Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Nhạc Thành là Hoa Đông đệ nhất tại vùng thành thị duyên hải, được xưng không miên đêm thành, bóng đêm khĩ mĩ vũ mị.

Ngọn đèn dầu ở cửa ra vào nhà hàng thật ảm đạm, xây dựng theo kiểu Pháp, lãng mạng cùng xa hoa.

Tư Mộ đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn bầu trời đên đầy sao, thất thần một hồi lâu.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, kỳ thực nỗi lòng một chút cũng không loạn, chỉ là hướng theo một phương hướng suy nghĩ, như thế nào cũng không kéo trở lại được. Càng nghĩ càng nhập thần, càng nghĩ càng khó kiềm chế được.

Chờ hắn châm lửa đệ tứ căn que diêm, muốn châm hút đệ tứ căn xì gà, hắn mieis nhìn thấy Cố Khinh Chu cùng Hà Vi bước ra. Hắn lập tức tiến tới.

Đêm xuân màn sương mỏng lượn lờ, hai vị nữ tử vừa bước ra cửa liền cảm thấy lạnh, đều rụt cổ, đem mặt mình giấu vào cổ áo khoác. Các nàng ăn no, tâm tình thực hảo, đi vừa nói vừa cười.

" Ta cảm thấy no quá." Cố Khinh Chu cười nói, " lần đầu tiên ăn nhiều như thế."

" Ta cũng thế." Hà Vi nói.

Rõ ràng không có gì buồn cười, hai nàng cười ha hả, thậm chí thương lượng dọc theo đường phố đi bộ nửa giờ, sau lại đi xe kéo.

Tư Mộ liền đến trước mặt.

" A Mộc?" Hà Vi trước mắt thấy được Tư Mộ.

Cố Khinh Chu quay đầu,đôi mắt nàng được ngọn đèn dầu trước cửa chiếu rọi, phẳng lặng, trong trẻo, hình như có một chút lơ đãng. Mắt nàng thật đẹp.

Tư Mộ cảm giác nàng non nớt, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy sự non nớt của nàng toát ra một chút mị thái, loại mị thái này không phải là làm ra vẻ, mà từ thiên chân tràn ra, làm cho lòng người ấm áp.

" Phải đi về sao?" Tư Mộ trước mở miệng, thanh âm có điểm ám ách, " Ta đưa các ngươi đi."

Hà Vi rất muốn hỏi, ngươi không phải cùng nữ tử hẹn hò sao, như thế nào lại chờ đưa chúng ta? Lời nói tới bên miệng, nàng lại nuốt xuống, dù sao nàng cùng Tư Mộ cũng không thân.

Tư Mộ thấy Cố Khinh Chu nhíu mày muốn cự tuyệt, hắn nói: " Khinh Chu, dù sao ta cũng có chút việc cùng ngươi nói."

Cố Khinh Chu còn nhớ số tiền từ hôn kia, nàng cần thiết phải có, đây là nàng nên được, đây là bồi hôn nhân của nàng. Đó là một số tiền lớn, cần để sau này trốn chạy, nàng lúc này mới nói: " Vậy phiền ngươi rồi, đa tạ Thiếu soái."


Đi tới bên cạnh xe Tư Mộ, Cố Khinh Chu thấy được trên mặt đất khói bụi cùng đầu mẩu thuốc lá, đủ thấy được hắn đợi đã lâu, hơn nữa không ngừng hút thuốc.

Tư Mộ không phải kẻ nghiện thuốc, hắn hút thuốc lá không nhiều như vậy, vậy mà một lát hút liền ba bốn căn, chứng minh hắn thực thấp thỏm, dùng thuốc để giảm áp lực tình tự.

Cố Khinh Chu nhìn mắt hắn. Rõ ràng chỉ là bình thường liếc coi, Tư Mộ lại là mất tự nhiên. Hắn hơi hơi nghiêng mặt qua một bên.

Đưa Hà Vi tới cửa hiệu thuốc Hà thị đã là 8 rưỡi tối, Mộ Tam Nương ở dưới đèn trùm chăn chờ Hà Vi trở về. Thấy Hà Vi cười khanh khách, còn có Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ đưa tiễn, Mộ Tam Nương hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

" Đã trễ thế này rồi, cũng không giả lưu các ngươi, mau trở về đi thôi, trên đường lái xe phải cẩn thận." Mộ Tam Nương nói.

" Cô cô, chúng ta đi trước." Cố Khinh Chu cười nói.

Bọn họ đi ra, Mộ Tam Nương cùng Hà Vi vẫn luôn đưa mắt nhìn họ.

Mộ Tam Nương trong lòng cảm thán, nói: " Khinh Chu cùng Thiếu soái thật là xứng đôi."

Hà Vi đại khái cũng có cảm giác như vậy, chỉ là nhớ tới mới vừa rồi Tư Mộ hẹn hò cùng nữ tử, Hà Vi liền có chút lo lắng thay Cố Khinh Chu - tương lai trong nhà phóng một vị di thái thái như vậy, chẳng phải muốn cả ngày đều có cơn giận không đâu?

Những việc này Hà Vi quản cũng không được, hơn nữa nàng tin tưởng Cố Khinh Chu có thể xử lý tốt, nàng cũng không muốn quản, hai mẹ con đóng cửa, Hà Vi đem phim điện ảnh hôm nay xem kể lại cho mẹ nghe.

Lúc đi ngủ, Mộ Tam Nương đắp chăn nằm bên cạnh, Hà Vi tâm tình cũng vui vẻ, nói cái nói không ngừng. Mộ Tam Nương hiền lành mỉm cười, nghĩ thầm: "Khinh Chu chỉ đưa ra ngoài có một chút, mà có vẻ đã nghĩ thông rồi."

Như vậy, Mộ Tam Nương liền không còn lo lắng nữa.

Tư Mộ cùng Cố Khinh Chu từ ngõ nhỏ đầu hiệu thuốc ra tới, hắn thực thân sĩ vì Cố Khinh Chu mở cửa ghế phụ xe.

Cố Khinh Chu sửng sốt. Tiện đà nghĩ đến hắn có chuyện muốn nói, liền không cự tuyệt.

Nói cái gì? Cố Khinh Chu trong lòng thầm suy đoán: Có thể hay không trước tiên liền lui hôn sự, tiền thì qua một thời gian sẽ đưa, đến lúc đó đưa thêm cho ngươi lợi tức chờ.

Nàng ngồi lên xe. Trên xe có hương xì gà nhàn nhạt mát lạnh, mùi thuốc tràn ngập.


Xe đi cũng sắp tới nơi, Tư Mộ vẫn không có mở miệng. Cố Khinh Chu nghĩ: " Hắn khẳng định đang lựa lời nói thuyết phục ta từ hôn."

Có ý nghĩ như vậy, nàng liền không quấy rầy hắn, để tuỳ hắn bịa đặt từ ngữ đến ba hoa chích choè, nàng chỉ nghĩ đến đòi tiền.

Lúc trước đính hôn, rõ ràng là Tư phu nhân muốn nịnh bợ ông ngoại Cố Khinh Chu, bây giờ từ hôn, cũng phải trả giá một chút.

Tư Mộ mở miệng, quả nhiên là nói tiền sự: " Ngươi nói muốn đi làm gia giáo, là thiếu tiền tiêu vặt sao?"

" Không có a, ta nào có tư cách đi làm gia giáo." Cố Khinh Chu cười nói, " Ta chỉ mới niệm thư một năm, chỉ là hơi hơi muốn đi."

Cùng tiền có quan hệ, Cố khinh Chu liền không quấy rầy hắn. Ngẫm lại, Cố Khinh Chu nghĩ mình có phải hay không tốt quá nhiều? Bất quá, từ hôn là tất nhiên, chẳng sợ muốn lại nhiều, Tư Mộ cũng cần thiết cấp, Cố Khinh Chu lại yên tâm thoải mái.

Một lúc sau, Tư Mộ đột nhiên hỏi: "Khinh Chu, ngươi chữa bệnh cho ta, ngươi còn nhớ rõ sao?"

Cố Khinh Chu gật gật đầu, thực minh bạch Tư Mộ đang đánh cảm tình, liền theo hắn nói: "Đương nhiên, ta trị liệu mỗi ca bệnh đều sẽ ký lục trong danh sách, tương lai sẽ sửa lại thành y án."

Tư Mộ dường như lại hơi thất vọng. Môi hắn hơi nhấp, lại không nói gì.

" Ngươi lần đầu tiên cấp người bệnh châm cứu, sẽ vẫn nhớ rõ sao?" Thật lâu sau, Tư Mộ lại hỏi.

" Nhớ rõ a." Cố Khinh Chu nói, " Ta lần đầu tiên châm cứu là đối với sư phụ, lúc ấy thứ đủ, ta có làm gãy một cây châm, đúng là hù chết ta."

Tư Mộ lại trầm mặc. Cố Khinh Chu trả lời, cùng hắn dự đoán có cách biệt một trời một vực. Hắn không phải là muốn hỏi cái này!

Chẳng lẽ muốn hắn hỏi: Ta tổng nhớ rõ lúc tay ngươi ấn trên người ta, ngươi có nhớ rõ sao?

Này lại hỏi không được. Hỏi ra, như thế nào cảm giác cũng không thoả đáng.

Liền như thế trầm mặc. Rốt cuộc cũng tới trước cửa Cố Công quán.


Xe dừng lại, lúc Cố Khinh Chu chuẩn bị xuống xe, Tư Mộ đột nhiên nói: " Khinh Chu."

" Thiếu soái, ngươi không cần phải vội ngăn lại." Cố khinh Chu ngắt lời hắn, " Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta đồng ý từ hôn, thời điểm ngươi đưa tiền cho ta, ta liền theo ngươi đi gặp Đốc Quân nói."

Tư Mộ hô hấp một đốn.

Cố Khinh chu lại tiếp tục nói: " Ta minh bạch ngươi thật sốt ruột. Nếu sốt ruột, liều nhanh đi vay tiền đi. Ngươi đường đường là Thiếu soái quân chính phủ, nơi nào mượn không tới số tiền này?"

Tư Mộ trầm mặc. Tay hắn nắm lấy tay lái không có động, trong lòng các loại tình tự liền nổi lên, trên mặt lại không lộ ra chút manh mối, ngược lại làm hắn nhìn qua thêm mấy phần lạnh nhạt.

Cố Khinh Chu đợi một chút, thấy hắn không nói, liền chính mình đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống, Tư Mộ lại đột nhiên mở miệng.

" Khinh Chu, ngươi cảm thấy chúng ta thực hiện hôn ước xưa, như thế nào?" Tư Mộ hỏi.

Cố khinh Chu thiếu chút nữa trẹo chân. Nàng xuống xe, ghé vào cửa xe, muốn xem biểu tình của hắn cho rõ.

"Ta nói giỡn." Tư mộ nhanh bổ sung, rồi mới dùng sức đóng cửa xe lại, đụng vào đầu Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu che đầu lui lại, xe Tư Mộ lập tức nghênh ngang mà đi, không có quay đầu, mà trực tiếp từ một con đường khác rời đi. Thực mau, ô tô liền biến mất trong màn đêm.

Cố Khinh Chu xoa xoa đầu, nghĩ thầm: " Đêm nay chắc Tư Mộ ở chỗ Nguỵ Thanh Gia vấp phải trắc trở rồi." Bằng không hắn cũng không có tỏ thái độ như vậy.

Bất quá, Tư Mộ là người có nguyên tắc, chuyện từ hôn này Cố Khinh Chu không cần lo lắng, hắn sẽ lấy tiền cho nàng.

Qua mấy ngày sau, ở lớp học lại có chuyện nghị luận, nguyên lai là một tờ báo nhỏ chụp được ảnh Tư Mộ cùng Nguỵ Thanh Gia đi tản bộ dạo phố. Hai người trai tài gái sắc, phá lệ xứng đôi.

Lớp của Cố Khinh Chu có hai mươi mấy nữ sinh, không phải người nào cũng thích Cố Khinh Chu, vì thế các nàng cf báo chí sau lưng, khua môi múa mép.

" Kém quá nhiều. Lúc Nguỵ Thanh Gia còn đi học, luôn cầm cờ đi trước, Cố Khinh Chu luôn là lót đế. Không xinh đẹp như Nguỵ Thanh Gia, cũng không tài hoa như nàng, gia thế thì lại càng không bằng Nguỵ Thanh Gia, như thế nào mà Thiếu soái lại tuyển làm vị hôn thê?"

" Là oa oa thân ( đính hôn từ trong bụng mẹ), bọn họ đính hạ từ rất lâu rồi."

" Hiện tại còn lưu hành oa oa thân a?"

" Đã đính hạ, bội ước sẽ rất khó nghe, lại nói Cố Khinh Chu leo được lên việc hôn nhân này, nàng chịu lui mới là lạ."


" Nói như vậy Nguỵ Thanh Gia thật đáng thương, bị chỉ cưu chiếm sào như thế."

Những lời này là cố tình nói để Cố Khinh Chu nghe, Cố Khinh Chu nhiều ít cũng có điểm nghe thấy. Nói là không để bụng thì không có khả năng, chỉ là nàng sẽ không vì những lời nhàn thoại đó mà sốt ruột thượng hoả.

Nguỵ Thanh Gia, Tư Mộ, đối với Cố Khinh Chu mà nói, hoàn toàn không liên quan đến việc của nàng. Có lẽ cũng có điểm giao thoa, bất quá là cái lối rẽ nhân sinh nhỏ bé. Cố Khinh Chu luôn là bỏ qua cái ngã rẽ đó, trở về chính con đường của mình.

Buổi sáng tính toán khoá thượng, Cố Khinh Chu ấn ở sách giáo khoa dưới viết thư. Là thư cho Hà Vi.

Ngày hôm qua nhận được thư của Hà Vi, nàng tâm tình tốt đẹp, cùng Cố Khinh Chu nói: " Tỷ, muội nguyên bản là tính niệm xong trung học liền gả chồng, công tác. Hiện giờ ba nói, trong nhà sinh ý hảo, muốn cho muội đi niệm đại học, tương lai nếulà có thể đi ngân hàng làm việc, tiền lương so với báo xã và nhà xưởng cao hơn. Muội ngày hôm qua mới đi tam gia đại học cầm chương trình."

Nàng nghiêm túc tính toán tiền đồ. Cố Khinh Chu muốn cổ vũ nàng, thậm chí giúp nàng niệm xong đại học.

Y thuật của Cố Khinh Chu là Mộ Tông Hà dạy, nàng không có tiền nên đã cho nàng một nửa học phí. Hà Vi là cháu gái của Mộ Tông Hà, nếu có thể giúp đỡ nàng việc học, cũng coi như là hồi bái sư phụ.

Đang ngồi viết, Uyển Mẫn ngồi phía trước Cố Khinh Chu đột nhiên quay mặt đi, hướng Cố Khinh Chu cười cười.

Cố Khinh Chu giật mình.

Nhậm khoá Hồ nữ tu sĩ liền đi tới, tới cạnh Cố Khinh Chu, nhẹ nhàng gõ bàn nàng vài cái.

Cố Khinh Chu bị doạ nhảy dựng, liền mau chóng đem thư cất vào.

" Đi học phải chuyên tâm nghe giảng." Hồ nữ tu sĩ đi lên bục giảng, đối mọi người nói, kỳ thực là đang cảnh cáo Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu lập tức ngồi thẳng lại.

Uyển Mẫn không nói gì.

Tan học, Uyển Mẫn đột nhiên đổi chỗ xuống sau lưng Cố Khinh Chu cùng Nhan Lac Thuỷ. Bàn sau các nàng là Lý Hoa cùng Tưởng Xuân Ni. Uyển Mẫn là cùng Tưởng Xuân Ni đổi chỗ ngồi. Ngồi vào sau lưng Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu quay đầu lại, Uyển Mẫn lại hướng Cố Khinh Chu cười một cái, cười đến Cố Khinh Chu sởn tóc gáy.

Tổng cảm giác Uyển Mẫn đang làm gì đó.

" Uyển Mẫn, ngươi vì sao phải đổi chỗ ngồi?" Cố Khinh Chu trực tiếp hỏi.

Uyển Mẫn lặng im.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận