Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Cố Khinh Chu không đem Hoắc Việt liên luỵ đến cừu hận của mình cùng Tư Hành Bái. Hoắc Việt và Tư Mộ khác nhau.

Tư Mộ hận Tư Hành Bái, hận thấu xương, Tư Hành Bái từ nhỏ chính là bóng ma trong lòng hắn, mà Hoắc Việt cùng Tư Hành Bái là bằng hữu, có lợi ích lui tới.

Hoắc Việt là huynh trưởng Hoắc Long Tĩnh, cũng có thể tính là trượng phu, xem như là bằng hữu của Cố Khinh Chu, nàng không hy vọng hắn cùng Tư Hành Bái đối nghịch.

Tư Hành Bái là người biến thái, hắn đối Cố Khinh Chu rất tốt, đảo mắt lại có thể giết nhũ nương cùng sư phụ nàng, huống chi là người cùng hắn đối nghịch.

Trên đời này không ai muốn làm thù địch của Tư Hành Bái.

"Ta mời nàng đi ăn cơm. Nàng khí sắc kém như vậy, phải bồi bổ một chút." Hoắc Việt nói.

Cố Khinh Chu lắc đầu. Nàng biết Tư Hành Bái sẽ phái người theo dõi Hoắc Việt, lúc này tiếp xúc nhiều cùng Hoắc Việt, khả năng sẽ gây hoạ cho hắn.

Hoắc Việt có lẽ không sợ Tư Hành Bái, nhưng Cố Khinh Chu lại không muốn khiến cho bằng hữu thêm phiền toái.

Tư Mộ thì khác. Chẳng sợ không có Cố Khinh Chu, Tư Mộ cùng Tư Hành Bái chi gian mâu thuẫn, cũng vĩnh viễn không có cách nào hóa giải, bọn họ chú định có một hồi chém giết.

"Hoắc gia, ta phải bồi bổ không phải khí sắc. Hôm nay thật sự không có tâm trạng ăn uống, xin lỗi." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Việt mỉm cười:

"A Tĩnh đã ở trên đường tới đây, không phải chỉ có hai chúng ta. Khinh Chu, sao lại khó xử như thế, cơm vẫn là phải ăn."

Đang nói chuyện, Cố Khinh Chu liền nghe được tiếng bước chân chạy rất gấp gáp. Hoắc Long Tĩnh bước nhanh lên lầu. Nhìn thấy Cố Khinh Chu bình an không có việc gì, Hoắc Long Tĩnh chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

"Đi a, ăn cơm xong hẵng trở về, ta biết có có quán ăn làm món cá hấp rất ngon." Hoắc Long Tĩnh kéo Cố Khinh Chu.

Khó được có lúc Cố Khinh Chu ra khỏi nhà.

Lúc ăn cơm, không ít khách khứa đối sói của Cố Khinh Chu khiếp đảm, chỉ cho là một con chó thật lớn, né qua một bên mà đi. Hoắc Long Tĩnh tò mò nhìn Cố Khinh Chu nói:

"Muốn cho Mộc Lan một khối thịt kho tàu hay không?"

"Mộc Lan không thể ăn đồ ăn có muối, đối thân thể nó không tốt." Cố Khinh Chu nói.

Nàng từ trong bao móc ra một khối khô bò cho Mộc Lan.

Sau khi ăn xong, Hoắc Việt rời đi trước, lưu lại Hoắc Long Tĩnh làm bạn Cố Khinh Chu.

Hoắc Long Tĩnh vốn không thích nói nhiều, cũng không đề cập nửa chữ tới Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu thực thích loại trầm mặc này, hai người cùng nhau trôi qua buổi chiều nhàn nhã.

Hoắc Long Tĩnh cùng Cố Khinh Chu tính cách có bảy phần giống nhau, Cố Khinh Chu cùng nàng ở chung, phi thường nhẹ nhàng thích ý.

Trên đường Hoắc Long Tĩnh đi gọi điện thoại, đem Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên đều gọi lại đây.

"Khinh Chu, chúng ta đi cưỡi ngựa đi." Nhan Nhất Nguyên ở bên cạnh khuyến khích.

"Huynh rất thích cưỡi ngựa sao?" Cố Khinh Chu chèn ép hắn.

Mã là không có kỵ thành, Cố Khinh Chu tâm tình cũng không có xuất hiện một phần tốt. Nàng đè thống khổ ở trong lòng, chậm rãi liền khó có thể tự khống chế.

Giống như miệng cống lấp kín hồng thủy, chờ hồng thủy càng ngày càng nhiều, lực đánh vào miệng cống lại càng lớn. Ở chung thời gian càng lâu, Cố Khinh Chu càng khó duy trì tươi cười.

"Ta phải về nhà!" Cố Khinh Chu nói.

Nàng nhìn như là đột nhiên không cao hứng, kỳ thật là cảm xúc khổ sở tích tụ tới rồi, nàng không thể chịu đựng được nữa.

Nàng không chán ghét các bằng hữu, chỉ là không thể khống chế bi thương chính mình.

Nàng mang theo Mộc Lan leo lên ô tô, để lại bọn họ hai mặt nhìn nhau. Cố Khinh Chu biết bọn họ sẽ thực lo lắng, nhưng là nàng đành phải vậy. Nếu nàng vô duyên vô cớ khóc ở trước mặt bọn họ sẽ thực không hay

Khóc, bọn họ sẽ càng lo lắng.

Cố Khinh Chu trở lại Nhan công quán, nước mắt yên lặng chảy một hồi không kiêng nể gì, đem đầu dán ở trên lưng Mộc Lan, tâm tình chậm rãi bình phục. Lưng Mộc Lan thực ấm áp, lông tóc sáng bóng đến có điểm trát người. Cố Khinh Chu cùng nó ở bên nhau thời gian dài, đều hiểu thói quen của nhau.

Nàng ôm Mộc Lan, Mộc Lan da lông ấm áp, có thể cho Cố Khinh Chu một chút sức sống.

Chờ thời điểm Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên trở về, Cố Khinh Chu tâm tình bình phục, nàng dường như không có việc gì ngồi ở sô pha đọc sách.

Hỉ nộ vô thường như vậy, Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên không dám trêu nàng.

"Tư Mộ một lát liền sẽ gọi điện thoại cho ta." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Nàng chờ điện thoại Tư Mộ. Kết quả, Tư Mộ chính mình tới. Chuyện này rất quan trọng, Tư Mộ muốn gặp mặt nói.

So với sự lãnh ngạo lúc trước, Tư Mộ lần này mang theo điểm thành ý tới. Hắn tận lực thu hồi chán ghét chính mình với Cố Khinh Chu, biểu tình bình thản nói:

"Ngươi viết những điều đó, đều là sự thật?"

"Đương nhiên." Cố Khinh Chu nói.

Trong phòng hơi có trầm mặc. Ước chừng trầm mặc hai phút, Cố Khinh Chu hỏi hắn:

"Nguyện ý cùng ta hợp tác sao?"

"Có thể." Tư Mộ nói: "Bất quá, hết thảy phải nghe ta an bài."

Cố Khinh Chu ra cửa hẹn Tư Mộ, cố ý trốn tránh người Tư Hành Bái. Kết quả còn không tới mười lăm phút, Tư Hành Bái sẽ biết tin tức.

Hắn không muốn Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ lui tới thân thiết, lại không muốn quấy rầy Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, Tư Hành Bái nếu làm phiền nàng, miệng vết thương nàng liền không thể khép lại.

Tư Hành Bái lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Việt.

Chờ Hoắc Việt nhận được điện thoại, thời điểm đuổi tới yên quán, Tư Mộ đã rời đi. Nhãn tuyến yên quán nói không nghe được Cố tiểu thư cùng Tư Thiếu Soái bàn chuyện gì, bọn họ nói chuyện với nhau không nhiều lắm, thanh âm cũng không cao.

Hoắc Việt cũng đúng sự thật bẩm báo Tư Hành Bái.

"....... Ta nếu là nàng, gả cho Tư Mộ, sống sờ sờ tức chết ngươi." Hoắc Việt nói.

Tư Hành Bái liếc xéo hắn:

"Làm thiếu nãi nãi Thanh bang long đầu tốt như vậy không làm, lại làm Quân Chính phủ thiếu nãi nãi?"

Hoắc Việt lấy chung trà hất vào người hắn. Lần này hất đến hết sức chuyên chú, thiếu chút nữa trúng hết vào người Tư Hành Bái.

"Ngươi nói, nàng sẽ đi con đường này sao?" Hoắc Việt hỏi.

Hắn lo lắng hơn cả Tư Hành Bái. Tư Hành Bái tiếp tục chèn ép hắn:

"Như thế nào, ngươi còn dám nhớ thương nàng?"

Hoắc Việt chưa bao giờ quên Cố Khinh Chu. Nếu nàng cùng Tư Hành Bái thật sự có duyên không phận, Hoắc Việt dựa vào cái gì phải đem nàng nhường cho những người khác?

Hoắc Việt "Trọng tình trọng nghĩa", là giang hồ nghĩa khí, cùng "Có đạo đức" không có liên hệ với nhau. Hắn cùng Tư Hành Bái giống nhau, đều là người không có đạo đức.

Tư Hành Bái còn vì nước vì dân, Hoắc Việt lại hoàn toàn không màng.

"Ngươi cùng nàng cũng không có quan hệ gì, ta vì sao không được nhớ thương?" Hoắc Việt nói.

Tư Hành Bái thu liễm tâm tư, cũng nghiêm túc nghĩ nghĩ. Khinh Chu sẽ làm như vậy sao? Gả cho Tư Mộ, thật là có thể đem Tư Hành Bái đang sống sờ sờ tức chết. Chẳng sợ lại đem nàng cướp về, Tư Hành Bái cũng tức giận đến rớt nửa cái mạng.

Huống hồ Tư Đốc Quân chưa có chết, lão thái thái cũng chưa có chết, Tư Hành Bái lúc này đoạt người, nhiều ít có điểm lúng túng, hắn thật sự sẽ cởi ra một thân da. (Kiểu như chấm dứt mối quan hệ với người thân á.)

Tư Hành Bái không nói.

Hắn cũng có lo lắng như vậy, nhưng là hắn không thể ở trước mặt Hoắc Việt biểu hiện ra ngoài. Hắn yêu Khinh Chu, hy vọng nàng có thể hơi chút bình phục, không muốn nàng lấy hôn nhân làm lợi thế cho kế hoạch báo thù.

Hắn không phải không biết, chỉ là không muốn nghĩ.

Hắn sợ hãi.

Tư Hành Bái không sợ hãi bất kỳ điều gì. Cố Khinh Chu giết hắn không đáng sợ. Điều duy nhất làm xương cốt hắn lạnh là nàng rời khỏi hắn.

Đây là điều duy nhất Tư Hành Bái sợ hãi, cũng là điểm yếu của hắn. Địch nhân của hắn sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Hiện tại, Hoắc Việt không phải suy đoán tới rồi sao? Chỉ cần Tư Hành Bái thừa nhận, tương lai Hoắc Việt muốn đánh Tư Hành Bái, khống chế Cố Khinh Chu là có thể.

"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đều có thể làm cha nàng!" Tư Hành Bái vẫn luôn nói sang chuyện khác, chính là không tiếp các phép thử của Hoắc Việt.

Hoắc Việt cùng Tư Hành Bái làm bằng hữu, tựa như hai con sư tử thủ lĩnh, có thể tường an không có việc gì, có thể cộng phân ích lợi, lại sẽ không đối với đối phương thiếu cảnh giác, thậm chí sẽ luôn phòng bị nhau.

"Ngươi có xấu hổ hay không? Ngươi so nàng lớn hơn bao nhiêu tuổi kia?" Hoắc Việt trả lời lại một cách mỉa mai.

Cùng Tư Hành Bái đấu khẩu trong chốc lát, cuối cùng Hoắc Việt tiếp nhận được rất ít tin tức. Tư Hành Bái thù địch quá nhiều, hắn am hiểu trốn tránh nhất.

Hoắc Việt sau khi rời khỏi, Tư Hành Bái lập tức đi Nhan công quán.

Hắn muốn đem Cố Khinh Chu đón trở về.

Cố Khinh Chu dám định ngày hẹn Tư Mộ, vạn nhất thật giống lời nói Hoắc Việt, nàng cùng Tư Mộ lấy hôn nhân làm hiệp ước, Tư Hành Bái thật là bị nàng làm tức chết.

Cố Khinh Chu hiện tại chính là hạ sát tâm, nàng cái gì cũng dám làm. Không thể lại nuôi thả nàng, phải đem nàng giam cầm tại bên người. Chờ thời điểm Tư Hành Bái tới Nhan công quán, Nhan thái thái thật cẩn thận nói:

"Lão thái thái biết Khinh Chu đã trở lại, phái người đón nàng đi Tư công quán rồi."

"Phái ai?" Tư Hành Bái lo âu.

"Nhị thiếu soái." Nhan thái thái đúng sự thật nói.

Tư Hành Bái hô hấp sai một nhịp, hắn có phải đã tới chậm một bước hay không? Cố Khinh Chu không đến mức nhẫn tâm như vậy đi? Hắn sắc mặt tức khắc xanh mét, đi Tư công quán. Dọc theo đường đi, Tư Hành Bái suy đoán:

"Khinh Chu khẳng định không ở Tư công quán."

Hoắc Việt kia thật là có cái miệng quạ đen, thật bị hắn đoán trúng rồi, Cố Khinh Chu muốn làm chuyện hồ đồ!

Tư Hành Bái lúc trước suy đoán kế hoạch của nàng, cảm thấy nàng sẽ dùng phương thức khác đả kích hắn. Rốt cuộc loại sự tình kết hôn này, đối Tư Hành Bái là đả kích lớn nhất, Cố Khinh Chu muốn, hẳn là thân thể hắn bị thương tổn.

Tư Hành Bái vô cùng lo lắng, khi đến Tư công quán, Tư Hành Bái hơi chút nhẹ nhàng thở ra, Cố Khinh Chu cư nhiên thật sự cùng Tư Mộ ở bên cạnh lão thái thái.

Lão thái thái tâm tình rất tốt.

"Hôn sự của hai người các ngươi, định ngày chưa?" Lão thái thái hỏi.

Chuyện này, nói tiếp lại có điểm xấu hổ. Tư Đốc Quân bận rộn tập huấn, hơn nữa ông ta là nam nhân, tục lệ kết hôn cho nhi tử, ông ta không rảnh an bài, thậm chí quên mất. Tư phu nhân cùng Tư Mộ lại không nghĩ đến chuyện để Cố Khinh Chu qua cửa.

Rõ ràng nói cuối năm thành hôn, Tư Đốc Quân quên công đạo một câu, Tư phu nhân cùng Tư Mộ liền làm bộ không nhớ rõ, đến nay còn chưa có chuẩn bị.

"Cái này......" Tư Mộ có điểm xấu hổ.

Tư Hành Bái tiến vào, vừa lúc cắt ngang cuộc nói chuyện, cũng đem đề tài hôn sự của Tư Mộ che lại.

Không khí có điểm kỳ quái.

Tư Mộ cùng Cố Khinh Chu đều không thích nói chuyện, tùy ý Tư Hành Bái ở trước mặt lão thái thái thấu thú.

Mà lão thái thái đối Tư Hành Bái rất yêu thương, Tư Mộ cùng Cố Khinh Chu có nói gì bà cũng để ngoài tai. Tư Hành Bái tới đây, hai vị này đã bị vứt tới sau đầu rồi, lão thái thái đảo cũng không phát hiện bọn họ có điểm không thích hợp.

Từ Tư công quán ra tới, Tư Hành Bái kéo cánh tay Cố Khinh Chu:

"Khinh Chu, về nhà đi."

Tư Mộ che ở giữa:

"Khinh Chu sẽ không theo ngươi trở về, nàng muốn đi Nhan công quán."

Đây là Tư công quán, Tư Hành Bái không muốn làm một trận náo loạn, chọc cho lão thái thái không cao hứng. Lão thái thái tuổi lớn, chịu không nổi kích thích.

Tư Hành Bái lo lắng Cố Khinh Chu bị Tư Mộ giấu đi, nhưng mà Cố Khinh Chu thật sự nguyện ý sao?

Huống hồ, Tư Mộ có thể có bao nhiêu thế lực? Nơi hắn giấu Cố Khinh Chu, Tư Hành Bái nhất định có thể tìm được.

Đây là tự tin của Tư Hành Bái.

"Khinh Chu, ta quay đầu lại đi tìm em." Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu không nói gì, cũng không nhìn hắn, nàng trầm mặc lên xe Tư Mộ.

Sau lại, Tư Hành Bái hối hận nhất chính là sự không kiên trì này, dễ dàng thả chạy Cố Khinh Chu.

-----

Lời của editor:

Khi đọc tới đây mình lại nhiều chuyện mà bình luận tiếp rồi.

Bỏ Tư Hành Bái qua một bên đi, vì thời gian sắp tới Tư Mộ nhiều đất diễn hơn.

Ngay cái lúc anh đồng ý kết hôn với Khinh Chu, mọi người đã biết đời anh coi như xong rồi.

Không biết ở đây có bao nhiêu bạn ghét Tư Mộ, cá nhân mình thì không. Cho dù Tư Mộ có nói gì, có hành động như thế nào mình cũng rất thương ảnh. Vừa thương vừa đau xót, đọc đến đoạn có anh cứ thấy khó thở làm sao ấy.

Tư Mộ không so sánh với Tư Hành Bái được. Tư Hành Bái là người tâm cao khí ngạo, có máu liều, không sợ chết. Bởi vì theo cách nghĩ của ảnh, ảnh có chết cũng không ai xót, như kiểu ảnh không có gia đình để sống hết mình ấy. Tư Mộ thì có mẫu thân, có em gái nên Tư Mộ không sống liều như Tư Hành Bái được.

Tư Mộ bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong rất ấm áp. Thương ai sẽ thương hết lòng. Hệt như cách hắn nhẫn nhịn Cố Khinh Chu để bảo vệ mẫu thân hắn, và xin Cố Khinh Chu bỏ qua cho Tư Quỳnh Chi. Và ngay cả Ngụy Thanh Gia cũng vậy, không còn yêu thích nàng, nhưng hắn cũng sẵn sàng giúp đỡ nàng.

Tư Hành Bái lớn hơn Tư Mộ năm tuổi, năm mười tuổi đã vào quân ngũ. Uy vọng lẫn bản lĩnh Tư Hành Bái đương nhiên hơn Tư Mộ. Ví dụ Tư Hành Bái còn mẫu thân, liệu Tư Hành Bái có ngang tàng như vậy không? Có nhập ngũ sớm như vậy không? Cái này phải suy nghĩ à. Nói chung cuộc sống ảnh hưởng tới tính cách cả hai bọn họ rất nhiều.

Nhưng...Tư Mộ đến hiện tại vẫn chưa bao giờ lợi dụng Cố Khinh Chu.

Còn Cố Khinh Chu đã hai lần.

Lần đầu tiên, Khinh Chu mượn danh thế Tư Mộ để có chỗ đứng ở Cố gia, để trụ lại Nhạc Thành.

Lần thứ hai, kết hôn cùng Tư Mộ để trả thù Tư Hành Bái.

Tư Mộ có xem thường, có ghét bỏ Cố Khinh Chu bao nhiêu đi chăng nữa...cũng chưa từng lợi dụng Khinh Chu. (Có thể sau này sẽ có? Nhưng từ đầu truyện tới giờ thì chưa...)

Mình không muốn Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ là một đôi. Nhưng cái cách Khinh Chu đối xử với Tư Mộ lạnh lùng không thể nào hơn được.

Haizz... Tư Mộ à, anh vất vả rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui