi.

Tư Mộ cúi người, lại viết trên giấy.

Lần này, hắn viết hơi lâu.

Thật lâu lúc sau, hắn đem giấy đưa cho Cố Khinh Chu, mặt trên viết: "Sáng mai 8 giờ rưỡi, ta đi đón ngươi, địa chỉ ta tự chọn."

Cố Khinh Chu xem xong rồi, nói: "Kia được!"

Nói xong lúc sau, Cố Khinh Chu nhẹ nhàng thu khẩu khí. Gió đêm kiều diễm, giống đẩy hồ nước, có từng vòng gợn sóng, tâm tình của nàng khôi phục không được.

Ra tiệm cà phê, Cố Khinh Chu nhìn Tư Mộ, nói: "Thiếu soái về trước đi, ta đi dọc theo đường phố một chút, chiều lại đi xe kéo trở về."

Tư Mộ hơi do dự.

Đáy mắt Cố Khinh Chu rất có sự kiên trì nồng đậm.

Tư Mộ nhẹ nhàng gật đầu, lên xe khởi động. Khi hắn chuẩn bị chạy đi, nhìn thấy Cố Khinh Chu đứng ở dưới mái hiên, gió lạnh thổi bay từng phần tóc dài đen nhánh của nàng, phản chiếu lên khuôn mặt trắng ngọc không tì vết, nàng thuần tịnh đến giống đồng nữ miếu Dược Vương.

Nàng có thể cứu mệnh.

Cố Khinh Chu vẫy vẫy tay, vạt áo khẽ lay, tay áo đón gió xiêu vẹo.

Tư Mộ gật đầu, xe chạy xa khỏi tầm mắt nàng, trong lòng hắn có tia hy vọng.

"Vì sao một hai phải chữa khỏi bệnh của chính mình?"

Này đương nhiên không phải vì tiền đồ, cũng không phải vì chính mình, hắn là vì Ngụy Thanh Gia.

Thời gian Cố Khinh Chu ở Nhạc Thành quá ngắn, hơn nữa nàng không thích giao tiếp. Nếu là nàng am hiểu kết giao bằng hữu, như vậy nàng nhất định sẽ nghe nói đến Ngụy Thanh Gia.

Ngụy Thanh Gia là nữ tử khiến toàn bộ Nhạc Thành lóa mắt nhất, nàng ấy giống tiên tử trong truyền thuyết, quang mang vạn trượng, không ai có thể qua được phong thái của nàng ấy.

Tư Mộ đôi lúc sẽ nhớ tới Ngụy Thanh Gia.

Cố Khinh Chu đi dọc theo đường phố. Gió đêm Nhạc Thành thực âm hàn, có hơi ẩm của biển, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn quanh, đem hơi ấm thân nhiệt cuốn mất hút.

Đi ngang qua một tiệm rượu Tây, Cố Khinh Chu đi vào.

"Ta muốn hai chai champagne tốt nhất." Nàng nói như vậy, tài đại khí thô.

Tiểu nhị trên dưới đánh giá nàng, đánh giá túi tiền của nàng, lấy ra hai chai: "Đây, tiểu thư."

Cố Khinh Chu mở túi tiền ra, bên trong có một sấp tiền mặt màu hồng nhạt, tiểu nhị sửng sốt, cười nói: "Tiểu thư, ta lấy sai rồi, này là hai chai rượu thường, ta tìm lại cho ngài xem......."

Cố Khinh Chu lấy được rượu, lại nói: "Có điện thoại chứ?"

Cửa hàng bán rượu Tây, khẳng định là có điện thoại, cất ở văn phòng phía sau.

Cố Khinh Chu mua hai chai rượu Tây giá cao, được đến một cơ hội gọi điện thoại.

Nàng gọi đến nơi Biệt quán Tư Hành Bái thường ở.

Là phó quan tiếp.

"Cố tiểu thư, thiếu soái ra khỏi thành rồi." Phó quan cung kính nói, Cố Khinh Chu thậm chí có thể nghe được đến thanh âm khấu ủng hành lễ của hắn, từ ống nghe điện thoại truyền tới rõ ràng.

"Khi nào trở về?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Đêm 30." Phó quan nói, "Thiếu soái còn nói, nếu là Cố tiểu thư có chuyện gì, có thể giao cho thủ hạ đi làm. Cố tiểu thư, ngài có cái phân phó gì?"

Đêm 30, chính là nói, Tư Hành Bái suốt một tháng không có ở Nhạc Thành.

"Ta phải chữa bệnh cho một người, nếu là thiếu soái hỏi ta gần đây làm cái gì, ngươi cứ như vậy mà nói cho hắn, hắn sẽ biết là ai." Cố Khinh Chu nói.

Nàng không phải cấp dưới của Tư Hành Bái, cũng không phải tiểu thiếp của hắn, nhưng hành tung của nàng vẫn là bẩm báo với hắn, Cố Khinh Chu cảm thấy chính mình đã tận tình tận nghĩa.

Nếu là hắn thật sự muốn giết Tư Mộ, cũng liền tùy ý hắn.

Tư Mộ bên kia, Cố Khinh Chu cũng báo trước nguy hiểm cho hắn, nhưng hắn nguyện ý mạo hiểm, đây là dũng cảm của hắn, về sau hắn thật sự bị Tư Hành Bái giết, cũng coi như hắn tự gánh trách nhiệm.

Tư Hành Bái nơi này Cố Khinh Chu cũng coi như có nói qua trước, dù hắn không ở nhà, cũng không oán Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu từ nhỏ học y, lời dạy dỗ của sư phụ còn văng vẳng bên tai: "Lòng trắc ẩn to lớn....... Không muốn không cầu......."

Nghĩ đến nàng có thể trị bệnh của Tư Mộ, lại bởi vì Tư Hành Bái mà liên tiếp trì hoãn, kéo dài đến nay, trong lòng Cố Khinh Chu liền rất là không thoải mái.

Nàng tổng cảm giác thực có lỗi với tổ sư gia, thực có lỗi với sự dạy dỗ nhiều năm của sư phụ, nàng đem bổn phận y giả ném mất.

Hiện giờ rốt cuộc đáp ứng Tư Mộ rồi, Cố Khinh Chu mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong lòng ngực ôm hai chai champagne, Cố Khinh Chu đi xe kéo, về tới Cố công quán.

Nàng đem champagne đặt ở dưới lầu, nhìn người hầu, nói: "Ta cuối kỳ khảo thí đến không tệ lắm, bằng hữu đưa rượu tới, ngươi đến đây cất vào đi, ngày khác đãi khách."

Hôm sau, khi Cố Khinh Chu dậy sớm, phát hiện Cố Khuê Chương không ở nhà.

Thẳng đến thời điểm cả nhà đều xuống lầu ăn cơm sáng, Cố Khuê Chương mới mùi rượu đầy người, quần áo không chỉnh tề, trở lại.

Nhị di thái vội vàng đi đỡ ông ta.

Bọn nhỏ yên lặng ăn cơm.

Tứ di thái lại hỏi Cố Khinh Chu: "Khinh Chu tiểu thư, ngài hôm nay có việc không?"

Nàng ta muốn mượn cớ cùng Cố Khinh Chu ra ngoài đi dạo, thuận tiện đi thăm nữ nhi Liên Nhi của nàng ta.

Liên Nhi còn được chăm sóc ở hiệu thuốc Hà thị.

"Ta hôm nay có chút việc." Cố Khinh Chu nói, "Cùng thiếu soái có hẹn."

Cố Thiệu liền nhìn mắt Cố Khinh Chu.

Chờ thời điểm Tư Mộ tiến vào, ánh mắt Cố Thiệu có chút loạn. Trong lòng hắn không biết là cái tư vị gì, liền cúi đầu xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui